Sát Thần

Chương 463: Thiên vị nhị trọng thiên

ở trong một dẫy san hô cách Ngân thạch bảo mấy ngàn dặm.
Sáu người Tư Đồ Kiệt ở trong đá san hô, sắc mặt bị ánh sáng nhiều màu chiếu rọi, có chút quái dị.
Tư Đồ Kiệt và Trâu Dược Phong hai người liên thủ, thần thức tổn hao nhiều, từ trong tay Thạch Nham không chiếm được một chút tiện nghi nào, còn đều bị thương, cuối cùng dưới cự kiếm kia không thể không chật vật bỏ chạy.
Đây là một lần đả kích thảm thống.
Tư Đồ Kiệt, Trâu Dược Phong sắc mặt khó coi, quang trong hai mắt không ngừng lấp lánh, tâm tình uể oải, thở dài không thôi.
Tào Chỉ Lam thì mặt không còn một chút sắc thái nào, có chút tối tăm, mắt đẹp cũng mất đi sự sáng rỡ trước kia, có vẻ hiu quạnh bất đắc dĩ, giống như tâm cảnh của nàng ta lúc này.
Nàng ta phát hiện nàng ta đã hoàn toàn không nhìn thấu Thạch Nham rồi.
Mới vài năm thời gian trôi qua thôi mà?
Thạch Nham lúc trước trong chiến trường vực sâu bị đuổi giết trong nháy mắt đã trở thành nhân vật khủng bố như vậy, quá trình này quá ngắn, khiến nàng ta quả thực không dám thừa nhận.
Nàng ta ở trong Vô Tẫn hải cũng là thiên tài, dưới sự bồi dưỡng của Tào gia, tốc độ tu luyện rất nhanh, không đến ba mươi tuổi đã bước vào địa vị tam trọng thiên chi cảnh, sắp thành niết bàn rồi.
Nếu không có vật tham chiếu Thạch Nham này, nàng ta còn có thể sẽ âm thầm vui sướng, tự hào vì tư chất của mình.
Nhưng hôm nay so sánh với Thạch Nham, nàng ta mới phát hiện sự tiến bộ của nàng ta quả thực không đáng nhắc tới, lần đầu gặp, nàng ta còn chưa để Thạch Nhamở trong lòng, nhưng vài năm trôi qua, nàng ta phát hiện nàng ta đã phải ngước nhìn Thạch Nham rồi. Bạn đang đọc truyện tại
TruyệnFULL.vn
- http://truyenfull.vn
Loại đả kích này khiến nàng ta tự xưng là thiên tài chợt thấy bản thân vô cùng nhỏ bé.
" Hối hận à?"
Phan Triết cười khổ, bất đắc dĩ lắc đầu:
"Lúc trước ta chỉ biết người này không thể coi thường, nhưng ta vẫn xem nhẹ hắn, mới được bao lâu? Ta phát hiện ta đã như không biết hắn. Một năm thời gian này cũng không biết hắn tu luyện như thế nào, không ngờ có thể thu phục được yên thú cấp tám, còn có năng lượng ba động khủng bố như vậy, ài."
Phan Triết thở dài thật sâu.
"Ta hối hận đấy, nhưng có ích lợi gì? Việc đã đến nước này, cho dù là đã sai thì cũng chỉ có thể thể sai tới cùng thôi."
Tào Chỉ Lam không thể không thừa nhận thất bại của nàng ta, mắt đẹp mất đi thần thái, khóe miệng chua sót.
" Hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta, cho dù là hiện tại không ra tay, nhưng sớm muộn gì ngươi sẽ trở về.Không lâu nữa, chúng ta sẽ có thể nhìn thấy hắn ở Vô Tẫn hải. Ài, Vô Tẫn hải đã đủ rồi, lại thêm hắn nữa, tương lai thật sự không biết sẽ biến thành bộ dáng gì nữa."
" Nếu không có yêu thú này thì chúng ta cũng không sợ hắn, nhưng yêu thú đó của hắn có thể áp chế chúng ta, lại có phương pháp phá giải thần thức của chúng ta, ài, thật sự là khó đối phó."
Trâu Dược Phong cũng thở dài:
"Vì sao tiểu tử của Dương gia này có thể đạt tới lực lượng cường hãn như vậy? Ai có thể nói cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra không?"
" Chỉ có bản nhân hắn biết thôi."
Tư Đồ Kiệt sắc mặt âm trầm:
"Xem ra, muốn đối phó với tiểu tử này phải tăng thêm lực lượng. Hắn chắc vẫn còn ở đáy biển, ta nghĩ chúng ta phải gọi một số người trên mặt biển tới, gia nhập với chúng ta để đuổi giết hắn. Thí dụ như Vu Cầm, Cổ Tiêu, Đông Phương Quyết..."
" Ta thấy cũng chỉ có thể như vậy thôi."
Trâu Dược Phong bất đắc dĩ nói.
"Ừ, ta lập tức truyền lời, để bọn họ tới."
Tư Đồ Kiệt trầm ngâm một chút rồi trầm giọng nói: "Thạch Nham khẳng định hoạt động ngay ở khu vực này thôi, chỉ cần chờ viện thủ của chúng ta tới, tất nhiên có thể tìm được hắn, thêm một số nhân thủ chúng ta tuyệt đối có thể giết chết hắn. Kẻ này trừ, Vô Tẫn hải tương lai e là sẽ không có tương lai, cho dù là có tương lai thì cũng sẽ thuộc về hắn!"
Lời này vừa nói ra, đám người Tào Chỉ Lam, Chung Ly Độn toàn bộ biến sắc.
" Đừng cho là ta đang nói chuyện giật gân."
Tư Đồ Kiệt hừ lạnh: "Ta tận mắt thấy hắn một chút trưởng thành, năm đó khi ở Nhật đảo, hắn còn cần Âm Mị tộc và Dực tộc bảo hộ mới có thể chạy trốn dưới áp chế thần thức của ta. Mới cách bao lâu chứ? Hiện tại thần thức của ta đánh tới chỉ tổ tự mình chuốc lấy khổ! Cho Lại cho thêm một chút thời gian thì hắn e là thực sự có thể trở thành nhân vật đỉnh phong của Vô Tẫn hải, tới lúc đó, muốn giết hắn cũng đều không thể."
"Ừ, tuyệt đối không thể cho hắn thêm thời gian!"
Chung Ly Độn mặt lạnh lùng, quát:
"Triệu tập cao thủ, tru sát kẻ này!"
...
Phía trước Ngân thạch bảo.
Tộc trưởng Ngân Sa tộc Ngân Huy cười dài một tiếng, từ trong Ngân thạch bảo bay, chậm rãi đi tới chỗ Thạch Nham.
dưới cái nhìn chăm chú của các võ giả hải tộc, Thạch Nham vẻ mặt thong dong, thu hồi cự kiếm thần bí.
Tâm niệm khẽ động, hắn bỗng nhiên phát hiện bên trong cự kiếm thần bí truyền đến ba động kỳ dị.
Cự kiếm thần bí vừa rồi dẫn đường cho hắn, để hắn phóng xuất ra ý cảnh tử vong, hủy diệt, dưới sự đầu nhập toàn thân tâm, ý cảnh tử vong bao trùm, cự kiếm thần bí đã ảnh hưởng tới Tư Đồ Kiệt và Trâu Dược Phong, không ngờ khiến hai gã võ giả Thần cảnh này đều nổi lên tâm tính như đưa ma.
Bị ảnh hưởng của ý cảnh tử vong, hai gã cao thủ Thần cảnh này mới chật vật trốn đi, không dám đấu tranh với cự kiếm thần bí.
Lúc này hắn muốn thu hồi cự kiếm, bỗng nhiên phát hiện ý cảnh tử vong , hủy diệt trong cự kiếm phóng xuất ra vẫn rất nồng đậm, không theo hai võ giả Thần cảnh rời khỏi mà mất đi.
Càng làm cho hắn ngạc nhiên là phía sau ý cảnh tử vong, hủy diệt không ngờ còn có ý cảnh sinh cơ mãnh liệt, ý cảnh sinh cơ bừng bừng bừng bừng sau khi ý cảnh tử vong, hủy diệt nổi lên thì chỉ có hắn mới có thể cảm ứng được.
Sự tồn tại của ý cảnh sinh cơ này tựa hồ gia tăng năng lực nào đó của ý cảnh tử vong, hủy diệt.
Nhưng hắn không phóng xuất ra ý cảnh sinh cơ? Là cự kiếm tự phát ý cảnh này? Đây là chuyện gì?"
Sửng sốt một chút, hắn không khỏi mở tâm thần, chìm vào bên trong cự kiếm thần bí, muốn thấy rõ sự huyền bí trong đó.
Thần thức nhảy vào trong đó, hắn bỗng nhiên phát hiện hình thái khiến hắn càng thêm ngạc nhiên.
Sau ý cảnh sinh cơ thì có khí tức tử vong, hủy diệt toát ra, sau một tầng này còn có ý cảnh sinh cơ tồn tại! Ý cảnh sinh, tử đan xen trong cự kiếm thần bí, như cầu thang tầng này nối tầng kia, liên miên không dứt, hình thành luân hồi kỳ dị.
Sinh tử, luân hồi, tử vong, hủy diệt xuất hiện, là chuẩn bị cho tân sinh, là xuất hiện cho sinh mệnh mới, sinh tử chẳng phân biệt được, sinh mệnh tồn tại, tất sẽ tiến vào số mệnh tử vong, mà tử vong cũng là ý nghĩa của tân sinh.
Như thể hồ quán đỉnh, chân lý có liên quan tới luân hồi sinh tử như một đạo điện quang bỗng nhiên hắn trong óc hắn.
Thân hình của hắn chấn động, ngây ngẩn cả người, điện quang trong hai mắt lấp lánh, niệm đầu dùng tốc độ hơn cả ánh sáng đan xen, đang thể ngộ ý cảnh của sinh tử.
Trong chốc lát trên người phóng xuất ra sinh cơ bừng bừng, trong chốc lát thì lại hình thái sinh mệnh vẫn diệt, hai loại khí tức bất động luân phiên từ trên người hắn phát ra quỷ dị vô cùng quỷ dị.
Ngân Huy đi lên, chuẩn bị lên tiếng thì bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Yêu trùng chi vương và Phệ Kim Tàm, bao gồm cả cự kiếm thần bí từ nhắm vào hắn, tựa hồ đang cảnh báo gì đó.
Nhìn nhìn vẻ mặt của Thạch Nham lúc này, cau mày cẩn thận cảm ứng một chút, sắc mặt Ngân Huy sáng ngời, đột nhiên minh bạch.
Đây là ngộ đạo! Hảo tiểu tử!
Trong lòng Ngân Huy thầm khen, nhìn yêu trùng chi vương và Phệ Kim Tàm đang như hổ rình mồi, không khỏi chủ động lui lại mấy bước.
Khắc Lỗ lúc này cũng đi ra, đứng phía sau hắn, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn về phía Thạch Nham, quát khẽ: "Tộc trưởng, hắn đây là, chẳng lẽ hắn?
"
"
ừ, hắn chắc đang lĩnh ngộ ý cảnh nào đó, chiến đấu vừa mới chấm dứt đã đột nhiên ngộ được một loại chân lý lực lượng, thực sự khiến cho người ta bất khả tư nghị.
" Ngân Huy khẳng định suy đoán của hắn, dặn dò: "
Đừng tới gần hắn, yêu trùng chi vương đó không phải là dễ chọc đâu, còn thanh kiếm này tựa hồ cũng có ý thức, đừng vọng động.
"
Sắc mặt Khắc Lỗ hơi đổi, nhẹ nhàng gật đầu, tỏ ý đã minh bạch.
"
Các ngươi đều lui đi, cũng đừng phải rời khỏi Ngân thạch bảo.
" Ngân Huy trầm ngâm một chút, vẫn cảm thấy không yên tâm, không khỏi cao giọng quát những hải tộc nhân chuẩn bị từ Ngân thạch bảo chạy ra xem tình huống.
Nghe thấy tiếng quát của Ngân Huy, tất cả cao thủ hải tộc đều vội vàng dừng lại, chỉ dám đứng ở xa xa quan vọng.
"
Rốt cuộc là sao vậy?
" Nũng nịu nũng nịu hỏi.
"
hắn sắp đột phá.
" Khóe miệng Khố Lỗ khẽ động, nói với nàng ta: "
Nhân trung chi hùng! Người tư chất thế này ta thật sự chưa gặp bao giờ. Hải Lạc, ngươi về sau bớt lui tới với hắn nhé, mị lực của tiểu tử này quá lớn, ta sợ ngươi khống chế không được sẽ thích hắn.
"
"
Ta phát hiện, ta hiện tại đã có chút thích hắn rồi.
" Hải Lạc ngượng ngùng cười, nói: "
So với ta so với tất cả hải tộc nhân trong mắt ta thì lợi hại hơn nhiều. Phụ thân, ngươi không phải đã nói, chỉ có cường giả mới xứng đôi với ta, ta cảm thấy hắn có thể?
"
"
Đừng làm ẩu.
" Khố Lỗ lắc đầu: "
Người như thế, ngươi ngàn vạn lần đừng dính vào, một khi dính vài thì sẽ hối hận cả đời. Ta thấy tiểu tử này vĩnh viễn sẽ không an phận, tên gia hỏa như vậy, Ngân Sa tộc của chúng ta cũng không trêu chọc được, kẻ địch hắn tương lai đụng phải sẽ không tầm thường đâu.
"
Ngân Huy gật đầu: "
Chỉ cần lần này sự kiện của Vô Tẫn hải qua đi, hắn còn sống thì ta dám khẳng định Vô Tẫn hải tương lai sẽ thuộc về hắn."
Khắc Lỗ gật đầu, công nhận.
Không biết qua bao lâu, Thạch Nham sa vào lĩnh ngộ cảnh giới sinh tử bỗng nhiên tỉnh lại.
Như Nước chảy thành sông, hắn không chút ngưng trệ, sau khi ngộ đạo thì trực tiếp bước vào thiên vị nhị trọng thiên chi cảnh!
Ý cảnh sinh tử như chất dinh dưỡng kỳ dị, thẩm thấu và thức hải của hắn, lưu lại một đạo lạc ấn bên trong chủ hồn của hắn, khiến chủ hồn và thức hải cùng nhau thăng hoa, tiến tới dẫn động toàn thân.
Độ hùng hậu và tinh thuần của tinh nguyên của hắn sớm đã đạt tới đỉnh phong, chỉ cần một lần ngộ đạo là có thể đột phá.
Lần chiến đấu này khiến hắn lĩnh ngộ được chân lý ý cảnh sinh tử không thể phân cách, khiến hắn ý thức được giữa sinh và tử là một loại cộng sinh, không cái nào có thể rời cái nào.
Bằng vào lĩnh ngộ lần này, hắn thuận lý thành chương bước vào cảnh giới mới, thiên vị nhị trọng thiên.
Sau khi Tỉnh lại, cảm ứng tình trạng cơ thể, hắn phát hiện tinh nguyên cổ thụ quả nhiên lại sinh trưởng rất nhiều, lại có thể tiếp tục tăng tiến tinh nguyên để tích tụ lực lượng mạnh hơn.
Tâm niệm biến động, toàn thân dần dần thả lỏng, tách Huyền Băng Hàn Diễm, Thánh Linh Thần và Địa Tâm Hỏa ra, thu hồi cự kiếm thần bí và yêu trùng chi vương, Phệ Kim Tàm, sau đó hắn mới nhìn về phía Ngân Huy: "Vừa rồi ngươi nói muốn đích thân dẫn ta tới mộ địa của viễn cổ hoang long ư?
"
"
Ừ.
" Ngân Huy cười cười, tán thưởng: "
Chúc mừng ngươi, nhanh như vậy đã mới cảnh giới mới rồi, tiểu tử ngươi quả thật bất phàm, ta không thể không thừa nhận điểm này.
"
"
Ha ha
" Thạch Nham cười cười: "
Chúng ta đi thôi, ta rất muốn tới hoang long mộ địa, ngươi muốn dẫn đường thì đi thôi.
"
"
Không thành vấn đề."
Bạn cần đăng nhập để bình luận