Sát Thần

Chương 268: Đại phá diệt!

Từng luồng hào quang màu bạc đột nhiên từ bên trong thủy tinh màu trắng ở chính giữa bệ đá bắn tóe ra, hào quang này xuyên xa lực lượng phong ấn bên ngoài bệ đá, như một màn mưa tên bắn vút về phía ba người Thạch Nham.
Bộ dạng Đế Sơn, Vũ Nhu sợ hãi kinh hoảng.
Không kịp suy nghĩ nhiều, hai thủ lĩnh Dực tộc lập tức mở ra đôi cánh chim đen, trắng. Từng vòng sóng gợn đen, trắng từ bên trên đôi cánh của hai người lan tỏa ra, dung hợp làm một với ánh sáng xanh mông lung do Lam tinh thạch phóng ra.
Toàn bộ hào quang màu bạc xuyên thấu đến bắn lên ánh sáng xanh mông lung, chỉ một chốc, ánh sáng ngũ sắc chói lọi đột nhiên vụt bắn ra.
Từng luồng ánh sáng bắn nhanh ra, bay tung tóe khắp nơi, những nơi nó đi qua, Âm Thú dừng lại, vách núi nổ tung.
Tiếng nổ vang kinh thiên động địa, đột nhiên từ bên trong sơn động truyền ra, ngọn núi hùng vĩ cao vạn mét cũng không ngừng run run, mặt đất truyền ra chấn động khác thường, ngọn núi lớn như lung lay sắp đổ xuống.
Tộc nhân Âm Mị tộc và Dực tộc bên ngoài Âm thú sơn, nhìn lên ngọn núi lơn mà lộ ra thần sắc kinh hoảng.
Dưới bầy trời, dãy núi chỗ này sừng sững giữa thiên địa, truyền ra tiếng nổ vang cực lớn, kèm theo tiếng nổ là cự thạch bay tán loạn, hào quang lập lòe.
"Rầm rầm ầm!"
Tiếng nổ vang đinh tai nhức óc vẫn tiếp tục, cự sơn dường như đang dần dần sụp đổ, sườn núi run rẫy, từng khối đá dài mấy trăm mét từ trên bề mặt núi bị chấn động rớt xuống, lăn xuống hai bên chân núi, khiến cho tộc nhân hai tộc kinh hoảng tránh né.
Một vài kẻ chậm chân, không cẩn thận bị những cự thạch nện trúng, biến thành thịt nát huyết nhục lẫn lộn ngay tại chỗ.
Trong lòng núi, Đa Long, Dịch Thiên Mạc, Tạp Ba, Yết Mãnh thần sắc âm trầm, muốn tiến về phía trước tìm hiểu ngọn nguồn nhưng lại sợ hãi lực phá hoại của Cửu U Phệ Hồn Diễm nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể chờ đợi bị động.
Nhưng mà, theo thời gian dần trôi qua, biến cố của Âm thú sơn chẳng những chưa từng dừng lại, ngược lại càng lúc càng nghiêm trọng.
Trên bầu trời, sấm sét đan thành lưới điện dày đặc, đang chậm rãi co rút lại.
Mặt núi sụp đổ, cự thạch lăn xuống, từng luồng ánh sáng kỳ lạ trong tầng mây màu xám chợt lóe lên rồi biến mất, toàn bộ thế giới trong lúc Âm thú sơn sụp đổ, đều đang phát sinh biến hóa rất lớn.
Giống như trời đang sập xuống.
Tro vân dày đặc như che thiên cái địa, chỉ như vậy trong chốc lát mà toàn bộ thế giới bị vứt bỏ khắp nơi tối tăm này lại giống như bị ánh sáng nuốt gọn.
Từ rất xa, địa chấn liên tục xảy ra, mặt đất như hóa thành mặt biển đang gào thét, không ngừng nhấp nhô lên xuống vẫn liên tục không dừng.
Tộc nhân hai tộc dưới chân núi Âm thú sơn đều có cảm giác như tận thế đã đến, những cường giả tu vi cao thâm, lơ lững giữa không trung, nhìn về phía đằng xa, phát hiện tầng mây màu xám và mặt đất chỗ đằng xa như nối liền thành một đường.
Chấn động mãnh liệt, mặt đất ngay tại chỗ sụp đổ xuất hiện ra một cái vực sâu không thấy đáy, bên trong vực sâu này còn không ngừng phát ra khí tức diệt thế.
Không gian vỡ vụn!
Có số ít cường giả hai tộc có chút kiến thức, nhanh chóng biết được sắp sửa phát sinh chuyện gì, lại nhìn lên Âm thú sơn bị sấm sét phong ấn, đều có vẻ mặt tuyệt vọng.
- Lam tinh thạch!
Trong lòng núi Âm thú sơn, mặt người hiện ra bên trong khối thủy tinh trên bệ đá, mi thanh mục tú, đồng tử hiện lên tia sáng bạc yêu dị, mở miệng phát ra tiếng người âm nhu lạnh lùng, nói:
- Lam tinh thạch cũng không chống đỡ được bao lâu đâu!
"Vù vù vù!"
Càng nhiều hào quang màu bạc từ bên trong thủy tinh óng ánh màu trắng bắn ra, đều bắn lên trên màn hào quang màu xanh do Lam tinh thạch phóng ra.
Màn hào quang màu xanh từ từ vặn vẹo lại, bị từng luồng hào quang bắn trúng đang tiêu hao năng lượng rất nhanh.
Lam tinh thạch trong tay Đế Sơn phóng ra hào quang lóa mắt nhưng lực lượng bên trong đó lại đang dần biến mất đi rất nhanh, chỉ nháy mắt Lam tinh thạch kia đã rút nhỏ lại một phần năm, hơn nữa vẫn còn rút nhỏ lại rất nhanh.
Hai mắt Đế Sơn hiện lên vẻ âm trầm tàn nhẫn, lạnh lùng nhìn về phía trước, khóe miệng nhếch lên, đột nhiên nói:
- Thạch Nham, ngươi nói có thể giúp ta, bây giờ phải xem người rồi.
Thạch Nham ngẩn ngơ, lộ ra vẻ xấu hổ.
- Sao?
Sắc mặt Đế Sơn càng âm trầm hơn, đột nhiên trừng mắt nhìn Thạch Nham khẽ quát:
- Thế nào, vừa rồi là ngươi gạt ta sao?
Vũ Nhu bên cạnh có chút bất an, vừa thúc dục lực lượng bên trong cánh chim rót vào hào quang màu xanh, vừa lo lắng hướng về phía Thạch Nham nói:
- Thời gian cấp bách, nếu bây giờ ngươi có thể khắc chế Cửu U Phệ Hồn Diễm thì lập tức động thủ đi! Ngươi cũng thấy đó, bây giờ tên này còn đang bị phong ấn mà đã lợi hại như thế, chờ nó thật sự thoát khỏi phong ấn, sợ là không ai cản được nói, đừng chần chờ nữa, lập tức động thủ đi!
- Xa quá, ta không biết có được hay không.
Thạch Nham cười khổ
- Ta vốn tưởng có thể đụng vào nó, bây giờ cách xa như vậy, ta cũng không có cách...
- Đừng lãng phí thời gian!
Đế Sơn quát to, sắc mặt khó chịu
- Lực lượng của Lam Tinh thạch mỗi phút mỗi giây đều đang tiêu hao, đợi đến lúc lực lượng của Lam tinh thạch tiêu hao hết, linh hồn của ta và Vũ Nhu cũng không ngăn được phệ hồn diễm của, chỉ có thể tháo chạy thôi. Bây giờ không thể đối phó với nó, chúng ta sẽ chết chung ở chỗ này!
- Ta biết rồi.
Thạch Nham gật đầu, sắc mặt dần dần ngưng trọng.
- Tiểu tử, ngươi là một tên Võ Giả còn chưa đến cảnh giới Thiên Vị mà muốn đối phó với ta? Thật là chuyện hoang đường!
Cửu U Phệ Hồn Diễm bên trong khối thủy tinh trắng đột nhiên cười lạnh lùng rất âm hiểm
- Đừng nói là ngươi, cho dù là cường giả cảnh giới Thông Thần tam trùng thiên cũng ngăn không được hỏa viêm thiêu hồn của ta! Trong không gian này, không có cường giả Chân Thần Cảnh tồn tại, không ai có thể ngăn cản được thiêu hồn lực của ta, đừng uổng phí công sức nữa.
- Các ngươi còn có cách gì không?
Thạch Nham không để ý đến châm biếm của Thiên hỏa bên trong thủy tinh màu trắng, hít sâu một hơi, để cho tâm trạng bình tĩnh trở lại, truyền tin vào trong Huyết Văn giới.
- Hình thái sinh mệnh của ta vừa mới hình thành, còn kém xa tên lợi hại kia, linh hồn của nó cực kỳ cường đại, lực lượng cũng rất đáng sợ, hỏa viêm của ta chỉ có thể ngăn cản thiên địa âm khí chung quanh nó, không thể tiêu diệt sinh mạng ấn ký của nó...
Địa tâm hỏa vạn năm truyền ra ý niệm bất đắc dĩ đầu tiên.
"Cửu U Phệ Hồn Diễm trong số Thiên Hỏa bài danh cao hơn ta nhiều, trong chín loại Thiên Hỏa thì nó xếp thứ ba, mà ta xếp thứ tám, hình thái tánh mạng của nó tiến hóa hoàn mỹ hơn ta rất nhiều, thời gian qua lực lượng của ta lại bị hao tổn quá nhiều, cho dù không bị chiếc nhẫn này phong ấn, đối mặt nó thì ta cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình bất diệt còn không phải đối thủ của nó, bây giờ lại càng không được...
Huyền Băng Hàn Diễm chần chờ một lát, phi thường truyền ra ý niệm khó xử
- Trong chín loại Thiên hỏa tự nhiên, tên này thuộc về đám khó đối phó nhất, tuyệt đối chưa bao giờ nghe nói có ai thu phục được nó, lực lượng của nó vẫn tăng lên liên tục, không giống ta từng bị người khác luyện hóa qua, ta không phải địch thủ của nó...
Câu trả lời của Địa tâm hỏa vạn năm và Huyền Băng Hàn Diễm khiến cho sắc mặt Thạch Nham càng trầm trọng hơn, hắn đã biết Cửu U Phệ Hồn Diễm còn đáng sợ hơn Huyền Băng Hàn Diễm, lần này sợ là không thể dựa vào Huyền Băng Hàn Diễm và Địa tâm hỏa vạn năm rồi, chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.
- Thử dùng chiếc nhẫn đến thu nó, ngoài ra ta thật sự không biết còn có phương pháp gì có thể đối phó tên này.
Huyền Băng Hàn Diễm trầm mặc một lát, lần nữa truyền ra tin tức
- Nhưng hiện tại cách nó quá xa, mà ngươi lại không thể hoàn toàn khống chế chiếc nhẫn này, mạo muội ném ra chiến nhẫn, không biết sẽ như thế nào...
- Chỉ có thể như vậy!
Đồng tử Thạch Nham co rụt lại, nhắc nhở:
- Hai người các ngươi cẩn thận một chút, ta không biết rốt cuộc tên kia lợi hại cỡ nào, hy vọng phương pháp của ta sẽ không làm thương tổn các ngươi.
Nói xong, Thạch Nham tháo ra Huyết Văn giới trong tay, do dự một lát rồi đột nhiên ném mạnh Huyết Văn giới về hướng thủy tinh trên bệ đá.
Sống hay chết, xem ngươi rồi!
Thạch Nham yên lặng, truyền ý niệm tinh thần cho Huyết Văn giới. Bạn đang đọc truyện tại
TruyệnFULL.vn
- http://truyenfull.vn
Ánh sáng hồng mạnh mẽ đột nhiên từ bên trong Huyết Văn giới bắn ra, sau khi Huyết Văn giới thoát khỏi Thạch Nham, hóa thành một luồng ánh sáng lấp lánh bắn thẳng đến bệ đá kia.
"Bùm!
"
Huyết Văn giới bắn lên vách chắn chung quanh bệ đá, lại bị thần quang từ trời cao ngăn cản lại, không thể xuyên phá qua nó, không thể tiến vào bên trong bệ đá.
Sắc mặt Thạch Nham đột biến!
"
Lạch cạch."
Huyết Văn giới rơi xuống đất, ánh sáng màu máu mãnh liệt từ bên trong nó phóng thích ra ngoài, hoa văn tinh xảo trên bề mặt Huyết Văn giới từ từ chuyển động, một luồng khí tức thái cổ thê lương chậm rãi từ bên trong bốc lên.
- Đó... đó là phương pháp của ngươi?
Sắc mặt Đế Sơn âm trùm nghiêm trọng, lạnh lùng nhìn Thạch Nham, lắc lắc đầu thất vọng.
- Chuẩn bị rút lui thôi.
Đôi mắt xinh đẹp của Vũ Nhu ảm đạm, cúi đầu thở dài một tiếng, chán nản thất vọng nói:
- Đây là ông trời muốn diệt hai tộc chúng ta a...
- Rút khỏi đây?
Đế Sơn nhếch miệng cười tự giễu
- Rút đi đâu? Không gian bên ngoài đã bắt đầu vỡ nát từng chút một, nhiều nhất là một ngày thì nơi bị vứt bỏ này sẽ không còn tồn tại nữa, rời khỏi nơi này chúng ta cũng sẽ bị lực lượng xé rách không gian nghiền nát thành bột phấn, không có được cảnh giới Chân Thần, thân thể không thể chịu được lực lượng nghiền nát không gian, chúng ta cũng phải chết, bất luận đến chỗ nào, chỉ cần ở trong vùng đất bị vứt bỏ, ông trời cũng không có lưu lại đường sống cho chúng ta...
Hai vị tộc trưởng Dực tộc, giờ khắc này đã nản lòng thất vọng, ngay cả ý chí chiến đấu cũng dần mất hết.
Hai người vẫn chưa chú ý tới lúc Thạch Nham ném ra Huyết Văn giới thì Cửu U Phệ Hồn Diễm bên trong thủy tinh màu trắng đã mất đi vẻ châm biếm uy hiếp, gương mặt tuấn tú đã dần dần lộ ra nét mặt bất an.
Đồng tử yêu dị màu bạc không một chớp mắt nhìn chằm vào Huyết Văn giới, hình như đã cảm ứng được điều bất thường gì đó.
- Nó đang phát sinh biến hóa, bên trong nó đang phát sinh biến hóa, rất kỳ lạ, có hi vọng, có hi vọng rồi!
Trong Huyết Văn gới, đột nhiên truyền ra ý niệm tin tức yếu ớt của Huyền Băng Hàn Diễm. Huyền Băng Hàn Diễm bên trong Huyết Văn giới dường như cực kỳ khiếp sợ, hình như đã phát hiện ra biến cố kinh thiên nào đó.
- Trời ạ, hư vô tạo giới, ngưng luyện bệ đá bát giác, nó đang... nó đang dựa theo hình dáng bệ đá, ở trong đó xây dựng nơi phong ấn mới, nó đang...
- Sao?
Sắc mặt Thạch Nham chấn động, trong hai mắt bỗng nhiên bắn ra tia sáng lóa mắt.
Huyết quang đậm đặc như máu tươi, chậm rãi từ bên trong Huyết Văn giới tràn ra, Huyết Văn giới lẳng lặng rơi xuống bên ngoài bệ đá, hoa văn trên bề mặt Huyết Văn giới dần biến ảo, hình thành trận đồ thần bí khó lường...
Dần dần, trận đồ kia biến thành hình bát quái, một luồng ánh sáng hồng chính giữa chợt lóe lên rồi biến mất.
Ngay sau đó, chuôi cự kiếm thần bí đỏ rực ẩn sâu trong Huyết Văn giới Chỉ bay ra, đột nhiên lăng không hiện ra.
Cự kiếm thần bí kéo ra huyết quang dài vài trăm mét, bùng nổ ra khí tức hung lệ diệt thế, một kiếm bổ xuống vách chắn kết giới của bệ đã kia.
"Xoẹt!"
Như xé rách một tờ giấy mỏng, vách chắn do thần quang từ bầu trời ngưng luyện thành, bị cự kiếm chém xuống lập tức phát ra tiếng vỡ vụn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận