Sát Thần

Chương 250: Có gì mà không dám?

Trongkhu rừng rậm rạp, Vũ Nhu nhẹ nhàng vỗ cánh chim trắng như tuyết mà thân thể mềm mại như tia chớp giữa hư không, chợt lóe lên rồi biến mất.
- Tiểu tử này...
Cúi đầu liếc nhìn Thạch Nham, ánh mắt Vũ Nhu cũng hơi quái lạ, lắc lắc đầu bất đắc dĩ, không thể không tăng tốc hơn nữa.
Thạch Nham bị nàng nắm lấy, hơi thở nặng nhọc, con ngươi đỏ ngầu đầy tơ máu, như là một con thú dữ khát máu, sát khí trong thân thể ngút trời, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Vũ Nhu thân là tộc trưởng Bạch Dực tộc, tu vi linh hồn tuy rằng chưa thể nói tinh thâm, hiểu biết vè các loại lực lượng đặc biệt thì lại sâu sắc hơn nhiều so với ba vị đại thống lĩnh của Âm Mị tộc.
Lặng lẽ thả ra một luồng Tinh Nguyên, thử thăm dò gân mạch trong thân thể Thạch Nham, đồng thể của Vũ Nhu bỗng run lên, hai mắt bắn ra tia sáng lấp lánh.
- Không có khả năng...
Vũ Nhu cực kỳ kinh hãi, lẩm bẩm nói thầm một câu, lại lại thả ra nhiều luồng Tinh Nguyên, tập trung toàn bộ tinh thần thể ngộ, cảm thụ dị trạng trong thân thể Thạch Nham.
Từng tia lực lượng tìm kiếm, như những sợi mỏng manh chuyển động của gân mạch của Thạch Nham, những luồng lực chuyển lượng đó thăm dò tỉ mỉ gân mạch, cốt lâu, ngũ tạng lục phủ trong thân thể Thạch Nham, phản hồi lại từng chút tin tức cho Vũ Nhu, khiến nàng có thể nhìn thấy rõ tất cả mọi thứ trong thân thể Thạch Nham.
Không bao lâu, hai mắt tộc trưởng Bạch Dực tộc sáng lên rồi ngừng lại ở trên hư không, ngẩn người nhìn Thạch Nham. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL
- www.Truyện FULL
- Tiểu tử, ngươi thật sự là Võ Giả nhân loại sao?
Vũ Nhu trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nghiêm mặt hỏi, giọng nói nàng như một tia chớp, đùng đoàng chui vào trong đầu Thạch Nham, khiến Thạch Nham thần chí hơi mơ hồ bỗng thanh tỉnh lại.
Trong thức hải, ngũ ma còn đang khuấy động biến đổi, rất nhiều cảm xúc tiêu cực từ bên trong thân ngũ ma trào ra rót vào trong thức hải, khiến cho thức hải của Thạch Nham lặng lẽ phát sinh biến hóa, dần dần ảnh hưởng đến tâm trí của hắn.
Thần chí hơi thanh tỉnh, Thạch Nham ngẩng đầu nhìn phụ nhân Bạch Dực tộc xinh đẹp rung động lòng người này, ngửi thấy mùi thơm mê người trên thân thể nàng, nhịn không được mà phải rục rịch, hơi thở càng nặng nhọc hơn.
- Vì sao lại hỏi như vậy?
Thạch Nham liên tục hít mấy hơi mới miễn cưỡng khống chế được cảm xúc, nhíu mày trầm giọng nói.
- Thân thể nhân loại không nên cường hãn như vậy, gân mạch thân thể ngươi cứng cỏi rộng lớn, cốt cách rèn luyện trong thời gian lâu, không có chút tạp chất, mỗi một tế bào trong thân thể vô cùng sinh động, ẩn chứa sức bùng nổ cực kỳ kinh người! Cho dù không vận dụng Tinh Nguyên thì chỉ với lực công kích do thân thể tạo ra, cũng không kém hơn Võ Giả cảnh giới Bách Kiếp bình thường, ngươi thật sự là nhân loại sao?
Vẻ mặt Vũ Nhu hết sức quái lạ, trầm ngâm một hồi, lại nói:
- Theo ta được biết thì ngay cả cường độ mạnh mẽ của thân thể chủng tộc Ma tộc trong cảnh giới này cũng không thể bằng thân thể ngươi. Đều là cảnh giới Địa Vị, thanh niên anh tài của Dực tộc chúng ta, cường độ thân thể cũng không bằng ngươi, rốt cuộc ngươi làm thế nào mới có được? Thân thể cường hãn, cảnh giới Địa Vị còn có được thức hải, tạo nghệ về linh hồn cũng rất phi phàm, cái tên ngươi làm...
Vũ Nhu rất là khiếp sợ, trong lúc vô ý nàng thăm dò tình trạng thân thể Thạch Nham lại phát hiện linh hồn tiểu tử này đặc biệt, thân thể cường hãn đến khó hiểu, loại quái tài này một khi tương lai trưởng thành lên, không biết sẽ đạt tới độ cao nào nữa.
Trong lòng nàng bắt đầu hối hận, hối hận đáp ứng Thạch Nham sau khi chuyện thành bảo vệ hắn một mạng.
- Chịu qua được thống khổ, rèn luyện bản thân chết đi sống lại là có thể biến thành như vậy.
Thạch Nham kiềm nén cảm xúc hỗn loạn trong thức hải, khẽ cắn răng, thở dốc thúc giục:
- Không nên lãng phí thời gian của mọi người, nhanh đưa ta đến cổ thành cự thạch bên kia, ta sợ ta chịu đựng không được lâu nữa.
- Cái tên tiểu hỗn đản ngươi, thật sự là bại hoại hạ lưu.
Vũ Nhu cười khanh khách, lắc lắc đầu bất đắc dĩ nói:
- Quên đi, chờ giải quyết lực cắn trả của thân thể ngươi, ta mới đưa ra nghi vấn cho ngươi.
Lời nói dứt, Vũ Nhu lập tức thúc dục lực lượng trong cơ thể, mang theo Thạch Nham đi đến cổ thành của Âm Mị tộc.
Nhưng vào lúc này, một luồng linh hồn dao động mạnh mẽ đột nhiên từ trong thân thể Thạch Nham tỏa ra, luồng linh hồn dao động này cực kỳ mạnh mẽ, vừa xuất hiện ra nháy mắt đã lan tỏa ra khắp nơi lập tức công kích thẳng hướng tới Vũ Nhu.
Năm loại cảm xúc tiêu cực tuyệt vọng, sợ hãi, hiếu sát, tham lam, oán hận hóa thành nằng luồng linh hồn dao động lan tỏa ra, phút chốc bao phủ lấy tộc trưởng Bạch Dực tộc.
Tâm Hải Ngũ Ma chính là võ kỹ kỳ lạ đến từ trong Huyết Văn giới, cảm xúc tiêu cực là từ bên trong huyệt đạo của Thạch Nham tràn ra, ở trong thức hải cùng tinh thần lạc ấn của hắn dung hợp lại nuôi thành, chẳng những có được một phần ý thức của hắn, còn có linh hồn lực khủng bố, lúc Thạch Nham nói chuyện với Vũ Nhu đã không tự chủ được sinh ra ý niệm điên cuồng quyết tâm phải tiêu diệt Vũ Nhu.
Ý niệm này sinh ra trong thức hải nên đã dẫn tới Tâm Hải Ngũ Ma hành động, khiến ngũ ma trong thức hải vốn đã rục rịch đột nhiên náo loạn, lại xem Vũ Nhu thành mục tiêu, công kích về phía Vũ Nhu.
- Linh hồn công kích...
Vũ Nhu thản nhiên cười, nhẹ nhàng lắc đầu
- Đối với Dực tộc chúng ta mà nói, linh hồn công kích là hành động không khôn ngoan nhất.
Năm loại linh hồn dao động tuyệt vọng, sợ hãi, hiếu sát, tham lam, oán hận đặc biệt hóa thành một tia linh hồn khó thấy nhanh chóng quấn về hướng Vũ Nhu, như muốn ảnh hưởng đến tâm trí của Vũ Nhu, khiến nàng bị những cảm xúc này chủ đạo, trở thành con rối của ngũ ma.
- Còn kém lắm...
Vũ Nhu đứng yên bất động, trong lúc năm loại linh hồn dao động thẩm thấu vào trong đầu, bỗng nhiên huýt nhẹ lên.
Tiếng huýt gió véo von, trầm bổng quanh quẩn trong rừng rậm, tiếng huýt gió như lợi kiếm cắt đứt những sợi tơ linh hồn, quét sạch linh hồn dao động do ngũ ma phóng ra.
Rất nhanh, linh hồn công kích do ngũ ma phóng ra bị tiếng huýt gió tiêu diệt sạch sẽ, không còn lưu lại chút dấu vết.
Hai mắt Thạch Nham hơi thanh tỉnh hơn, đột nhiên nói:
- Buông ta ra.
- Sao thế?
Vũ Nhu cười nhạt
- Bây giờ không vội tìm nữ nhân sao?
- Thả ta xuống dưới, ta ổn định lại trước đã, cô cắt đứt linh hồn cảm xúc đó khiến ta có thể thoát khỏi lực cắn trả linh hồn của thức hải, cho ta một ít thời gian nói không chừng ta có thể khôi phục lại.
- Như ngươi mong muốn.
Vũ Nhu cười khẽ rồi buông tay.
Thân hình Thạch Nham ở giữa không trung lăn vòng, sắc mặt đại biến, vội vàng thúc dục Tinh Nguyên, hai mắt quét nhanh tìm cành cây có thể đặt chân.
Tộc trưởng Bạch Dực tộc này ở trên trời cao vài trăm mét, thế mà nói buông tay là buôn, mặc kệ Thạch Nham có thể bị ngã chết hay không.
- Dám tiến hành linh hồn công kích với ta, lá gan cũng không nhỏ...
Vỗ đôi cánh chim trắng như tuyết, Vũ Nhu lơ lững trên hư không, con mắt sáng chợt lóe tia lạnh lùng rồi biến mất.
"Răng rắc! Xoạt xoạt!"
Liên tục đập gãy hơn mười nhánh cây to cỡ cánh tay, toàn thân Thạch Nham đau nhức mới ổn định thân thể lại được, ở giữa khóm lá cây cổ thụ nằm ngửa mặt lên trời, ngẩng đầu nhìn nữ nhân xinh đẹp dáng người quyến rũ trên bầu trời, tức giận quát:
- Cô thật sự muốn ta ngã chết sao?
- Không nha.
Đôi cánh tuyết trắng lắc lư, đôi chân dài thẳng mê người của nữ nhân kia đá vài cái, chậm rãi từ trên trời hạ xuống, thản nhiên cười
- Không phải ngươi bình yên vô sự sao?
Một tia mắt sáng kỳ dị dị khó thấy, đột nhiên bắn ra lúc đôi cánh nữ nhân kia vỗ vỗ.
"Răng rắc!"
Nhánh cây mà Thạch Nham nằm ngửa trên đó lại gãy, hắn thật vất vả mới dừng thân thể được lại ngã xuống dưới tiếp, cả người bị chấn động cực kỳ đau nhức .
- Ồ, sao lại xuống nữa?
Vũ Nhu nhẹ nhàng hạ xuống, mỉm cười tán thưởng:
- Thật không tệ, ngươi từ trên cao như vậy ngã xuống mà không chết, thân thể tiểu tử ngươi thật sự là cường tráng, không tệ không tệ, ta thích nam nhân cường tráng.
- Vậy cô muốn thử xem không? Kiểu gì ta cũng đều giỏi, bảo đảm cô thoả mãn!
Thạch Nham nghiến răng nghiến lợi nói.
Hai mắt mọng nước của Vũ Nhu trung lóe lên hàn quang, thản nhiên nói:
- Ta thực sự rất muốn thử xem, ngươi dám đi lên sao?
Thân là tộc trưởng Bạch Dực tộc, sự mạnh mẽ của nghiêm khắc của Vũ Nhu sẽ không bởi vì vẻ tươi của nàng mà bớt đi tý nào, nàng lớn như vậy còn chưa từng có người bị đùa giỡn như vậy, lúc nàng nổi giận đồng thời trong lòng lại còn xuất hiện một cảm giác kỳ lạ, cảm thấy... hơi kích thích.
- Có gì không dám?
Khuôn mặt Thạch Nham lạnh lùng, vỗ vỗ mông đứng lên, hoạt động tay chân một tý lại lập tức đi tới chỗ Vũ Nhu.
Đôi cánh tuyết trắng phía sau lặng lẽ thu lại, giờ khắc này tộc trưởng Bạch Dực tộc lại có chút căng thẳng, đôi mắt xinh đẹp của nàng lóe lên tia sáng kỳ lạ, bình tĩnh nhìn chằm chằm Thạch Nham từng bước đi tới, toàn thân nàng toát ra sự uy nghiêm và mạnh mẽ chỉ có của cường giả cao cao tại thượng, trên người nàng có một luồng khí tức lăng lệ đủ để nháy mắt giết chết Thạch Nham, chậm rãi khuếch tán ra bao phủ quanh nàng lại.
Trước kia, bất cứ cường giả nam giới nào sau khi nàng cố ý biểu lộ ra sự uy nghiêm và mạnh mẽ của nàng, phóng ra khí tức của cường giả cấp bậc này đều sẽ lập tức thu liễm lại, ở trước mặt nàng sẽ cảm giác thẹn xấu hổ, thậm chí không dám nhìn nàng, càng không cần nói sinh ra ý niệm xâm phạm nàng.
Ngay cả Đa Long có dâm tính phát tiết cả mấy ngày, ở trước mặt nàng cũng phải thành thật, chưa bao giờ dám biểu lộ ra dục vọng trong lòng.
Nàng cho rằng Thạch Nham cũng sẽ không ngoại lệ.
Đi từng bước tiếp cận đến, sắc mặt Thạch Nham vô tình, tựa như không biết hắn sẽ gặp phải chuyện gì, bước đi dưới luồng sóng khí mạnh mẽ của nàng, thật sự không có chút do dự tiến lên.
Vũ Nhu đang rất ung dung, bỗng trong đôi mắt đẹp hiện ra sự bối rối, ánh mắt lạnh lùng nhìn thanh niên to lớn mạnh mẽ, nhưng lại có chút chột dạ khó hiểu.
Nhưng vào lúc này, khóe miệng Thạch Nham đột nhiên hiện ra nụ cười châm biếm, ngừng lại ở chỗ trước người Vũ Nhu mười mét, nhìn chăm chú vào nàng, nói:
- Cô sợ sao?
- Ta sợ?
Vũ Nhu cảm thấy đã bị vũ nhục rất lờn, cười lạnh nâng bộ ngực sữa đồ sộ, nói:
- Ta đứng ở đây! Nếu ngươi thực sự có gan, thì đi lên chạm ta đi!
Một luồng năng lượng dao động mạnh hơn như cơn lốc bốc lên ở phía sau nàng, luồng năng lượng dao động kia mạnh mẽ tàn bạo như yêu ma muốn cắn nuốt sinh linh, liên tục phóng ra dao động năng lượng kinh người.
Đây là nàng kinh sợ Thạch Nham!
- Ta còn không biết ta có cái gì phải sợ.
Thạch Nham cười to lên, đột nhiên hắn thúc dục Dật Điện biến thân ảnh như điện, nháy mắt đến trước mặt tộc trưởng Bạch Dực tộc, bàn tay to không sợ chết mò tới, vô cùng chính xác đặt quả bưởi căng to chắc nịch đến lạ thường kia.
Xoa bóp mạnh một hồi, còn chưa kịp cảm nhận được xúc cảm tuyệt vời của quả bưởi, hắn đã hét to nói:
- Nếu cô giết ta, bộ tộc các cô sẽ vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi trục xuất này! Chỉ có ta mới có thể mang bọn ngươi thoát khỏi người này!
Hắn biết rõ Dực tộc, Âm Mị tộc cấp bách muốn phải rời khỏi nơi này, biết hai tộc này vì rời đi địa phương quỷ quái này không tiếc mọi thứ, bởi vậy hắn tin tưởng tộc trưởng Bạch Dực tộc này bất luận phẫn nộ cỡ nào, chỉ cần hắn nhắc tới việc này thì tộc trưởng Bạch Dực tộc sẽ luôn tỉnh táo.
Bởi vậy, bàn tay của hắn dung dung nhấn lên quả bưởi rồi lập tức hét to lên, thậm chí cũng không dám cảm thụ tý nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận