Quan Lộ Thương Đồ

Chương 851: Cô gái xinh đẹp

Sau khi vào tháng 6, mưa hai bên bờ Tiểu Giang chưa lúc nào ngừng, mây đen cứ như lúc nhập mai, mưa không to song rả rích suốt, dù không thành tai họa được, có điều nước dâng lên so với năm trước rất nhiều, chẳng riêng gì lưu vực Tiểu Giang mà rất nhiều nơi ở phương nam, mùa mưa cũng tới sớm, lương mưa rất sung túc.
Trước khi lên máy bay trời vẫn mưa, Trần Tín Sinh đi cùng Trương Khác.
- Nghiệp vụ đi mua trong hệ thống Cẩm Hồ có thể sát nhập vào thương vụ Cẩm Hồ, việc dẫn tiến kỹ thuật cùng nhân tài tố chất cao đều là nghiệp vụ phải kiên trì trong thời gian dài, cũng nên do thương vụ Cẩm Hồ phụ trách. Tránh việc trùng lặp lãng phí, có thể tạm thời đặt phòng vận hành hải ngoại dưới thương vụ Cẩm Hồ, có điều chúng ta hi vọng Ái Đạt thành thương hiệu nổi tiếng thế giới, tập đoàn Ái Đạt cần phát triển độc lập...
Trần Tín Sinh chẳng để ý tới màn mưa dày bên ngoài, tâm tư hoàn toàn đặt lên mục đích chuyến đi tới Hong Kong.
- Thương vụ Cẩm Hồ sẽ hấp thu vốn hải ngoại, không thể để nó là cái xác rỗng được.
Trương Khác gật đầu:
- Đem nghiệp vụ hải ngoại của Cẩm Hồ một số tài sản của Việt Tú vào đó có thể lấy làm vốn liếng thu hút đầu tư.
Thương vụ Cẩm Hồ thành lập bất kể từ quy mô nghiệp vụ hay là bố trí nhân viên, đều có thể chen chân vào hàng ngũ doanh nghiệp xuất nhập khẩu lớn nhất trong nước, đó chỉ là mục đích cơ bản thành lập thương vụ Cẩm Hồ.
Ngày 16 tháng 6, Thôi Quốc Hằng nhận lời mời tới Hong Kong, tham gia công tác thành lập tổng bộ thương vụ Cẩm Hồ tại Hong Kong, cũng chính thức được thuê làm cố vấn.
Tương lai của Cẩm Hồ ở ngoài không ở trong, Trương Khác có kế hoạch bỏ tiền lập cơ cấu nghiên cứu kinh tế, mời một số học giả kinh tế tham dự nghiên cứu độc lập, hỗ trợ cho chiến lược toàn cầu trong tương lai.
Thôi Quốc Hằng có lẽ không thể tính là học giả kinh tế hàng, gần đây lại đảm nhận công tác hành chính, hơi thế tục một chút, công tác học thuật khó tránh khỏi trễ nải, nhưng lại là nhân tuyển thích hợp chủ trì viện nghiên cứu kinh tế.
Trương Khác an bài Thôi Quốc Hằng thời gian qua dần tiếp xúc với cơ mật thương nghiệp hạch tâm của Cẩm Hồ.
Diệp Kiến Bân mời Thôi Quốc Hằng và Tiêu Tấn Thành cùng hắn tới sân bay đón Trương Khác, ngoài ra còn có Tôn Thượng Nghĩa, Trần Văn Thông, các đội nhân mã khác đợi ở khách sạn bán đảo.
Buổi tối sẽ có bữa tiệc thành lập thương vụ Cẩm Hồ, mời cả danh nhân giới thương nghiệp ĐNÁ tới.
Hong Kong cũng đang vào mùa mưa, trên đường tới sân bay, Thôi Quốc Hằng vừa nhìn giọt mưa ngoài cửa, vừa thi thoảng quay sang nghe Diệp Kiến Bân và Tiêu Tấn Thanh thảo luận.
- Anh đoán xem nghiệp vụ hải ngoại mất bao lâu mới cân bằng cán cân xuất nhập khẩu, hai hay ba năm, ít nhất anh phải cho con số ước chừng.
Diệp Kiến Bân ngồi hàng trên quay đầu lại nói với Tiêu Tấn Thành:
- Thương vụ Cẩm Hồ bị ngoại hối bóp cổ, không có đủ lượng dự trữ ngoại hối, muốn duy trì nghiệp vụ đi mua quy mô như hiện nay đã khó, nói gì tới mở rộng.
Chế độ quản lý ngoại hối cũng là một sợi giây thừng hạn chế cơ cấu dân doanh phát triển thành thương xã tổng hợp, khó tưởng tượng Cẩm Hồ mở rộng ở nước ngoài lại được quốc gia hỗ trợ ngoại hối.
Cẩm Hồ đặt tổng bộ ở Hong Kong, kết toán ngoại hối có thể tránh sự hạn chế của hệ thống giám sát ngoại hối, nhưng vẫn phải tìm đường ra để xoay chuyển chênh lệch mậu dịch ngoại hối.
Thôi Quốc Hằng không phát biểu ý kiến, hắn rất tán thưởng dã tâm mạnh mẽ của cậu sinh viên lười kia, nhưng không có cơ cấu quốc gia ủng hộ mạnh mẽ, thì bước đi sẽ vô cùng gian nam.
Tiêu Minh Kiến trả lời:
- Nghiệp vụ Flash memory năm nay sẽ không thể có tiến triển lớn, quy mô tiêu thụ di động ở hải ngoại cũng hữu hạn, Iplayr thì sẽ có thành tựu khá, tổng thể có chừng 300 triệu USD, nếu tăng trưởng như thế này, cuối năm sau chắc đạt mức bình hành.
Cẩm Hồ còn có nguồn ngoại hối khác là thu nhập từ tiền bản quyền mỗi năm hơn 100 triệu USD, nhưng nó dùng để duy trì vận hành cơ cấu phát triển hải ngoại.
Diệp Kiến Bân thầm tính trong lòng, hiện Cẩm Hồ đang thời kỳ mở rộng, nhu cầu ngoại hối là cái động không đáy, Samsung được chính phủ Hàn Quốc hỗ trợ, quy mô vay ngoại hối có lần hơn 10 tỷ USD, Cẩm Hồ vĩnh viễn không có được sự hỗ trợ này.
- Lần này chúng ta có thể giải quyết được bao nhiêu tiền...
Trương Khác và Trần Tín Sinh đi ra ngoài đại sảnh sân bay vừa đi vừa nói:
- Khó nói lắm...
Trần Tín Sinh cau mày:
Đám Diệp Kiến Bân vừa tới nơi, đang chào hỏi nhóm Tôn Thượng Nghĩa, còn chưa thấy Trương Khác vừa mới vào đại sảnh.
Mọi người đứng hàn huyên chốc lát cùng trợ lý, vệ sĩ, cả đoàn đông chia nhau lên xe.
Tới khách sạn Bán Đảo thì đã là xẩm tối, mưa vẫn rơi, trời còn tối hơn cùng giờ thường ngày, qua màn mưa có thể thấy mây đên cuồn cuộn ngoài khơi xa.
Tiệc còn chưa chính thức bắt đầu, Trương Khác vào vào nghỉ chỉnh trang, Đường Thanh đợi trong phòng từ lâu.
- Toàn một đám người già cả cổ hủ, sợ bạn chán nên mình không để bạn ra sân bay đón.
Trương Khác bẹo má Đường Thanh:
- Bao giờ bạn nghỉ hè, có theo mình về Kiến Nghiệp được không?
- Bạn không đợi nổi đâu, mình và Thịnh Hạ đi với nhau là được, để bạn có thời gian đuổi hết tiểu tình nhân ở Kiến Nghiệp đi.
Đường Thanh bĩu môi:
- Nói lung tung gì đó, ở Kiến Nghiệp mình một lòng một dạ nhớ tới bạn.
- Lừa ma à...
Đường Thanh đương nhiên không tin, mặc dù ngày nào Trương Khác cũng gọi điện cho cô, nhưng cứ nghĩ tới thời gian qua Hứa Tư thường xuyên tới Kiến Nghiệp là lòng lại chua chua.
- Nói tới đợi không nổi, đúng là hiện giờ mình đợi không nổi nữa..
Trương Khác kéo Đường Thanh khỏi ghế sô pha, vòng tay qua chiếc eo nhỏ nhắn của cô, ngửi mùi thơm mê người trên cơ thể tươi trẻ, ngắm nhìn khuôn mặt nhớ nhung bao ngày, cảm thấy mê loạn, tay tìm cách luồn vào quần cô.
- Á, thích chết!
Đường Thanh giữ lấy tay Trương Khác không cho y luồn vào.
Trương Khác tiến không được, nhưng cũng không chịu lui, không gian hoạt động có hạn, liền lấy ngón tay gãi gãi bờ mông mịn màng săn gọn của cô, Đường Thanh ngữa ngáy vùng vẫy né tránh, cọ vào hạ thể cứng ngắt của Trương Khác giật mình đứng im, cô nàng có chút kinh nghiệm rồi, biết lúc này phản kháng hậu quả sẽ càng tệ, sợ bị Trương Khác hành hạ kiệt sức trước bữa tiệc, mánh long lanh nhìn Trương Khác hết sức tội nghiệp:
- Thịnh Hạ sắp tới đấy, đừng để cô ấy bắt gặp.
Thịnh Hạ không bắt gặp mà là người khác, Địch Đan Thanh đi vào thấy Trương Khác và Đường Thanh quấn lấy nhau, không tránh đi mà ho khẽ một tiếng nói:
- Ồ, Đường Thanh cũng ở đây à, còn nửa tiếng nữa là tới bữa tiệc, bộ trưởng Diệp đã tới rồi, ngài Tôn bảo tôi hỏi cậu có tới nói chuyện một chút không? Hay là tôi quay về trả lời hai cô cậu cần nửa tiếng bên nhau nhé?
Đường Thanh tóm lấy cái tay hư hỏng của Trương Khác lôi ra khỏi quần, mặt đỏ như tôm luộc, không dám nhìn Địch Đan Thanh, nói một câu:
- Mình phải đi thay lễ phục.
Rồi chạy ù đi, lát sau thò đầu vào hỏi:
- Chị Địch cũng tới thay lễ phục à?
Địch Đan Thanh mặc trang phục công sở nữ tiêu chuẩn, váy bó màu thẫm, áo sơ mi dài tay trắng, tất màu da, giày cao gót đen, tóc trải gọn gàng, cô cười nói:
- Cái số tôi là hầu hạ chủ nhân, nên ăn mặc thế này là thích hợp nhất, cô mới là công chúa, lát nữa tôi tới xem cô trang điểm...
Đường Thanh cười rời đi, Trương Khác trừng mắt nhìn Địch Đan Thanh, bảo cô mời Diệp Trăn Dân, Tôn Thượng Nghĩa, Trần Văn Thông tới nói chuyện.
Trần Văn Thông lần thứ hai gặp Trương Khác, tập đoàn Vạn Nghiệp cũng có một số đầu tư trong nước, một tháng qua ông ta cũng đã có tìm hiểu tỉ mỉ về Cẩm Hồ.
- Cơ sở thành lập thương vụ Cẩm Hồ chắc đã được chủ tịch Tôn và giám đốc Trần trao đổi với ông rồi.
Trương Khác mới nhóm Trần Văn Hông ngồi xuống nói:
- Người Hoa hải ngoại giỏi kinh doanh, hình thành quần thể đặc biệt trên toàn thế giới, phân bố ra các nghành nghề, ban đầu lúc suy nghĩ thành lập thương vụ Cẩm Hồ tôi đã nghĩ muốn đứng vững ở hải ngoại phải được thương nhân Hoa kiều các nơi hỗ trợ, cuối cùng cũng là vì làm đất nước trở nên hùng mạnh... nếu nhìn thấy có thể đạt được mục tiêu này, tôi cho rằng thương vụ Cẩm Hồ mới có thành công bước đầu.
Diệp Trăn Dân thầm nghĩ Cẩm Hồ rốt cuộc không cam tâm bị thể chế trong nước hạn chế, muốn thông qua thương vụ Cẩm Hồ đặt trọng tâm ở hải ngoại.
Trần Văn Thông có thể coi là thời cơ hiếm có, cảnh tượng bi thảm trong vụ bạo động bài Hoa làm tư tưởng của ông ta trở nên cấp tiến, chẳng ngại ngần nói trước mặt Diệp Trăn Dân:
- Căn bản người Hoa hải ngoại đứng chân tại ở hải ngoại là tổ quốc phải hùng mạnh, Cẩm Hồ cũng đã dùng bốn năm của mình chứng minh dưới cờ của mình tụ tập nhân sĩ có tầm nhìn trác việt..
Chớp mắt một cái nửa tiếng đã qua, Địch Đan Thanh tới mời mọi người tới tham gia bữa tiệc, Trương Khác tới phóng yến tiệc, chỉ nhìn thấy Thịnh Hạ mặc váy dạ hội màu phấn hầu, ngó nghiên không thấy Đường Thanh đâu:
- Tiểu Thanh đâu rồi? Cần mình đi mời sao?
- Mình ở đây?
Giọng nói êm ái của Đường Thanh từ phía sau truyền tới:
Trương Khác quay đầu lại tức thì há hốc mồm sửng sốt không nhận ra nổi nữa, Đường Thanh mặc một bộ dạ phục màu đen tuyền, bờ vai trắng nõn nà cùng đại bộ phận da thịt lưng lộ ra ngoài, hình thành đối lập đen trắng cường liệt, chấn động lòng người, như ẩn như hiện khiến ai cũng khao khát muốn khám phá ngọc thể mê người đằng sau, chắc chắn đó là một tuyệt phẩm không tỳ vết.
Trương Khác thầm nghĩ không ngờ khe vú cô bé này lại sâu như thế, một chuỗi dây chuyền long lanh đeo trước ngực, cặp mắt quyến rũ đôi phần mị hoặc, hàng mi được chăm chút hết sức tinh tế, với khuôn mặt mang thần thái hồn nhiên thuần khiết, tạo thành vẻ đẹp lạ lùng, thiếu chút nữa làm tan chảy linh hồn của Trương Khác.
Trương Khác ngơ ngẩn đi tới nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Đường Thanh, ghé vào bên tai cô nói:
- Hiện mình chỉ muốn lấy một tấm vải thật to che cả người bạn lại, không cho người khác nhìn thêm cái nào.
- Chị Địch cứ ép mình mặc như vậy...
Đường Thanh thẹn thùng nói:
- Mình cũng thấy quá hở hang...
- Đêm về phòng cũng mặc thế nhé.
Trương Khác vô sỉ tưởng tượng ra cảnh Đường Thanh mặt lễ phục nằm trên giường, không ngờ Đường Thanh mặt giữ nụ cười thục nữ, còn tay giấu sau lưng nhéo y.
Bạn cần đăng nhập để bình luận