Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 183: Lại Làm Nhiệm Vụ 2
Sau đó họ để cô ấy am em bé đi vệ sinh, thoa thuốc. Đến mười giờ sáng, mặt trời càng lúc càng lên cao, không ở ngoài đường nổi nữa nên mỗi người tự ôm con trở về nhà.
Một ngày gần cuối tháng 8, cuối cùng cũng có một cơn mưa lớn. Cơn mưa này kéo dài xuống ba ngày, một năm đại hạn cuối cùng cũng đi qua.
Lúc này bọn trẻ đã được 5 tháng. Đường Tiêu Tiêu nhìn trời mưa to bên ngoài rồi nhìn bọn trẻ nằm sấp ở trên giường chơi đùa, cô thở dài.
"Cũng không biết khi nào cha các con mới về đây được." Lúc này Tống Cảnh Chi đã đi một tháng.
Cô phát hiện rằng mặc dù còn nhỏ, nhưng chuyện gì Bình Bình cũng sẽ nhường em gái. Cô làm cho hai đứa bé mỗi người một con gấu bông nhỏ.
Của Bình Bình là con hổ nhỏ, còn của An An là thỏ con. Hai đứa bé đều rất thích, lúc ngủ cũng ưa ôm ngủ.
Nhưng đôi khi An An đã ôm thỏ con nhưng cũng phải giành luôn con hổ nhỏ của Bình Bình, lần nào Bình Bình cũng sẽ nhường An An
Nhưng Đường Tiêu Tiêu thì không cho phép những hành động kiểu này. Lần nào cô cũng lấy con hổ con từ tay An An trả lại cho Bình Bình.
"An An, nếu con còn làm như vậy, mẹ sẽ lấy thỏ con của con cho anh, không chơi với con nữa."
Khi An An giành con hổ nhỏ của Bình Bình lần nữa, cô vỗ lên tay An An một cái.
Đứa trẻ nước mắt lưng tròng nhìn cô rồi lại nhìn anh mình. Lúc này Bình Bình lại đưa con hổ của mình cho An An, ô ô a a nói gì đó với cô bé.
Nhìn có vẻ như đang dỗ em gái vậy, Đường Tiêu Tiêu không nhịn cười được.
"Anh cho con chơi thì con có thể chơi, nhưng con không được giành của anh nhé." Mặc dù biết cô bé vẫn chưa nghe hiểu lời cô, nhưng cô biết rõ giáo dục là phải uốn nắn từ nhỏ.
Sợ bọn trẻ nằm sấp lâu sẽ mỏi cổ, cô mới cho cả hai đứa bé nằm xuống.
Lúc Tống Cảnh Chi về đến nhà đã là nửa đêm.
Cô đã dỗ bọn trẻ ngủ rồi nên nghe được tiếng động rất rõ. Đường Tiêu Tiêu không nói hai lời, thẳng chân đá một cái.
"Vợ." Cũng may anh biết cô vợ nhà mình có tính cảnh giác nên đã đề phòng ngay từ đầu.
"Anh về rồi à." Cô bật lại đèn điện đầu giường, thấy được người đàn ông phong trần sương gió.
"Ừm, lúc này về cũng đã muộn, không hù em chứ ?" Anh cười một tiếng, liếc nhìn bọn trẻ nằm trên giường. Bọn trẻ đã ngủ từ lâu, còn có tiếng ngáy nho nhỏ.
"Em còn tưởng có kẻ gian tới trộm em bé chứ." Cô trêu ghẹo.
"Em bé thì có cái gì để trộm đâu, muốn trộm cũng phải trộm mẹ bọn trẻ chứ đúng không." Anh đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
"Anh tắm chưa?" Cô hỏi.
"Tắm rồi, ở trong đội." Từ sau cơn mưa ba ngày, việc cấp nước đã được khôi phục như lúc trước.
Nghe anh đã tắm xong, Đường Tiêu Tiêu tiếp tục nằm lại trên giường. "Nghiêm trọng lắm sao?" Cô hỏi, lần này Tống Cảnh Chi đã đi hơn một tháng.
"Lúc bọn anh đến, dư chấn đã xảy ra đến ba lần." Anh ôm thật chặt eo cô.
Lần này có tác động đến anh khác hẳn với trận động đất ở Từ Sơn. Lần đó anh vẫn còn độc thân, sứ mệnh của anh là cứu nạn, anh tràn đầy sự quý trọng với các sinh mạng, chỉ nghĩ là phải cứu càng nhiêu người càng tốt.
Lần này không như vậy, ngoại trừ là con trai của cha mẹ, anh còn là một người chồng, một người cha.
Khi thấy đứa trẻ đang vừa liều mạng đào bới vừa gọi tên cha mẹ trong đống đổ nát, nhìn đứa trẻ đứng cạnh đống đổ nát gọi cha mẹ, tâm trạng của anh đã hoàn toàn khác.
Khi bọn anh đào được cặp vợ chồng ôm nhau thật chặt để che chở đứa con, thi thể bọn họ đã cứng ngắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận