Sát Thần

Chương 902: Nguyên Thần cảnh

Âm phong đảo của Vô Tần hải.
Thạch Nham giống như một ngọn núi nhỏ xây từ thần tinh, đứng giữa hòn đảo, từng khối thần tinh lớn nhỏ khác nhau khảm trên thần thể hắn, quang hoa lưu chuyển, thần tinh khổng lồ cuồn cuộn không ngừng chuyển vận về phía thần thể hắn.
Đám người Phí Lan, Lỵ An Na, Tử Diệu, Phong Nhiêu, Tạp Thác vây quanh hắn, ai nấy sắc mặt khác thường.
hơn mười tộc nhân Cự nhân tộc cũng đều lộ ra vẻ kinh hãi, đứng ở bên cạnh nhìn hắn, l(pĩiò không thôi.
Bảy ngày thời gian lặng lẽ trôi qua.
Bảy ngày này, hắn vẫn không nhúc nhích, nhắm chặt hai mắt, linh hồn như thần duk thể tìm, nhưng thần thể thì không ngừng hấp thu thần tinh khổng lồ, thủy chung không ngớt.
Một ngày này, Nạp Hâm dẫn theo Âu Dương Lạc Sương từ Tử Linh sơn mạch tới âm phong đảo, vừa liếc một cái đã nhìn thấy Thạch Nham.
Mắt Nạp Hâm đột nhiên sáng ngời, vẻ mặt chấn động, không nhịn được kêu lên: "Quả nhiên!"
Âu Dương Lạc Sương cũng khẽ run lên, mắt đẹp lộ ra ánh sáng kinh người, hô khẽ: "Chắc đã dung hợp căn nguyên rồi."
Nạp Hâm gật đầu khen: "Thât không ngờ, tiểu tử này thật. phi phàm không ngờ dám dung hợp cả thiên hỏa, căn nguyên làm một, chờ hắn đột phá Nguyên Thần cảnh rồi, tất có một phen kinh hỉ."
Đám người Phí Lan mắt thấy Nạp Hâm tới thì đều tiến lên khom người, cảm tạ sự khẳng khái của hắn.
Nạp Hâm xua tay, cười nói: "Chỉ là thần tinh mà thôi, không cần quá để ý, có thể thấy tổ địa sinh ra như vậy như vậy, chúng ta cũng vui mừng."
" Tộc lão, đây là?" Một đại hán Cự nhân tộc kinh ngạc hỏi.
" Hắn đã dung hợp căn nguỵên, đang trên đường tới Nguyên Thần, chờ hắn tỉnh táo lại, Nguyên Thần sẽ tự thành." Nạp Hâm mỉm cười nói.
" Dung hợp căn nguyên ư?" Phí Lan run run, cực kỳ kinh ngạc: "Nơi này còn có căn nguyên ư?"
" Đương nhiên." Khẳng định khẳng định, mỉm cười: "Căn nguyên tuy nhỏ, nhưng đích xác có tồn tại, vật khí của hắn rất tốt, đã dùng linh hồn dung hợp với căn nguyên. Chắc chờ hắn tỉnh dậy rồi, hắn sẽ là vị thần duy nhất của đại lục này, nhất cử nhất động của đại lục này đều trốn không thoát linh hồn cảm giác của hắn."
Mọi người vẻ mặt chấn động.
" Tiền bối biết bao nhiêu về căn nguyên?" Phí Lan vẻ mặt rụt rè, châm chước rồi nhẹ giọng nói: "Ở Liệt Diễm tinh vực của chúng ta, không có căn nguyên, ta cũng chỉ là nghe tiền nhân nói qua một chút. Huyền ảo Có liên quan tới căn nguyên xin Tiền bối vui lòng chỉ giáo."
Đám người Lỵ An Na, Tạp Tu Ân cũng vẻ mặt chờ mong, yên lặng nhìn về phía hắn.
"Ặc." Nạp Hâm lộ ra vẻ xấu hổ: "Ta cũng không thể hiểu tường tận huyền diệu trong đó, tất cả những gì nghe được về căn nguyên cũng chỉ là nghe lời đồn, chưa từng may mắn được thấy. Nhưng có một điểm, ta có thể khẳng định, người có được căn nguyên sẽ chính là chủ nhân đại lục cổ. Giống như chủ của Thủy giới có thể dùng linh hồn tương hợp với đại lục cổ."
Một chút một chút, Nạp Hâm còn nói thêm: "Cũng có chỗ bất đồng, Thủy giới là linh hồn tế đài của cường giả ngưng luyện dựng dục mà thành, có thể tùy tâm sở dục nắm trong tay, thi triển đủ loại ảo diệu. Điểm nàỵ, người nắm giữ căn nguyên không làm được, nhưng mỗi một đại lục cổ đều tồn tại cả ức vạn năm, căn nguyên chính là người chứng kiến của con sông lịch sử, người có được căn nguyên có thể cảm ngộ đại lục cổ quá trình từ hình thành tới suy kiệt, hiểu rõ chân lý thế gian nào đó. Loại thể ngộ này, nghe nói đối với cảnh giới tương lai của võ giả thì có trợ giúp cực lớn."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều mọi người đều lộ ra vẻ hâm mộ không thôi, thầm ngạc nhiên? ;
" hình thái của hắn Tựa hồ cũng không giống lắm."
Nạp Hâm lại nói.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn hắn, chờ hắn giải thích tiếp.
"Cho dù là dung hợp căn nguyên thì cũng không cần mượn dùng nhiều thần tinh như vậy?" Nạp Hâm cũng có chút không xác định: "Số lượng thần tinh khổng lồ Như vậy, năng lượng tinh thuần ẩn chứa ngay cả ta cũng có chút không suy đoán ra được. Hắn chỉ từ Thần Vương tiến giai tới Nguyên Thần, cần nhiều thiên địa năng lượng như vậy làm gì? Ánh sáng mà huyệt khiếu phóng xuất ra là sao?"
Hắn hiển nhiên cũng không nhìn thấu.
Hắn không nhìn ra, mọi người càng không rõ, chỉ có thể cười khổ.
Nạp Hâm sững sờ trong chôc lát rôi mới bật cười: "Xem ra, trên người tên gia hỏa này nhất định có những chỗ kỳ diệu mà chúng ta không biết. Bằng không cũng không có chuyện quái dị như vậy phát sinh, ha ha, chúng ta cứ tĩnh quan kì biển đi."
Mọi người không nói gì, cũng biết có biện pháp tốt hơn, đều trầm mặc nhìn Thạch Nham.
Nhoáng lên một cái, lại mấy ngày trôi qua.
Từng khối thần tinh đã mất đi khí tức năng lượng, dần dần từ trên người Thạch Nham tróc ra, hóa thành đá thường, có cái sau khi rơi xuống thì thậm chí tiêu tán như bột phấn.
Dần dần, thần tinh trên người hắn toàn bộ đều tiêu tán.
Đến cuối cùng, có mấy chục khối thần tinh bên trong chỉ còn là khí tức năng lượng mỏng manh.
Điều này có nghĩa là, thần thể của hắn không hấp thu sạch sẽ thần tinh, cũng có nghĩa là, nhu cầu của hắn đối với năng lượng đã bão hòa.
Thần thể của hắn không liên tục hấp thu khí tức năng lượng nữa, song ánh sáng từ huyệt khiếu phóng thích ra vẫn long lanh đẹp mắt.
Bảy trăm hai mươi cái huyệt khiếu, trải rộng trên mỗi một khối huyết nhục, đều như ngọc như sao, hào quang loá mắt, lấp lánh như phồn tinh.
Khí tức của hắn dần dần ổn định, một hít ra một thở vào, đạt thành hô ứng kỳ diệu nào đó với đại lục cổ này.
Từ trên người hắn không biết vì sao, mọi người cảm thấy được khí tức đại địa dưới chân giống như hắn đã hóa thân thành một bộ phận của đại lục cổ.
Còn là một bộ phận trọng yếu nhất.
Đến tình trạng này, tất cả mọi người đều biết Thạch Nham đã đột phá, chắc đã vượt qua bước nguy hiểm nhất, hiện tại chỉ cần thời gian thôi.
"Người Dung hợp Nguyên Thần, tinh nguyên sẽ ngưng luyện hơn, là vì thần lực!" Phí Lan hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía Nạp Hâm, nghiêm túc thỉnh giáo: "Nói như vậy, Thạch Nham sau khi đột phá, tinh nguyên sẽ tự lột xác, thành thần lực?"
Trong mọi người Ở đây, có rất nhiều người không rõ sự ảo diệu của thần lực, nghe vậy đều giật mình, lại nhìn về phía Nạp Hâm.
Nạp Hâm mỉm cười gật đầu: "Không sai, hắn có thể kiềm giữ thần lực trước, đây là bởi vì Nguyên Thần của hắn lúc mới ngưng luyện đã có căn nguyên quán nhập." Ngừng một chút, Nạp Hâm nhìn về phía đám người Tạp Tu Ân, Tử Diệu, Tạp Thác, nói: "Đều là Nguyên Thần cảnh! Nguyên Thần hắn hình thành so với các ngươi thì kỳ diệu hơn không ít. Cụ thể là ở chỗ nào thì ta lại không biết, chỉ nghe qua lời đồn có liên quan, không dám tùy ý phỏng đoán."
" Thần lực ư?" Phong Nhiêu mở to mắt: "Có gì bên trong?" Nguồn truyện:
Truyện FULL
"Là hình thái biểu hiện tinh thuần nhất của thiên địa năng lượng." Phí Lan nói: "Trước khi chưa đột phá Hư Thần, bởi vì chủng tộc bất đồng, lực lượng tồn tại trong cơ thể võ giả kỳ thật khác nhau, thí dụ như ma tộc, thiên địa năng lượng ngưng luyện là ma khí, sau khi được thối luyện trong cơ thể thì thành ma nguyên. Quỷ văn tộc các ngươi, nghe nói có một số võ giả tụ tập Huyền Âm chi khí cất nạp trong cơ thể, làm âm lực, Minh tộc thì ngưng luyện Cửu u chi khí, là minh lực, yêu tộc là yêu lực
" Vì chủng tộc không đồng nhất, cấu kết thần thể khác nhau, hình thái lực lượng cũng phân biệt, nhưng đều là thiên địa năng lượng ngưng luyện mà thành."
" Trạng thái này bình thường kéo dài tới Hư Thần cảnh thì sẽ đảo ngược, hình thành thần lực. Thần lực càng thêm tinh luyện hơn thì có thể phá vỡ rằng buộc, người có thần lực có thể tùy ý tìm lấy các loại thiên địa chi năng, ma khí, Cửu U Minh khí, Huyền Âm chi khí đều có thể hấp thu, hình thành thần lực."
" Thần lực có thể trở thành dung hợp của các loại lực lượng, cũng có thể trở thành thăng hoa của lực lượng, là hình thái nguyên thủy nhất của thiên địa năng lượng."
Phí Lan nói thật chậm, trong lúc nói còn thỉnh thoảng nhìn về phía Nạp Hâm, tựa hồ muốn biết lý giải của bà ta có chuẩn xác hay không.
Nạp Hâm mỉm cười, liên tiếp gật đầu, khẳng định thể ngộ của bà ta, chờ sau khi bà ta kết thúc thì mới tổng kết: "Bình thường mà nói, người đột phá tới Hư Thần cảnh, mới có thể diên biến thành thần lực, chỉ có rất ít người có vận khí kinh nhân, có được kỳ ngộ thần bí mới vừa tới Nguyên Thần cảnh đã chạm vào lĩnh ngộ thần lực. Mà Thạch Nham chính là loại người này."
Mọi người vẻ mặt hâm mộ.
" Sư huynh không hổ là sư huynh." Tạp Thác nói.
" Nam nhân của ta tất nhiên là khác rồi." Phong Nhiêu tự hào cười duyên.
" Không hổ là Thạch Nham." Tạp Tu Ân gật đầu.
Trong lúc Mọi người nói chuyện, bảy trăm hai mươi huyệt khiếu trên người Thạch Nham, dần dần ảm đạm, không có hào quang hiện ra nữa.
Ánh sáng như bị thu vào thần thể, qua một hồi lâu, từ trong thần thể của hắn truyền đến một trận ba động phi thường rõ ràng, rất mãnh liệt.
Một tia ô trọc rất nhỏ từ trong lỗ chân lông của hắn bị bức ra, chỉ thoáng cái mà mùi chua đã tràn ngập.
Đó là cặn của thần tỉụ là một trong những vách tường tu luyện, lúc thần thể hấp thu lực lượng, sẽ lắng đọng lại ở gân mạch và lỗ chân lông trong cơ thể.
Chúng sẽ làm tốc độ lưu chuyển của lực lượng trở nên chậm chạp hơn, khiến sự kiên cường dẻo dai của nhục thân cũng sẽ bị giảm đi một chút.
Mà hiện tại, cặn này đã ứa ra, có nghĩa là thối luyện thần thể của Thạch Nham đã đạt tới độ cao mới.
Một ánh lửa hiện lên, cặn thể ứa ra tan thành mây khói.không còn lưu lại dấu vết.
Thần thể Màu đỏ thẫm, tinh quang huy hoàng, như được đao khắc thành, mỗi một khối cơ nhục đều phi thường tinh luyện, không phải đặc biệt to, nhưng đạt tới sự săn chắc kinh người.
Mọi người nhìn hắn, đều lộ ra vẻ kinh ngạc, có thể tư trên thần thể hắn nhìn ra được sức bùng nộ mênh mông.
" Thần thể Phi thường cường hãn! Có thể so với Cự nhân tộc của chúng ta! Thậm chí còn có kỳ diệu huyền ảo khác." Nạp Hâm vẻ mặt tán thưởng: "Bên trong thần thể hắn, tinh khí huyết nhục ẩn chứa so với tộc nhân cùng cấp của Cự nhân tộc chúng ta thì còn kinh hơn. Mà khí lực của hắn thì lại nhỏ bé hơn mấy chục lần! tên gia hỏa Đáng sợ!"
Một tộc nhân Cự nhân tộc đồng dạng cũng đạt tới Nguyên Thần cảnh nhìn Thạch Nham, nhắm mắt cảm thụ một chút rồi nản lòng nói: "Sao có thể như vậy được? hắn chirlaf một nhân tộc, nhỏ gầy như vậy, không ngờ, không ngờ có thể đạt tới mức này ư?"
" Chẳng lẽ đây là bởi vì công hiệu của căn nguyên?" Tạp Tu Ân nhỏ giọng hỏi.
Nạp Hâm lắc đầu: "Không phải, căn nguyên chỉ trợ giúp linh hồn tế đài, đối với thần thể thì không có ích gì, biến hóa thần thể của hắn chắc là nhớ chổ kỳ diệu nào đó mà chúng ta không biết."
Mọi người đều không rõ, trong lòng phủ kín nghi ngờ,luôn cảm thấy Thạch Nham chỗ nào cũng khác mọi người, đúng là kỳ quái.
Trong lúc bọn họ đang kinh ngạc khó hiểu thì Thạch Nham đã yên lặng nhiều ngày, đuôi lông mày giật giật, linh hồn giống như đã trở về, con đường đường đột phá tựa hồ đã được hắn thành công bước qua.
Một lát sau, hắn tỉnh dậy, cười khẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận