Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chuong 200: Thit Lon Rurng 1
Sau sáu ngày lên núi, đám người Tống Cảnh Chi đã xuống núi. Bởi vì lân này đã bàn bạc xong là chỉ có người lên núi mới được phân chia con mồi, cho nên bọn họ không có chia sẻ số động vật nhỏ đã săn bắt được.
Những người dân trong thôn đang đứng ở sân phơi lúa đứng nhìn. Lần này, nhóm thanh niên cường tráng đã bắt được tổng cộng sáu con lợn rừng, ba con lợn trưởng thành và ba con lợn còn nhỏ.
"Các cháu mang cả ổ lợn rừng về hay sao?" Bác Thôi trai quan sát những con lợn rừng cảm thán nói. Con lợn rừng đực lớn nhất con kia lợn rừng đực còn lớn hơn cả con lợn được nuôi trong nhà trong thôn bọn họ.
"May là lần này có Cảnh Chi đi chung, nếu không thì chúng cháu đã sớm đã bị con lợn rừng này ủi rồi." Một người thanh niên có lên núi nói.
Lúc này, Tống Cảnh Chi không có mặt ở đây, anh đã mang lợn thịt rừng về nhà rồi. Anh họ cả nhà họ Tống và Hà Vũ có quan hệ tốt với anh nên rất khó nói chuyện với anh. Chờ cho người thanh niên này vừa mở miệng, bọn họ mới bắt đầu phụ họa.
Hóa ra, sau vài ngày leo lên núi, ngoại trừ một chút động vật nhỏ, bọn họ cũng không bắt gặp được bất kỳ động vật lớn nào cả.
Lúc cả đoàn người chuẩn bị từ bỏ và đi xuống núi, lúc một thanh niên đi đi tiểu đúng lúc gặp một con lợn rừng lớn.
Bởi vì sợ nên người đó vừa lớn tiếng hét lên vừa chạy ve phía đoàn người. Ai ngờ rằng đây là một con lợn rừng đã trưởng thành.
Cũng may là động tác của Tống Cảnh Chi nhanh, anh nhanh lao tới chỗ bầy lợn rừng. Anh thu hút sự chú ý của con lợn rừng trước để cứu sống được người thanh niên lập tức bị con lợn rừng ủi.
Lúc phóng tới chỗ con lợn đực, anh móc ra con dao găm đâm về phía con mắt của con lợn rừng. Dựa vào hành động nhanh nhẹn, con lợn đực nhanh chóng bị Tống Cảnh Chi bắt được.
Sau khi con lợn đực bị bắt, hai con lợn mẹ và ba con lợn con đi theo phía sau nhìn Tống Cảnh Chi bằng ánh mắt vừa uất ức vừa sợ hãi.
Tống Cảnh Chi bảo mọi người bao vây xung quanh chặn đầu lại, năm con lợn rừng nhanh chóng bị mọi người bắt được.
Những người dân trong thôn đứng trên sân phơi lúa nghe kể chuyện say sưa. Ở bên này, Tống Cảnh Chỉ về đến nhà, cả nhà đang sưởi ấm trong nhà chính bị dọa sợ khi nhìn thấy toàn thân đầy máu của anh.
“Anh bị thương sao?" Nhìn thấy Tống Cảnh Chi cả người đầy máu, Đường Tiêu Tiêu lập tức tiến lên trước, kéo anh xem trái xem phải.
"Ôi, mẹ ơi." Thấy cả người con trai đầy máu, mẹ Tống suýt chút nữa đã ngất đi, cũng may là cha Tống kịp thời đỡ lấy bà.
"Đây là máu của lợn rừng, không phải của con." Anh tranh thủ thời gian giải thích, sau đó hỏi: "Có nước nóng không? Con muốn tắm."
Mùi máu của lợn rừng cực kỳ tanh, anh ngửi thấy cực kỳ khó chịu, cũng sợ cô vợ nhỏ của mình ngửi thấy mùi này.
"Có, có.' Cha Tống nhanh chóng đi múc nước cho con trai, Đường Tiêu Tiêu đi lấy quần áo cho anh. "Cha, đồ ở bên ngoài, cha giúp con đem vào một chút." Tống Cảnh Chi nói một tiếng xong, đi tắm.
Cha Tống đi ra bên ngoài xem xét. Khá lắm, chỉ riêng gà rừng đã có mấy con, còn có thỏ rừng và những con vật khác đều được trói bằng một sợi dây thừng.
Tống Cảnh Chỉ tắm rửa nhanh, anh thay một bộ quần áo sạch sẽ. Anh còn muốn di tới sân phơi lúa để chia thịt.
Cả nhà cùng nhau đi đến sân phơi lúa, cha Tống và mẹ Tống ôm theo cháu.
Người có mặt ở sân phơi lúa đang cãi vã, Tống Cảnh Chi bật cười một tiếng, Đường Tiêu Tiêu kỳ quái nhìn về phía anh.
"Anh đã sớm biết ở đây sẽ cãi nhau, cho nên anh mới về nhà tắm rửa trước." Anh nhỏ giọng nói.
Đầu năm nay, thịt là cái gì? Trước khi lên núi, không ai biết rằng sẽ có nhiều thịt như vậy. Hiện tại, mắt đã thấy, ai có thể không động lòng cơ chứ?
"Những thứ ở trên núi này đều là của tập thể, dựa vào cái gì mà không thể chia thịt cho chúng tôi chứ?" Người đang nói chuyện chính là Trân Phượng Nha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận