Quan Lộ Thương Đồ

Chương 439: Bề ngoài huy hoàng của Khoa Vương

Trương Khác khoát tay:
- Không cần làm chuyện này, trưa rồi, mọi người về công ty làm việc đi, tôi còn có chuyện khác.
Hứa Tư không phải người của Ái Đạt, cũng chẳng thuộc Cẩm Hồ, tất nhiên không phải đi, hơn nữa hai cô gái đi cả thì bữa trưa của Trương Khác giải quyết ra sao?
Tới trưa, Trương Khác nhận được điện thoại của Hứa Thụy Bình báo cho một tin tức tốt.
Buổi sáng thành phố vừa thông qua phương án cải tổ quỹ tín dụng thành ngân hàng thương nghiệp, quyền phủ quyết cho vay của cổ đông được thông qua, về nguyên tắc thành phố cũng đồng ý để Lý Nghị Hoa làm giám đốc đầu tiên của ngân hàng.
Ái Đạt "phục tùng" đại cục kiến thiết kinh tế Hải Châu, Đường Học Khiêm tất nhiên lấy ra đổi lấy chút lợi thực tế, Trương Khác chỉ không ngờ tới nhanh như vậy.
Có điều hiện giờ Trương Khác đang bận bù đầu, chỉ gọi điện cho Lý Nghị Hoa chúc mừng trước, Ngải Mặc đã nhận lời Lưu Hải Yến và Triệu Hải Chu tới Hải Châu, đây là chuyến bay từ Bắc Kinh tới Hải Châu duy nhất còn lại tuần này.
So với một năm trước tới Hải Châu thì Ngải Mặc nhìn thấy rất nhiều thay đổi, dùng tiếng phổ thông không thể tính của tiêu chuẩn ra cảm khái về biến hóa của Hải Châu.
Năm ngoái C-Cube bị Ti chia mất nửa thị trường chi giải mã, nguyên nhân quan trọng là Ái Đạt cung cấp hỗ trợ kỹ thuật ngoại tầng cho TI, có điều Ngả Mặc rất tán thưởng công ty trong nước có thành tựu kỹ thuật, vả lại Ái Đạt tuy chỉ dùng một nửa chip giải mã của C-Cube nhưng vẫn là khách hàng lớn.
Ái Đạt đưa ra lời mời, Ngải Mặc tất nhiên vui vẻ tới, huống chi ông ta có tâm tư giống Trần Tín Sinh, thuận tiện tiếp xúc thân mật hơn với Khoa Vương.
Nhưng sau khi được đi tham quan viện nghiên cứu kỹ thuật Cẩm Hồ, xem trình diễn máy mẫu, ông ta triệt để vứt bỏ Khoa Vương.
Ngải Mặc là phó tổng giám đốc cao cấp của C- Cube, quyền hạn cực lớn, xem trình diễn máy mẫu, đọc tài liệu kỹ thuật độc quyền tương quan, tố dưỡng nghề nghiệp cực tốt làm ông ta lập tức ý thức được khai phát chip giải mã đời ba, thúc đẩy siêu cấp VCD, làm cách cục lũng đoạn thị trường chip giải mã sẽ được kéo dài.
Ông ta lập tức trao đổi với tổng bộ, đồng thời triển khai đàm phán với Trương Khác.
Bên phía TI hành động chậm hơn, dù sao công ty lớn phải có thế của họ, trừ Trần Tín Sinh tích cực trao đổi với tổng bộ ra, Trương Khác cũng bảo Đinh Hòe chủ động trình bày kỹ thuật tương quan với tổng bộ TI.
Nhưng sự quyết đoán của C-Cube khiến tổng bộ TI bỏ do dự không cần thiết, một khi C-Cube và Ái Đạt ký kết hiệp nghị trước, TI sẽ rất bất lợi, liền cấp quyền Trần Tín Sinh cùng C-Cube đàm phán trao quyền kỹ thuật với Ái Đạt.
Bên phía Đinh Hòe đã chuẩn bị rất lâu rồi, nên ở phương diện phương án giải quyết, bọn họ có nghiên cứu hoàn chỉnh, thậm chí Trương Khác cho rằng nếu hiện giờ đạt thành hiệp nghị, nếu tới tết Nguyên Đán 1997 mới khai phát chip giải mã đời ba là chậm lắm rồi, chỉ cần Ái Đạt cung cấp phương án giải quyết ra, sau đó cải biến tính năng hệ thống, gần như có thể đồng bộ đưa ra cùng siêu cấp VCD.
~~~~~~~o0o~~~~~~
Ngày 12 tháng 11, sân bay phía bắc thành phố náo nhiệt hơn thường ngày, hôm nay có chuyến bay tăng cường từ Bắc Kinh tới Hải Châu, hành khách ở phòng chờ qua cửa kính nhìn thấy mấy cỗ xe của ĐTH.
- Có nhân vật trọng yếu nào sắp tới Hải Châu à?
Một lữ khách trung niên không chịu nổi loại ghế nhựa lạnh ngắt trong phòng trở, đứng ra ngó nghiêng.
Mấy ngày qua nhiệt độ hạ xuống, trời âm u, ban ngày nhiệt độ chỉ chừng 5 độ, phương nam độ ẩm lớn, người phương bắc thường không chịu nổi, đáng lý trong phòng chờ phải có thiết bị điều hòa không khí, nhưng chẳng có tác dụng gì, cửa sổ mở toang hoang mà chẳng ai ngó ngàng, gió lạnh mặc sức càn quét, chỉ điều này thôi khiến bị lữ khách trung niên này chẳng ấn tượng gì tốt đẹp với Hải Châu.
Chuyến bay từ Bắc Kinh đã hạ cánh, bên này chuẩn bị lên máy bay.
Tạ Kiếm Nam ngồi máy bay hơi ù tai, suốt ngày đối diện với đám phóng viên truy đuổi, mặc dù tinh thần phấn khích, nhưng ra khỏi khoang máy bay, nhìn bầu trời u ám của Hải Châu, vẫn thở phào nhẹ nhõm.
- Thư ký trưởng Trương và giám đốc Tạ chắc đợi ở bên ngoài rồi.
Lưu Minh Huy đi đằng sau Tạ Kiếm Nam nói:
- Được, chúng ta xuống thôi.
Tạ Kiếm Nam quay lại nắm tay Trần Tĩnh:
- Cuối cùng cũng được thở phào.
- Chưa đâu, thời gian đại hội nhà phân phối của chúng ta và Ái Đạt sát nhau, sẽ tiếp tục bị các giới truyền thông chú ý.
Lưu Minh Huy lắc đầu:
- Thế tức là chưa được nghỉ à?
Trần Tĩnh hơi mỏi mệt nói:
Tạ Kiếm Nam và Trương Hiểu Kiện gọi điện thoại, được biết Ái Đạt tỏ thái độ chú trọng đại cục, hắn đoán Trương Khác sẽ không ngừng có thủ đoạn nhỏ, nhưng chỉ cần không trở mặt, Khoa Vương sẽ có được thời gian phát triển quan trọng.
Hắn sợ nhất là Trương Khác nổi giận, Ái Đạt hạ giá sản phẩm, Khoa Vương lúc này chẳng những không thể giám giá theo, danh tiếng thương hiệu thua xa Ái Đạt, hắn luôn cho rằng Trương Khác là kẻ hám lợi, nhưng vài lần chơi hiểm bị sau lưng ai chẳng tức, Trương Khác rất có thể giận quá mất khôn, làm hắn cực lo khả năng này.
Mặc dù hạ giá là tự tàn sát nhau, nhưng Ái Đạt chỉ tàn mà không chết, Khoa Vương chưa có năng lực sinh tồn ngoan cường như vậy, Tạ Kiếm Nam vẫn còn biết mình, Khoa Vương ít nhất cần ba bốn tháng nữa mới đứng vững chân được.
Nếu như Trương Khác đã thông qua Đường Học Khiêm nói sẽ chú trọng đại cục phát triển kinh tế Hải Châu, ít nhất có thể loại trừ khả năng tàn sát lẫn nhau này.
Rời sân bay, Tạ Kiếm Nam nhìn thấy mấy cỗ xe của ĐTH, phóng viên nhìn thấy bọn họ, đều cầm thiết bị phỏng vấn lên, nhưng nhìn chiếc Nissan màu đen bên cạnh đợi mệnh lệnh.
Chu Phú Minh, Trương Hiểu Kiện từ chiếc Nissan đi ra, Tạ Chiêm đi ra từ chiếc xe khác, sau khi đoạt được Tiêu Vương, công việc trở nên bận rộn, hắn về Hải Châu trước.
- Bí thư Chu sao lại đến đây?
Thần kinh vừa thả lỏng của Tạ Kiếm Nam lại căng lên, đi nhanh tới:
- Thư ký trưởng Trương không nói gì với tôi cả.
- Vừa khéo không có việc gì nên theo Hiểu Kiện tới đây, còn giúp cậu kéo tới vài phóng viên ĐTH.
Chu Phu Minh bắt tay Tạ Kiếm Nam, mặt hướng về ống kính.
- Bí thư Chu còn chuyên môn giúp anh liên hệ chuyện chuyến bay...
Tạ Chiêm cười rất nịnh bợ.
Tạ Kiếm Nam tất nhiên cám ơn không thôi, nếu chẳng phải tăng chuyến bay, bọn họ sẽ phải đi tàu hỏa tốn rất nhiều thời gian.
- Cũng không phải chuyên môn vì cậu, một tuần chỉ có hai chuyến bay tới thủ đô, không lợi cho cách cục phát triển kinh tế Hải Châu, tôi thấy ít nhất phải tăng thêm mỗi ngày một chuyến..
Chu Phú Minh cố ý nói hời hợt, biểu thị coi trong khí thế phát triển kinh tế tương lai của Hải Châu.
Sa Điền giải tỏa quy mô lớn, gây mâu thuẫn xã hội gay gắt, may nhờ thực nghiệp Hoành Viễn xây nhà định cư mới hóa giải phần nào mẫu thuẫn.
Sau hai năm giải tỏa, tiến độ khai thác thương nghiệp chậm hơn tính toán của thành phố quá nhiều, kiến trúc thương nghiệp Tây Sa Điền chỉ thưa thớt vài cái, khiến sự huy hoàng khi xây tòa nhà Phủ Thiên xong chẳng còn lại mấy.
Cty Cổ phần Hải Châu không chỉ giải quyết vấn đề sinh tồn của gần như tất cả xí nghiệp khó khăn của Hải Châu, còn làm sống lại tài sản quốc hữu gần một tỉ, thành tích chói lọi.
Cẩm Hồ, Tân Quang, Ái Đạt càng không phải nói, còn xí nghiệp dân doanh hàng đầu Hải Châu là Cẩm Thành tụt hậu quá nhiều...
Hai năm qua Hải Châu xảy ra quá nhiều sự kiện kinh tế, bên lên bên xuống, ở vấn đề kinh tế, tiếng nói của Chu Phú Minh ngày một nhỏ.
Hiện giờ lại nhắc tới vấn đề Tống Bồi Minh vào thường ủy, Chu Phú Minh muốn ngăn lại, có điều ông ta ở địa vị rất bị động, vì hai năm qua kinh tế khu Thành Nam thậm chí có thể nói là nhảy vọt.
Chính vì thế Chu Phú Minh rất kỳ vọng vào Khoa Vương, vào thời khắc quan trọng, Khoa Vương lôi kéo một loạt nhân sự cao cấp của Ái Đạt, bất kỳ ai cũng thấy Khoa Vương đuối lý, Chu Phú Minh vẫn đứng ra giơ cao ngọn cờ đại cục kiến thiết kinh tế thống nhất tư tưởng thường ủy, rồi thông qua Đường Học Khiêm gây áp lực với Trương Khác.
Trước ống kính máy quay, Chu Phú Minh làm bộ quan tâm hỏi han chuyện ở Bắc Kinh.
Thực ra Úc Bình đã theo Tạ Chiêm, Triệu Ti Minh về Hải Châu trước rồi, chuyện ở Bắc Kinh, Chu Phú Minh nằm trong chăn nghe cô ta kể hết chuyện xảy ra...
Tạ Kiếm Nam trả lời đúng sự thực, mặc dù cạnh tranh Tiêu Vương mới qua bốn ngày, nhưng tin tức phản hồi từ thị trường làm người ta phấn chấn, nhà phân phối liên tục yêu cầu tăng hàng, cũng không ngừng có có nhà phân phối mới liên hệ, điện thoại reo không ngừng, tình hình mới đầu hệt Ái Đạt năm ngoái.
Tạ Chiêm khinh khỉnh nói:
- Xem ra sự thành công của Ái Đạt cũng chẳng có nhiều bí quyết lắm.
- Có được tầm nhìn như thế là là không dễ rồi.
Chu Phú Minh không coi thường Trương Khác như hắn, nói một câu công bằng.
Tạ Kiếm Nam chỉ biết hời hợt sơ qua về vụ án Đường Học Khiêm, tuyệt đối không có cảm xúc sâu như người ở trong vùng soáy như Chu Phú Minh, nên ông ta càng rõ Trương Khác hơn.
Thời gian qua Chu Phú Minh dần dần nhìn rõ rồi, sự nhảy vọt của khu Thành Nam, Ái Đạt và Tân Quang phát triển mạnh mẽ đều có bóng Trương Khác đằng sau, làm gì có chuyện một cầu "chẳng có nhiều bí quyết lắm" mà khái quát được.
Những điều này giải thích không rõ với hắn được.
Tạ Chiêm bị Tạ Vãn Tình đẩy khỏi Hải Dụ là do Trương Khác chỉ chiêu sau lưng, chỉ là điều này Tạ Chiêm chưa bao giờ nói ra với ai.
Chu Phú Minh lại hỏi tình hình đại hội nhà phân phối, ông ta bày tỏ sẵn sàng dọn sạch khách ở nhà khách Văn Sơn cho Khoa Vương tổ chức đại hội.
Có kinh nghiệm từ Ái Đạt, nhất là có Lưu Minh Huy rồi, Tạ Kiếm Nam chỉ lo vấn đề tài chính, hỏi:
- Bí thư Chu, thành phố sắp lập nên ngân hàng thương nghiệp, có thể giúp Khoa Vương một phần tài chính lưu động không?
- Chuyện này...
Chu Phú Minh cau mày:
- Ngân hàng thương nghiệp, Hải Dụ, Cẩm Hồ, Thịnh Hâm đều có tam dự, phương án mãi không xác định được, nhân tuyển giám đốc cũng có tranh cãi, hiện giờ thành phố yêu cầu Ái Đạt chú trọng đại cục, nên một số vấn đề nhỏ phải nhượng bộ.
Ban đầu Cẩm Thành cũng muốn tham gia vào ngân hàng, nhưng Đường Học Khiêm yêu cầu Cẩm Thành tuân theo lời hứa cả ba công ty kia là không huy động vốn từ ngân hàng, nên Triệu Cẩm Vinh mất đi hứng thú.
Tạ Kiếm Nam biết phương án thành lập ngân hàng thông qua Triệu Cẩm Vinh, nghe Chu Phú Minh nói đã nhương bộ ở mốt số vấn đề, biết Khoa Vương không thể thông qua thành phố gây áp lực với ngân hàng để được vay vốn rồi.
Chu Phú Minh nói thêm:
- Vấn đề tài chính, thành phố sẽ triệu tập các ngân hàng khác nghiên cứu, ủng hộ xí nghiệp dân doanh là đại thế mà... Có điều gần đây thành phố đầu tư cơ sở khá lớn, cũng đang cò kè với ngân hàng, nếu huy động vốn từ Tân Thái, Huệ Sơn thì sao? Cần gì thành phố sẽ ủng hộ.
Tạ Kiếm Nam biết cái khó của Chu Phú Minh, Đường Học Khiêm không thể để chính phủ cung cấp hỗ trợ vô hạn cho bọn họ được, ý Chu Phú Minh đã rõ rồi, hi vọng Khoa Vương tích cực tìm nguồn vốn ở nơi khác.
Tạ Chiêm trước đó dự đoán sản xuất cần tăng thêm 100 triệu tiền lưu động.
Lúc này cách đại hội nhà phân phối còn mười ngày nữa, sau đại hội, kiến lập hệ thống tiền đảm bảo, có thể lấy được tiền từ mạng lưới tiêu thụ, có điều ít nhất cần thêm nửa tháng.
Trong tay Tạ Kiếm Nam có 70 -80 triệu, nhưng hắn biết muốn thực sự phối hợp được ĐTH TW quảng bá danh tiếng Tiêu Vương, vẫn phải đầu tư quảng cáo ở các kênh truyền thông khác, như thế phải đầu tư thêm một phần tài chính nữa.
Tính ra vẫn thiếu 60 triệu nữa mới gom đủ số tiền cần thiết.
Chắc chắn nửa tháng sau sẽ có tiền đảm bảo từ nhà phân phối, nhưng không đợi được tới lúc đó nữa, các nơi đang báo hết hàng liên tục, Khoa Vương không lập tức đầu tư sản xuất ngay sẽ để lỡ thời cơ, Tạ Kiếm Nam nghĩ xem ra cần phải trao đổi kỹ rồi.
Sau khi hẹn Chu Phú Minh tối tới nhà khách Văn Sơn dùng cơm, đoàn người Tạ Kiếm Nam về thẳng văn phòng làm việc của Khoa Vương. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Tạ Kiếm Nam nói với Tạ Chiêm:
- Đối với đơn đặt hàng gia tăng của các nơi, chúng ta cũng cần phải có sách lược, trước tiên là thỏa mãn các nhà phân phối thanh toán nhanh, đặc biệt là những nơi giao hàng lấy tiền ngay...
- Không vấn đề gì, các nhà phân phối ở gần đều tự đưa xe tới lấy hàng.
Tạ Chiêm hỏi Lưu Minh Huy:
- Năm ngoái Ái Đạt cũng như thế phải không?
Lư Minh Huy gật đầu:
- Trước đại hội nhà phân phối vài ngày bị người ta lái xe tới cướp hết hàng rồi.
- Thế là thằng tiểu tử chưa mọc đủ lông đó hưởng lợi một năm rồi.
Tạ Chiêm cay cú nói:
- Vậy hiện giờ chúng ta yêu cầu nhà phân phối thanh toán ngay cũng được.
Tạ Kiếm Nam tán đồng:
- Anh làm thế đi, tôi thấy điều thêm 50 triệu nữa là có thể cầm cự được?
- Điều thế nào? Chia đều ra à?
Tạ Chiêm hỏi:
- Tôi dốc toàn bộ ra sản vào đây rồi, vài trăm nghìn cũng không có.
- Đem e, nhà, gái của anh thế chấp cho tôi, tôi cho anh vay.
Tạ Chiêm đầu tư vào Khoa Vương 10 triệu, chiếm 8% cổ phần, Tạ Kiếm Nam biết mấy năm qua hắn kiếm được không ít, 10 triệu chưa làm hắn rỗng túi.
Tạ Chiêm quay sang than:
- Trần Tĩnh, cô trông chừng anh ta đi, giờ còn mưu đồ với nữ nhân của tôi nữa.
Trần Tĩnh tất nhiên không xen vào đề tài của nam nhân, Trần Tĩnh biết chuyện cô thư ký kia của Tạ Kiếm Nam, nhìn ra ngoài cửa sổ, cô ta sẽ không để loại chuyện này làm bản thân phải phiền lòng, một cô gái thông minh biết cách sống hạnh phúc. Nhưng nghĩ theo tỉ lệ Đại Nhã cũng phải đầu tư vào 10 triệu.
Xe đi tới trấn Ích Long, Tạ Kiếm Nam thấy cổng điện tử Ái Đạt có mấy cỗ xe biển số ngoài ra vào, hỏi:
- Ái Đạt có động tĩnh gì không, Trần Tín Sinh của TI, Ngải Mặc của C-Cube sau khi tới Hải Châu không liên lạc với chúng ta, anh nghĩ cách tìm họ chưa?
- Thằng nhãi chưa đủ lông đó tinh lắm, tôi hoải nghi nó khống chế Trần Tín Sinh và Ngải Mặc rồi, lúc nào cũng có người đi kè kè bên cạnh, không kiếm được cơ hội. Hôm qua có gặp Trần Tín Sinh, còn do Phó Tuấn lái xe tới, lúc ăn cơm nhìn thằng chó Phó Tuấn đó ngồi một bên không nói không rằng, không ăn cơm, không uống rượu, tôi chỉ muốn cầm đũa chọc chết nó, chẳng bàn được chuyện gì cả.
Nhớ lại chuyện hôm qua, Tạ Chiêm thực sự muốn giết Phó Tuấn:
- Có điều đã hẹn với Trần Tín Sinh rồi, hắn đợi anh về sẽ chính thức bàn chuyện cung cấp hàng, dù sao kinh doanh chú trọng lợi nhuận, thằng nhãi chưa đủ lông sao khống chế nổi TI?
Nghe Tạ Chiêm nói vậy, Tạ Kiếm Nam chẳng cảm khái mấy, TI và Ái Đạt quan hệ cực tốt, thậm chí liên hợp thành lập viện nghiên cứu Thái Khắc, đây chẳng còn là bí mật trong nghề nữa.
- Vậy Ngải Mặc thì sao?
Tạ Kiếm Nam lại hỏi:
- Hắn ông ta tới Hải Châu hôm qua rồi.
- Nhắc làm gì cho thêm buồn.
Tạ Chiêm thở dài sườn sượt:
- Ngải Mặc chiều hôm qua tới Hải Châu, có điều đi cùng với Tô Tân Đông, giám đốc Úc tối qua đợi ông ta ngoài khách sạn Tây Thành mà Ái Đạt đặt phòng cho ông ta tới nửa đêm, bị người ta nhâm là gái tới mấy lần, còn có người khách hào phóng ra giá một vạn... Ài, làm nữ nhân đúng là dễ kiếm tiền.
- Có đợi được không?
Tạ Kiếm Nam rất muốn nhắc Tạ Chiêm, không phải nữ nhân nào cũng động vào được, nhất là Úc Bình, Tạ Chiêm thường xuyên nói tới cô ta.
Tôi lo thằng nhãi chưa mọc đủ lông đó đang chơi chúng ta, có điều hết cách, tôi đợi thay cho giám đốc Úc, tới tờ mờ sáng thấy Ngải Mặc hưng phấn trở về, có vẻ cả tối tới mấy chỗ giải trí thác loạn, thằng nhãi chưa mọc đủ lông đó đưa ông ta vào tận phòng, đợi nó đi rồi. Tôi định tới tìm ông ta, chưa gõ cửa thì có hai con ả từ phòng bên cạnh đi ra, mắt nhìn tôi quai quái, giờ đó tôi mà vào thì thành cái gì...
Tạ Chiêm nói vài câu không thoát được nữ nhân:
- Thằng cha phòng bên cạnh biết hưởng thụ thật, không ngờ chơi 3P.
Lưu Minh Huy cười lớn, cảm thấy Tạ Chiêm rất thú vị.
Trần Tĩnh đỏ mặt, thầm chửi nam nam nhân không có kẻ nào tử tế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận