Sát Thần

Chương 1386: Châm ngòi

Long Tích tinh biến thành đại lục, vô số tộc nhân dị tộc tụ tập cùng một chỗ, ánh mắt nóng rực nhìn về phía Thạch Nham.
Trong hư vô vực hải có rất nhiều lời đồn, đồn rằng phân hồn của những thái sơ sinh linh cường hãn có thể dung hợp trong đầu võ giả. Đây là một đường lùi của thái sơ sinh linh, khi cần có thể thay thế võ giả đó, cho dù các hồn phách khác vẫn diệt thì cũng có thể dùng một cách khác để trọng sinh.
Võ giả có hồn thứ hai này khi cảnh giới không đủ cao thì không thể kích hoạt được ký ức của phó hồn của thái sơ sinh linh, sẽ trở nên đần độn.
Nếu có cường giả cảnh giới Bất Hủ luyện hóa hồn phách của loại người này, hấp thu ấn ký phân hồn của thái sơ sinh linh thì có thể hiểu được chân lý năng lượng ám, biết được bí mật cường đại của thái sơ sinh linh, thậm chí còn có thể có thêm hiểu biết về thần thông áo nghĩa.
Người như vậy chính là thịt béo mà ai ai cũng thèm, làm cho người cảnh giới Bất Hủ tam trọng thiên sinh lòng tham.
Thạch Nham trong mắt bọn họ chính là loại người này. Ngay cả Long Tích lão tổ khi biết kỳ diệu trên người hắn cũng do dự, có lòng muốn vậy.
Đối với Long Tích lão tổ thì không có cách nào có thể so được với việc hấp thu phân hồn của thái sơ sinh linh, làm cho hắn trực tiếp tiến vào cảnh giới Vực Tổ.
Ở đây còn có hai người có cảnh giới tương tự với hắn. Tân Cách và nữ tử Mị Ảnh tộc kia cũng đang nhìn, trong mắt bọn họ Thạch Nham cũng vô cùng hấp dẫn.
Đương nhiên, trong những chủng tộc hạng hai này cũng có vài người đại tới Bất Hủ nhị trọng thiên, còn có ít người đã tiến vào Bất Hủ tam trọng thiên, tuy còn chưa đỉnh phong thế nhưng cũng có tư cách đột phá Vực Tổ. Nếu có thể đánh chết hấp thu Thạch Nham, bọn họ cũng có thể tiến vào Vực Tổ.
Quả là mê hoặc khó có thể cưỡng lại!
Nếu không phải Thạch Nham đột nhiên biểu lộ cường thế, biểu lộ thân phận không gian, tinh thần áo nghĩa thì có lẽ tình hình sẽ trở nên rối loạn.
Long Tích lão tổ trấn định xuống đầu tiên, nhớ lại lời dặn dò của Đồ Thích Kì và Nhã Vân, bình tĩnh lại, hủy đi tà niệm trong lòng, tỏ thái độ ôn hòa.
vẫn thạch, toái tinh, không gian lợi nhận lượn vòng trên đầu Thạch Nham, thanh thể làm cho người ta sợ hãi. Hắn liếc nhìn Long Tích lão tổ một cái, nụ cười cổ quái, gật đầu, giả vờ sợ sệt: "Còn tưởng lão tổ hạ sát thủ với ta chứ."
Sắc mặt Long Tích lão tổ có chút xấu hổ, ngượng ngùng cười gượng, không biết trả lời thế nào.
Khóe miệng Thạch Nham giật giật, trong lòng đột nhiên xuất hiện băng hàn lãnh ý. Hắn nhìn về phía Áo Đại Lệ, cố tình nói bằng ngôn ngữ Hoang vực: "Ngươi không sao chứ? Đột phá Thủy Thần nhị trọng thiên chưa?"
Ao Đại Lệ hoảng sợ, vẻ mặt kinh ngạc, nội tâm cực kỳ bôi rôi.
Thủy tộc Nguyên Mạc, Huyền Thiên tộc Đồ Thích Kì và Nhã Vân đều biết Tân Cách cực kỳ muốn đến Hoang vực, đều đã dặn dò nàng và Thạch Nham không được dùng ngôn ngữ Hoang vực để trao đổi, tránh bị Tân Cách, Hồn tộc, Địa Quỷ tộc phát hiện, gây chiến.
Áo Đại Lệ biết Thạch Nham luôn luôn cẩn thận, không rõ tại sao Thạch Nham lại đột nhiên hồ đồ, dùng ngôn ngữ Hoang vực trao đổi trước mặt mọi người, lại nói to như vậy, làm cho nhiều người nghe thấy.
Theo bản năng, nàng quay đầu nhìn về phía Tân Cách.
Áo Đại Lệ căng thẳng trong lòng. Nàng ta quả nhiên phát hiện ra sau khi nghe thấy lời Thạch Nham nói thì Tân Cách phấn khởi cả người, giống như dâm tặc thấy được lỏa nữ, cười ha hả, điên cuồng nói: "Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu. Tuyệt, thật tuyệt!"
"Ngươi?" Áo Đại Lệ hỏi.
"Không có cách nào, chính là cho hắn biết." Thạch Nham thấp giọng cười lạnh.
"Long Tích huynh!" Thân ảnh Tân Cách khẽ động, đột nhiên xuất hiện trước người Long Tích lão tổ, vẻ mặt tươi cười, đưa tay chỉ về phía Thạch Nham và Áo Đại Lệ, nói: "Hai người này có thể cho ta một, ừ, nữ tử kia cũng biết. Ta muốn một sống, sau này tất cả báo đáp!"
Long Tích lão tổ giật mình.
Sắc mặt Áo Đại Lệ tái nhợt, khẩn trương nhìn Thạch Nham, cảm giác chuyện này đã vượt qua khống chế, qua khỏi dự kiến của hắn.
"Bọn họ là được ta mời đến." Long Tích lão tổ cực kỳ hận Tân Cách, vốn kiềm chế lửa giận, chuẩn bị sau này mới tính sổ. Bây giờ Tân Cách đột nhiên tiến tới trước mặt hắn đòi người, làm cho hắn không kiềm chế được lửa giận, quát: "Tân Cách, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Hôm nay liên tục chống đối ta, chẳng lẽ nghĩ Long Tích tộc của ta dễ bị khi dễ?"
Vốn Tân Cách cũng định sau khi kết thúc sự kiện thì từ từ xuống tay với Long Tích lão tổ, thể nhưng do Thạch Nham "vô ý" lộ ra thân phận Hoang vực làm cho nội tâm hắn sôi sùng sục, cả người cũng nóng nảy hơn: "Ta chỉ muốn một người. Tấ phỉ hỏi Long Tích huynh một câu, có cho ta một người không!"
Hắn chỉ về phía Áo Đại Lệ: "Nữ nhân này! Nó không có tác dụng gì với việc tu luyện của Long Tích huynh cả. Đưa nó cho ta, ta sẽ nợ huynh tình!"
"Làm càn!" Áp lực của Long Tích lão tổ rốt cuộc cũng không đè nén được. Trước mặt vô số dị tộc, bị Tân Cách khoa chân múa taỵ quát thét vào mặt, hắn bùng nổ tức giận, mạnh miệng nói: "Nghĩ Hồn tộc của ngươi là thiên hạ vô địch xem? Ta sẽ đấu với ngươi một trận, xem Tân Cách ngươi có bản lĩnh gì mà hoa tay múa chân trước mặt ta!"
"Oanh!"
Chấn động khủng bố vang dội như núi lửa bùng nổ truyền ra từ phân thân của Long Tích lão tổ. Chỉ trong tích tắc, dưới chân hắn vỡ ra một cự động rất sâu, nham thạch nóng chảy phun vào trên người Long Tích lão tổ. Phân thân của Long Tích lão tổ như nước sôi, truyền ra ba động cương mãnh cuồng liệt.
"Ba ba ba!"
Long Tích đại lục phân liệt, bên trong từng khối vẫn thạch, toái tinh phụt ra từng làn sóng xung động. Lực lượng như diễm hòa đỏ đậm, bắn ra từ trong nham thạch, hóa thành một con sinh linh dữ tợn như cự tích. Con sinh linh đó còn to lớn hơn cự sơn, còn không phải là thực thể mà khí thế đã làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Cự tích do lực nham thạch ngưng kết ra cầm lấy một vẫn thạch, vẫn thạch đó đột nhiên bạo toái, toái thạch dày đặc như mưa, toàn bộ đánh về phía Tân Cách.
"Ta vốn không muốn gây chiến, thế nhưng Long Tích huynh có thành kiến với Hồn tộc của ta, ta phải sửa lại cho đúng." Tân Cách không sợ, âm trầm cười quái dị. Hung hồn di động sau lưng hắn như ác quỷ dữ tợn, lượn vòng ngửa đầu về phía mưa thiên thạch này.
"Ca ca ca!"
Dưới sự thôn phê của vô số hung hồn, vẫn thạch còn chưa kịp chạm vào người Tân Cách đã hóa thành bột, biến mất.
"Tiểu tử đó rất âm hiểm!" Nữ tử Mị Ảnh tộc lẳng lặng nhìn Long Tích lão tổ và Tân Cách chiến đấu, đột nhiên nói: "Hắn không châm ngòi thì Long Tích lão tổ và Tân Cách sẽ không giao chiến sớm như vậy. Hắn làm cho hai người đánh nhau trước, chắc chắn là có giả dối."
Nàng ta đã sớm nhận ra Long Tích lão tổ và Tân Cách cũng không hòa hợp như lời đồn. Từ cách nói chuyện, khí tức ba động, biến hóa của vẻ mặt, nàng ta nhận ra hai người chắc chắn sẽ có một trận chiến, thế nhưng dù là Long Tích lâo tổ hay Tân Cách thì đều cố ý che giấu, không muốn xé rách da mặt trước ánh mắt của mọi người.
Thế nhưng lời nói của Thạch Nham lại châm ngòi cho hai người này không chịu được, nổi giận, khiến cho bọn họ điên cuồng xuất thủ.
Chiến đấu vừa xảy ra nàng ta đã đặt chú ý lên người Thạch Nham, thầm cảnh giác.
Đúng lúc này, Thạch Nham giật mình, trên người đột nhiên xuất hiện tầng tầng lớp lớp không gian ba động, vẫn thạch trên đỉnh đầu xoay chuyển. Ba người Thiên Mục tộc và Áo Đại Lệ đều bị một lực lượng ảnh hưởng, nháy mắt đã hướng về một viên vẫn thạch đang xoay tròn.
Viên vẫn thạch đó như phi toa, di chuyển tới lui trong gợn sóng không gian, làm cho thân ảnh bốn người Áo Đại Lệ dần mơ hồ, như muốn biến mất vậy.
Thạch Nham thì ngược lại, vẫn đứng yêii bất động, vẻ mặt hờ hững, trong mắt hiện lên lãnh ý.
"Tiểu tử này đúng là người của Hoang vực, trên đường chúng ta đã gặp qua." Nguyên Mạc giải thích.
"Người của Hoang vực chắc là không đơn giản. Hoang chính là một thái sơ sinh linh cực kỳ cường hãn, tuy đã mai danh ẩn tích nhiều năm, thế nhưng tất cả cường giả biết đến nó đều cực kỳ tôn sùng!" Nữ tử Mị Ảnh tộc nhỏ giọng nói.
Khi bọn họ đang nói chuyện thì đột nhiên tâm thần chấn động, vẻ mặt kinh hãi nhìn về phía hư không đại lục.
Chỉ thấy vẫn thạch, toái tinh, không gian lợi nhận trên đầu Thạch Nham giống như đột nhiên không khổng chế được, bổ nhào xuống từ phía chân trời. Không gian lợi nhận kia dài mấy nghìn thước, lấp lánh quang nhận như tinh lương, sắc bén không ai có thể ngăn được, nếu chém xuống thì e là không có bao nhiêu người có thể trụ được.
Đây là hung uy của tự nhiên trong hư vô vực hải!
Nếu hung uy này bị người khống chế thì từ đó về sau trình độ đáng sợ không những không giảm mà uy lực càng tăng thêm.
"Hắn điên rồi!" Nguyên Mạc hoảng sợ, vội vàng hét lên: "Né tránh! Tiểu tử đó điên rồi!"
Nữ tử Mị Ảnh tộc cũng kinh hãi, nhìn quang nhận sắc bén trên đỉnh đầu, tâm thần không yên, khẽ kêu: "Rốt cuộc người này muốn làm gì?"
Những người của các chủng tộc hạng hai, hạng ba đến đây đều chạy trối chết, chửi ầm lên, hận không thể giết chết được Thạch Nham.
Bọn họ đều nhìn ra, những vẫn thạch, toái tinh, không gian lợi nhận kia đều chịu sự khống chế của Thạch Nham.
"Răng rắc!"
Một không gian lợi nhận dài mấy nghìn thước hạ xuống, cắt vào Long Tích đại lục. Lục địa như một khối đậu hũ, lập tức bị cắt ra một mảng lớn, làm cho nham thạch nóng bỏng sâu trong lòng đất trào ra. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
T.r.u.y.e.n.y.y
chấm cơm.
Một tiếng rít gào kinh thiên động địa cũng truyền lên từ lòng đất, đó là tiếng gầm của... bản thể Long Tích!
Phân thân của Long Tích lão tổ đang đấu với Tân Cách đột nhiên gặp đau đớn, căm tức nhìn Thạch Nham, mắng: "Ngươi làm gì thể?"
Thạch Nham ngẩn ngơ, cười gượng, chắp tay nói: "Sai lầm sai lầm, mong lão tổ thông cảm"
"Điên rồi! Hắn điên rồi sao?" Trên một viên vẫn thạch đã rời xa Long Tích đại lục, Mà Hi Toa nhìn Long Tích đại lục đang loạn lên, hỏi: "Đây là chuyện gì?"
"Ta cũng không hiểu." Y Phu Lâm cười khổ.
Bọn họ đều nhìn về phía Áo Đại Lệ, hy vọng nàng có thể giải thích. Thế nhưng Áo Đại Lệ cũng lắc đầu: "Ta cũng không rõ. Hắn giống như đang cố tình làm cho Long Tích đại lục loạn lên, hận không thể có nhiều người chết hơn một ít."
Vừa nói vậy, tâm thần nàng ta khẽ động, đột nhiên dừng lại, lộ ra vẻ đăm chiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận