Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1112: Cứ cao là đẹp

Đỗ Phi giải thích: - Tòa nhà này bộ phận chủ thể cao tới 200 mét, thêm vào vài chục mét đỉnh tháp... Hiện chỉ là bản thảo, hơi đơn giản, cả tên cũng chưa có...
- Ha ha, Tiểu Đỗ cũng ủng hộ quan điểm của tôi nhé. Vương Duy Quân cười ha hả: - Tôi mong Cẩm Hồ có thể xây tòa nhà siêu cao tầng đứng đầu thành phố... Tôi và bí thư La đã thảo luận rồi, Cẩm Hồ có thể nới lỏng dự toán thêm một chút không, có thể mới các nhà thiết kế nổi tiếng hải ngoại cạnh tranh với nhau, cơ hội này không chỉ mở rộng ảnh hưởng của Kiến Nghiệp, cũng có thể mở rộng ảnh hưởng của Cẩm Hồ.
Vương Duy Quân đã nói thế rồi, Trương Khác chỉ biết nói: - Vậy thiết kế theo tiêu chuẩn 1.2 tỷ đi, khẩu trừ 60 triệu tiền thiết kế, hẳn là có thể mời nhà thiết kế nổi tiếng thế giới tham gia cạnh tranh thiết kế rồi...
- Hả? Mọi người ngớ ra, Vương Duy Quân há mồm một lúc mới nói: - Thế mà cậu còn kêu nghèo.
- Bí thư Vương chẳng phải muốn đề cao ảnh hưởng của thành phố, ảnh hưởng của Cẩm Hồ sao? Trương Khác cười hăng hắc:
Tần Cương chỉ thấy 60 triệu tiền thiết kế hơi nhiều, dù sao hắn cũng không phải là người trong nghề, chẳng biết tiền thiết kế phải bao nhiêu mới thích hợp.
Thiệu Chí Cương lắc đầu than: - Với hạng mục này, chỉ 10 triệu đủ để phòng thiết kế trong nước đánh nhau vỡ đầu, còn phòng thiết kế cao cấp nhất quốc tế báo giá cao nhất chỉ chừng 25 triệu thôi...
- Một tòa nhà hơn 200 mét, ở Châu Á chẳng gây nên được ảnh hưởng gì... Trương Khác cười: - Có thể mời cả viện thiết kế trong nước tham gia, trăng ở nước ngoài chưa chắc đã tròn hơn trăng Trung Quốc.
Trương Khác chẳng hứng thú lắm với kiến trúc siêu cao tầng, và lại khi thẩm duyệt cũng dài, có thể vỡ đất khởi công trong vòng hai năm được coi là thuận lợi rồi. Cho dù đám Vương Duy Quân, La Quân có cấp thiết tới đâu đi chăng nữa thì thời gian thẩm duyệt phương án và đưa ra thiết kế cũng không thể ít hơn một năm, thực sự xây xong đi vào sử dụng, gần phải ba năm sau rồi, chẳng có tác dụng lắm với việc hỏa giải tình hình đất dùng làm văn phòng eo hẹp của Cẩm Hồ lúc này.
Một phương diện khác là chu kỳ xây dựng kéo dài, 1.2 tỷ đầu tư phân tán ra ba năm hoặc dài hơn, với lưu lượng tài chính lúc này của Cẩm Hồ cũng chẳng phải là áp lực lắm, nhất là thời gian đầu hơn một năm thẩm duyệt, tài chính chiếm dụng rất hữu hạn.
Tính tới bố cục sản nghiệp lâu dài của Cẩm Hồ, có một tòa nhà tổng bộ thật oai cũng phù hợp với ý nguyện của cao tầng Cẩm Hồ.
Trương Khác cũng biết đám quan viên La Quân, Vương Duy quân thực sự quan tâm không phải tòa nhà này cao bao nhiêu, mà ảnh hưởng lớn cỡ nào.
Con mắt thẩm mỹ của người trong nước đối với kiến trúc hơi hạn hẹp, tựa hồ cho rằng kiến trúc cao nhất mới tính là kiến trúc đẹp nhất, cái cảnh những tòa nhà cao tầng san sát nhau mới thể hiện khí độ của thành phố. Chính trong bối cảnh nhận thức này, thành phố và khu cao tân đều gửi gắm hi vọng vào Cẩm Hồ có thể xây một tòa nhà cao tầng chọc trời thực sự.
Trương Khác không tán đồng con mắt thẩm mỹ này, nhưng y chẳng đi thuyết phục thành phố thay đổi quan niệm của nó, dù sao đám La Quân cũng chỉ quan tâm tới sức ảnh hưởng, Cẩm Hồ bỏ ra 60 triệu thuê nhà thiết kế danh tiếng nhất cạnh tranh, đủ tạo thành ảnh hưởng hơn hơn toàn nhà trên 200 mét, như thế về phương án thiết kế có nhiều lựa chọn hơn.
Trương Khác mở miệng nói muốn bỏ ra 60 triệu tiền thiết kế làm những người khác vô cùng kinh ngạc, nhưng Vương Duy Quân thì hớn hở ra mặt, vậy là ông ta hoàn thành vượt yêu cầu của La Quân rồi, cùng Diêu Quân đi trước không ở lại ăn tối.
Trương Khác tiễn bọn họ ra tận cửa thang máy, nhìn bảng hiện thị đi xuống, cười bất lực nói với Thiệu Chí Cương: - Xây nhà cao tầng 250 - 260 mét, ở Kiến Nghiệp là chưa từng có, nhưng ở trong nước hoặc ở Châu Á, căn bản không là cái gì, chẳng thể nói tới sức ảnh hưởng, nhưng trong những tòa nhà đua nhau tranh giành vị trí cao nhất toàn cầu cao nhất khu vực, lịch sử kiến trúc không phải là không tìm thấy tác phẩm kinh điển...
- Té ra anh là một người cao thượng, một người thuần túy, một người có đạo đức, một người thoát khỏi sở thích rẻ tiền hả? Diệp Tiểu Đồng trêu ghẹo Trương Khác: - Có điều chỉ nghĩ xây nhà cao bao nhiêu thì đúng là chẳng hứng thú gì.
- Tâm Văn chắc là tới rồi, cô mau chuẩn bị tan ca đi, cô là phụ nữ có thai, tôi không đấu khẩu với phụ nữ có thai... Trương Khác đẩy Diệp Tiểu Đổng về văn phòng, nhìn thấy Hà Huyền thực tập ở đây từ văn phòng đi ra, trông dáng vẻ của cô chắc là chuẩn bị đi về, Trương Khác liền rủ cô đi ăn tối cùng.
Hà Huyền biết Mông Nhạc và Tịch Nhược Lâm sắp về Mỹ, muốn ăn cơm cùng mọi người, liền đi kéo Trần Phi Dung ra.
Trương Khác còn muốn tranh thủ thời gian nói thêm vài câu để hắn hiểu thấu ý tứ của mình: - Tòa nhà Phổ Đông Kim Mậu được xưng là tòa nhà cao nhất Trung Quốc và mới xây xong, chúng ta không nên tranh giành vô vị xây tòa nhà cao hơn làm gì... Lời nói và hành động của chúng ta phải nhất trí...
- Hơi khó hiểu. Thiệu Chí Cương hỏi: - Phía thành phố phải ứng phó, điều này tôi hiểu, khi thiết kế thực tế thì chúng ta tự chủ trương, cái này ít nhiều có vẻ ngoài nghe trong chống. Không biết làm sao mới có thể nhất trí, hay là tôi hiểu lầm ý cậu.
Đỗ Phi ở bên cạnh cười vô lương tâm, Hà Huyền và Trần Phi Dung mím môi cười.
Đám Tần Cương, Thời Học Bân nhìn thấy trong cả quá trình quyết sách, Trương Khác nắm vị trí chủ đạo, đây là lần đầu tiên bọn họ tận mắt chứng kiến Trương Khác xử lý công việc của Cẩm Hồ, trong lòng hiểu ra ít nhiều, vì thế càng kinh ngạc, vì thế nên lúc này càng không nói gì.
- Tôi không nói cái đó. Trương Khác giải thích: - La Quân, Vương Duy Quân có tâm tư gì tôi lại chẳng hiểu sao? Bọn họ chỉ cần đạt được ý nguyện của mình, chúng ta muốn làm gì thì làm. Tôi đang nghĩ tòa nhà này xây dựng ra sao, đồng thời phải suy nghĩ khai thác, thiết kế sản phẩm của Ái Đạt thế nào, phát hiện ra hai bên có điểm chung: Chỉ nhấn mạnh ưu thế kỹ thuật sản phẩm sẽ dễ dang bị người đằng sau vượt qua, xây dựng chỉ biết xây thật cao quá vô vị, chỉ có thiết kế kinh điển là người khác phải học theo, phải mô phỏng, người đi đầu luôn được ghi nhớ...
Thiệu Chí Cương chống cằm suy nghĩ, hắn đúng là chưa bao giờ suy xét vấn đề này ở tầm cao như thế, Cẩm Hồ muốn đem một số thứ mang tính lý niệm thẩm thấu vào văn hóa xí nghiệp của Cẩm Hồ.
- Không nên hạn chế quá nghiêm khắc về diện tích, chiều cao tòa nhà thầm chí là dự toán cũng có thể thương lượng được. Trương Khác nói rõ hơn: - Đợi khi xây xong, làm sao chúng ta phải có được cảm thụ trực quan " đơn giản, thời thượng, cuộc sống" tương tự sản chúng ta phát triển...
- Ặc... Thiệu Chí Cương gật đầu, cười: - Thì ra vừa rồi cậu chị nói bậy bạ với Vương Duy Quân, cái gì mà mà vuông vuông vức vức, thiết kế sao tiết kiệm... Làm theo ý này của cậu, tôi chẳng biết tiêu sao cho hết 1.2 tỷ...
- Là tòa nhà tổng bộ, với nhân viên Cẩm Hồ mà nói, thế nào cũng có rất nhiều ý nghĩa tinh thần. Trương Khác cười lớn: - Thôi, tôi nói nhiều rồi, anh đừng khai tôi ra là được.
- Có cần đem phương án thiết kế kinh điển vuông vức cắm thêm cái tháp nhọn cao vút của cậu phát cho các tổng giám đốc thảo luận không, nói không chừng có 14 trên 15 phiếu thông qua đấy, rất là kinh điển... Diệp Tiểu Đồng rất thích trêu Trương Khác:
Hà Huyền và Trần Phi Dung cười rất quỷ dị, Trương Khác không hiểu nổi hai thiếu nữ và một phụ nữ có thai ở cùng nhau có bao nhiêu chuyện không đứng đắn để nói, đề làm, bị trêu ghẹo cũng mặt dày coi như không có gì xảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận