Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1407: Bà chưa tới 60 chứ ?

Nhìn đại sảnh đèn hoa rực rỡ, khách khứa đông đúc, Lý Tương Nguyệt vô cùng vui vẻ, mặc dù kế hoạch một hòn đá trúng hai con chim của anh trai bà ta thất bại, nhưng chẳng hề ảnh hưởng tới sự phát triển của Tĩnh Mỹ ở Kiến Nghiệp, có cả đống người muốn ôm chân bí thư thành ủy, em gái của bí thư thành ủy tất nhiên cũng không ít kẻ xun xoe cầu cạnh.
Nhìn thấy cách đó Dương Thành Thủ ông chủ Quốc Tế Anh Vương cách đó không xa nâng ly rượu với mình, Đổng Tương Nguyệt cũng lịch sử gật đầu đáp lại, đi về phía ông ta, được nửa đường có nhân viên đi tới, thì thầm bên tai bà ta một hồi.
- Cái gì, người đó tới rồi, còn nói là bạn của Tào Hổ? Đổng Tương Nguyệt cau mày không hiểu ý đồ của y, nghĩ một lúc rồi nói: - Vậy mời vào, thuận tiện gọi cả Tào Hổ tới cho tôi.
- Giám đốc Đổng, thật hiếm khi thấy chị cau mày, chẳng lẽ ở Kiến Nghiệp còn có chuyện chị không xử lý được sao? Dương Thành Thủ mắt rất tinh, dù chỉ là chuyện trong chớp mắt nhưng ông ta vẫn nhận ra biến hóa trên nét mặt Đổng Tương Nguyệt, nghe tựa như tâng bốc, thực ra là có ý thăm dò.
- Một lát nữa sẽ có nhân vật bất ngờ tới, tin rằng giám đốc Dương cũng sẽ hứng thú thấy y. Mặc dù hai bên hợp tác với nhau, nhưng lời của Dương Thành Thủ vẫn làm Đổng Tương Nguyệt rất khó chịu, không nói ra là ai.
Dương Thành Thủ mày hơi nhướng lên, chưa nói gì thì Tào Hổ tới, liền chuyển đề tài sang chủ để khách sáo vô vị, mắt đảo xung quanh, muốn xem người sắp tới là thần thánh phương nào.
Đợi tới khi nhìn thấy ba thanh niên ăn mặc phổ thông đi về phía này, nhìn rõ người đi đầu, Dương Thành Thủ nhíu chặt mày lại.
Mặc dù chưa chính thức gặp mặt, nhưng Dương Thành Thủ tất nhiên nhận ra Trương Khác, biết y là ông chủ thực sự đứng phía sau Thế Kỷ Hoa Âm, nhớ tới ân oán giữa hai bên, liền quay mặt đi giả vờ không quen biết.
Tào Hồ nhìn thấy Trần Ninh ngoan ngoãn đứng bên cạnh Trương Khác, đầy một bụng khó chịu, nhưng hắn tiếp xúc không ít, vẫn tận lực khắc chế tâm tình, mặt nặn ra nụ cười, thấy mình là người quen biết hai bên nên chủ động giới thiệu.
- Mẹ, giám đốc Dương, con giới thiệu cho mọi người, đây là ba người bạn của con ở Đh Đông Hải. Tào Hổ cố ý giới thiệu lần lượt: - Đây là tiểu thư Trần Ninh, còn đây là Vu Trúc, còn đây là Trương...
- Ha ha ha... Khác thiếu gia của Cẩm Hồ danh tiếng lẫy lừng không biết thành bạn của Tào công tử từ khi nào vậy? Dương Thành Thủ không đợi Tào Hổ nói hết đã cắt ngang, lời nói có hàm ý, ánh mắt lướt qua mặt Đổng Tương Nguyệt.
Đổng Tương Nguyệt đương nhiên nghe ra ý Dương Thành Thủ, mặc dù không ưa giọng điệu của ông ta, nhưng là đối tác, sự hiểu lầm này cần phải sớm làm rõ.
- Giám đốc Dương, Khác thiếu gia sao có thể lại đi cùng đám tiểu bối này được, anh không nhận nhầm người chứ. Tiểu Hổ, chưa bao giờ nghe con giới thiệu có người bạn họ Trương, chẳng lẽ cậu bạn họ Trương này nghe thấy ở đây có tổ chức tiệc, nên muốn tới mở rộng thầm mắt? Đổng Tương Nguyệt luôn mồm nói người bạn họ Trương rồi lại anh bạn họ Trương, tất nhiên vờ không nhận ra Trương Khác, thừa cơ châm chọc y, báo thù lần bị y xem thường ở nhà Giang Mẫn Chi. Cho nên ngàn vạn lần đừng để kết oán với nữ nhân, nhất là phụ nữ trung niên.
Trương Khác nhìn Đổng Tương Nguyệt cực kỳ thần khẩn nói: - Giám đốc Đổng nói đúng lắm, hôm nọ quý công tử dẫn mấy trợ lý tới, cực kỳ thành ý mời hai người bạn của tôi tham gia bữa tiệc này, tôi cũng xin đi theo tăng cường kiến thức xã hội, hôm nay tới đây quả nhiên là mở rộng tầm mắt. Nói tới đó Trương Khác nhìn Trần Ninh xinh đẹp tự nhiên bên cạnh, lại quay sang nhìn khuôn mặt được giữ gìn cực tốt cùng trang điểm cầu kỳ, tương thêm một câu: - Nhất là không ngờ được gặp quý bà khí chất cao quý ưu nhã như giám đốc Đổng đây, làm người ta thực sự hiểu ra thế nào là người với người không thể đem người ta ra so sánh với nhau. Xin mạo muội hỏi một câu, giám đốc Đổng năm nay chưa tới 60 phải không?
Đổng Tương Nguyệt năm nay mới qua 40, bà ta năm 20 tuổi được trong nhà làm chủ, gả cho Tào Tri, năm 22 tuổi sinh Tào Hổ, sinh con xong, vóc người Đổng Tương Nguyệt khôi phục rất nhanh, động thời cẩn thận gìn giữ, cả khuôn mặt cũng chăm chút từ khi chưa tới 30 tuổi. Cho nên ở những cuộc xã giao, Đổng Tương Nguyệt thích nhất được nghe người khác khen ngợi bà ta trẻ trung vóc dáng quyến rũ, rồi khi mỗi người biết được bà ta đã có con trai học đại học, ánh mắt kinh ngạc đó làm bà ta sảng khoái như như giữa mùa hè được uống cốc nước mát.
Công bằng mà nói không ít cô gái 30 tuổi phải ghen tỵ với Đổng Tương Nguyệt.
Hôm nay Trương Khác cho một câu thâm độc, làm bà ta như rơi vào hố băng nam cực.
Cho dù cố khắc chế tâm tình của mình đến đâu, khuôn mặt chăm sóc cực tốt của Đổng Tương Nguyệt cũng trở nên vặn vẹo, khuôn mặt vốn trắng hồng, giờ như tôm bóc vỏ luộc chín, cho dù không tới 60, trông cũng chẳng khác là bao. Nếu như chẳng phải nghĩ tới đây là trường hợp xã giao, phải giữ gìn hình tượng, Đổng Tương Nguyệt đã cầm ly rượu ném vào cái bộ mặt cười xấu xa kia, dùng móng tay cào nát cái mặt trắng của y.
Vu Trúc đứng bên cạnh buồn cười vừa hả lòng, nhưng biết thế lực Tào gia nên sợ không dám cười, thầm nghĩ thường nghe Trương Khác rất ngông cuồng, quả nhiên không sai chút nào, đến giờ hắn vẫn không hiểu tại sao Trương Khác nhiệt tình xen vào chuyện này, sợ người ta không dám làm gì y, nhưng về sau tìm mình tính sổ, có điều Trần Ninh nhận lần lời đi cùng rồi, hắn không thể không theo. Trần Ninh vừa rồi thấy ánh mắt Trương Khác nhìn mình, trong lòng có chút ngọt ngào, đồng thời không khỏi lo lắng cho y.
Nghĩ tới sự ngạo mạn của Đổng Tương Nguyệt và tự tin về bề ngoài của bà ta, Dương Thành Thủ thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhưng lúc này ông ta phải đứng ra giúp Đổng Tương Nguyệt hóa giải cảnh xấu hổ.
- Lần này Khác thiếu gia tới đây, chẳng lẽ là vì hứng thú với cuộc thi do Anh Vương chúng tôi liên thủ với Tĩnh Mỹ đưa ra, thật không dám, hoạt động của chúng tôi làm sao so với Thế Kỷ Hoa Âm được, công ty nhỏ bé như chúng tôi chỉ có thể cố gắng tổ chức ở Kiến Nghiệp sao cho long trọng hơn, náo nhiệt hơn chút thôi. Dương Thành Thủ câu đầu nói không dám, câu sau lại ẩn chứa đắc ý và vài phần uy hiếp, Thế Kỷ Hoa Âm làm thế nào, bất kể hiện đang có thành công ra sao, thu hút chú ý thế nào, đợi tới Kiến Nghiệp rồi phải ngoan ngoãn một chút.
Dương Thành Thủ có tâm tình tốt đẹp như thế là do em gái của bí thư thành ủy ở bên cạnh mang lại, chỉ là Đổng Tương Nguyệt chẳng nói cho ông ta biết, người anh trai trước kia uy phong vô cùng của bà ta hiện hơn một tháng trôi qua còn chưa liếm láp lành vết thương lòng, hơn đoán chừng ngày nào chưa rời Kiến Nghiệp thì vết thương đó khó khôi phục được, vết thương đó quá sâu, mà hung thủ chính là tên thanh niên tưởng chừng vô hại trước mặt.
- Cẩm Hồ chúng tôi có hoạt động thi tài gì à? Xin lỗi nhé, đúng là xin lỗi thật, con người rất lười, mấy chuyện vụn vặt không đáng kể của Cẩm Hồ thì tôi chẳng buồn để ý, cho nên người dưới cũng không lấy mấy chuyện thi tài này nọ ra làm phiền tôi. Để giám đốc Dương che cười rồi. Hay là hôm nay tới đây rồi, thuận tiện chúc mừng lần hợp tác lần này của Tĩnh Mỹ và Anh Vương có thể thành công. Trương Khác sao thèm để ý sự uy hiếp vô tri của Dương Thành Thủ, thái độ rất thành khẩn.
- Khác thiếu gia yên tâm để người dưới làm việc như thế, ngay cả công ty phía dưới của mình có việc gì cũng không biết, xem ra rất tự tin vào hoạt động thi tài lần này, không biết có tâm đắc gì chỉ giáo, để những người vất vả như chúng tôi được nhẹ nhàng một chút. Đây là bước đi đầu tiên của Anh Vương vào thị trường nội địa, Dương Thủ Thanh bôn ba ngược suôi, mệt mỏi tối tăm mặt mũi, không ngờ bị người ta coi là chuyện chẳng đáng kể, tức thiếu điều hộc máu, nhưng hiện không thể tùy tiện đối đầu với tên nhãi này, định nói thêm vài câu xã giao ứng phó rồi bỏ đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận