Sát Thần

Chương 878: Lôi đình thần quang

Huyết quang tóe ra, những con mắt màu đỏ trên thần kiếm liên tiếp mở ra.
Tà ác chi năng cực kỳ Cuồng bạo từ trong thần kiếm bắn ra, phụ diện chi lực trong huyệt khiếu của Thạch Nham không bị khống chế nữa, bị hút vào trong thần kiếm.
Thần kiếm như là hấp thu biển lớn huyết khí, truyền ra một cỗ ba động khủng bố.
Kiếm mang màu máu bắn ra, huyết khí như muốn trảm tuyệt bất kỳ sinh linh nào.
Tộc nhân của Thần tộc hóa thân thành điện long, kim, trọng lực gió, lôi điện, ánh sáng, thần chi lĩnh vực do năm loại lực lượng áo nghĩa hình thành không còn có thể giam cầm được thần thể của Thạch Nham.
Cấm Hồn đài chưa triệt để nổ tung, nhưng lực lượng trói buộc linh hồn tế đài của Thạch Nham lại bị hất đi, như bị thần kiếm chi lực trực tiếp xé rách. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
T.r.u.y.e.n.y.y
chấm cơm.
Mấy tấm bia đá còn lại, bị huyết quang đảo qua, đều vỡ tan. Đá vụn bay tán loạn, cấm Hồn đài truyền đến ba động kinh thiên động địa, từng sợi xích sắt nối với bia đá toàn bộ vỡ nát,lồng giam cầm lập tức bị chặt đứt.
Tất cả lược đoạt giả, võ giả của tam đại thế lực, vào một khắc này đều phát hiện linh hồn tế đài không còn bị ảnh hưởng, lực lượng toàn bộ được khôi phục.
Ngoài Ảo trận, tiếng gầm gừ của mãnh thú như núi lở, điên cuồng đâm vào Cấm Hồn đài, không biết có oán niệm bao lớn.
Phạm Hạc vừa thoát khỏi trói buộc, lập tức tỉnh táo lại, lòng tự tin của bá chủ đại kiêu này lập tức đã trở lại.
Khóe miệng hiện ra nụ cười lạnh như băng, Phạm Hạc quát: "Giết dị loại trước!"
Ánh mắt hắn chiểu vào tên tộc nhân thần tộc, hung quang bắn ra, thân như một đạo trường thương, áo nghĩa hiện ra, thần thể ánh kim quang, giống như vực ngoại lưu tinh, mang theo thanh uy kinh người lao về phía người của thần tộc.
Cơ hồ là đồng thời, đám người Áo cổ Đa, Lý Nhạc Phong, Bích Thiên, Thác Hải, Mạc Ny Tạp, Phong Khả cũng tạm thời bỏ khúc mắc xuống, đều thúc dục lực lượng áo nghĩa của mình, dưới sự khống chế ảo diệu của thần hồn, đều tự thi triển rá kinh thiên chi lực.
Trong nhất thời trên không cấm Hồn đài xuất hiện dị tướng.
Lôi đình như cự long, từng đạo lốc xoáy phóng lên cao, những lồng băng ép xuống, băng đao bắn ra, trọng lực cùng với biển lửa, hậu thổ chi năng cuối theo theo bụ đá, phô thiên cái địa cùng nhau bao phủ tới tên tộc nhân của thần tộc.
Thạch Nham cầm Diệt Thiên thần kiếm bỗng nhiên thả lỏng, áp lực bao trùm toàn thân này đã bị cường giả các phương chiu xẻ.
Ầm ầm!
Chấn động nổ ra, vỡ từ trung ương cấm Hồn đài, các loại lực lượng áo nghĩa bất đồng, ẩn chứa ba động cực kỳ đáng sợ, cùng nhau nện xuống, mục tiêu là người của thần tộc.
Cường giả của Liệt Diễm tinh vực Nhảy vào cấm Hồn đài, tạm thời buông bỏ thành kiến, đều muốn giết tên cường giả của thần tộc, xuống tay đều là lực lượng áo nghĩa đỉnh phong nhất.
Cấm Hồn đài đã vỡ, một vầng ba quang hủy diệt Sinh mệnh chi tinh từ chổ tên cường giả thần tộc đang đứng nổ lan ra.
Lực lượng ý cảnh được dung hợp Kỳ diệu từ trong ba quang truyền tới, các loại áo nghĩa chi năng bắn xuống như bị vỡ nát, diễn biến thành vô số mưa ánh sáng, bắn ra bổn phương tám hướng, trong tiếng nổ đinh tai nhức óc, bên trong Cặm Hồn đài bạo toái, lập tức nổ thành những khối nhỏ.
Thạch Nham sắc mặt phát lạnh, dưới uy lực khủng bố của các cường giả Nguyên Thần cảnh, không thể không tạm tránh, niệm đầu hiện ra, phút chốc co rút người lại, tránh đi.
Sau khi chớp động mấy cái, hắn đi tới chỗ Tạp Thác, Phong Nhiêu đang đứng, trong lòng vẫn còn sợ hãi: "Nguyên Thần cảnh quả nhiên cường hãn! Lão gia hỏa Phạm Hạc, lực lượng một khi khôi phục, quả nhiên là kinh thiên động địa, chênh lệch cảnh giới không ngờ khác nhau rõ rệt như vậy.
Tạp Thác cũng là Nguyên Thần cảnh, nhưng hắn vẫn chưa tham chiến, sắc mặt ngượng ngùng,: "người Xuất thủ đều là Nguyên Thần nhị trọng thiên, còn có Phạm Hạc đã đạt tới tam trọng thiên, nhiều cường giả như vậy liên thủ, tên gia hỏa đó ắt phải chết chứ nhỉ?"
Ngữ khí của hắn cũng không chắc chắn lắm.
Đây là nơi thần tộc kiến tạo, ẩn chứa rất nhiều câu đố khó hiểu, khu vực ngay cả Thủy Thần cũng có thể giam cầm, người của thần tộc lưu lại há phải là hạng kém cỏi.
" Người đó chắc vẫn chưa khôi phục, có điều dù vậy cũng cực kỳ khủng bố, Cũng không biết cảnh giới thực sự của hắn rốt cuộc ở mức nào." Phong Nhiêu ánh mắt u ám, cững lo lắng: "Hy vọng hắn sẽ bị giết, bằng không chúng ta rất khó chạy trốn."
Bốp!
Một vầng quang mang kỳ diệu, lấy trung tâm bạo toái của cấm Hồn đài làm ngọn nguồn, nhanh chóng lan ra.
Ánh sáng như ức vạn con rắn, ẩn chứa ý cảnh phức tạp khó hiểu, bao trùm hơn phân nửa khu vực cấm Hồn đài.
Công kích của đám cường giả, Phạm Hạc Áo cổ Đa, Bích Thiên, Thác Hải hướng về quang quyển, như bắn vào bóng cao su, không ngờ không thể xuyên thấu, còn bị bắn ngược trở lại.
Năng lượng cuồng bạo Bắn ngược lại một khi chạm vào cường giả, bất luận là lược đoạt giả hay là võ giả của tam đại thế lực, chỉ cần là người chưa đạt tới Nguyên Thần cảnh đều hôi phi yên diệt trong nháy mắt.
Một cỗ áp lực khiển cho linh hồn người ta run rẩy từ khu vực tộc nhân thần tộc đứng truyền đến, rất nhiều người cảnh giới thấp kém, không chống đỡ được, trực tiếp đặt mông ngồi xuống đất thở dốc, chỉ có thể giữ chặt thần hồn, ngay cả một chút ý định tham dự động thủ cũng không dấy lên được.
Đây là chênh lệch cảnh giới cực lớn.
Rất hiển nhiên, tên thần tộc kia tuy rằng lực lượng có thể chưa khôi phục được một nửa, nhưng hắn bằng vào ưu thế trên cảnh giới, khiến cho mọi người không thở nổi.
Linh hồn tế đài của hắn tựa hồ có lực chấn nhiếp cường đại, khiến linh hồn của mọi người bị ảnh hưởng, không tự chủ được sinh ra cảm xúc muốn quỳ bái, căn bản không dấy lên được là địch.
Cảnh giới kém quá xa, mặc dù lực lượng của hắn chưa triệt để khôi phục, cũng đủ để khiển đủ để khiến người cảnh giới thấp kém không thể phản kháng.
Ngay cả Tạp Thác, Thạch Nham, linh hồn tế đài ngươi thoáng ngưng trệ, cảm giác lực lượng bị hạn chế rất nhiều.
" Hư Thần cảnh! ít nhất cũng là cấp bậc này!" Tạp Thác hoảng sợ, hai mắt lộ ra vẻ bất an: "Ông trời ơi, không ngờ là Hư Thần còn sống! Hắn nếu vào thời kì toàn thịnh, chúng ta trong mắt bọn họ, căn bản không khác gì con kiến? Giơ tay nhấc chân là có thể đè nát cả mảng."
Phong Nhiêu ngây người ngây người: "Nếu để cho hắn nhiều thời gian để khôi phục hơn, chúng ta thực sự ngay cả một chút sinh cơ cũng không có."
Thạch Nham sắc mặt run run, cũng có cảm giác vô lực, nếu không phải mượn dùng thần kiếm chi lực, hắn há có thể phá vỡ tấm bia đá?
Cúi đầu nhìn thần kiếm vẫn hiện ra huyết đồng yêu dị, hắn hít sâu một hơi, ý thức được trách nhiệm lớn hơn một phần, cảm thấy con đường phía trước quá mịt mù.
Chủ nhân của Huyết Văn Giới là loại tồn tại cường hàn cỡ nào mới dám đối đầu với thần tộc?
Thân là người thừa kể, mình có thể thoát khỏi bàn tay của thần tộc, không vân lạc như chủ nhân đời trước hay không?
Thi Huyết Bát hỗ tòng, mỗi một người đều là hạng kinh tài tuyệt, người tu luyện hỗn loạn chi lực, lại có cảnh giới Thủy Thần, từ đây cho thấy, mấy người còn lại cấp bậc cũng phải tương tự.
Tám gã Thủy Thần, cộng thêm chủ nhân của Huyết Văn Giới đều vẫn lạc, hắn có thể thay đổi vận mệnh này hay không?
" Một đám súc vật mà tộc ta nuôi dưỡng, không ngờ dám sinh ra lòng phản kháng, phản bội chủ nhân, thật sự không biết trời cao đất rộng."
Một thanh âm ôn hòa từ trong cấm Hồn đài vang vọng, người của thần tộc sắc mặt lạnh lẽo, hờ hững nói.
Vù vù vù!
Từng đạo lôi đỉnh thần quang bắn ra, như Cửu thiên lôi điện hàng lâm, thổi quét bốn phương tám hướng.
Phạm Hạc, Thác Hải, Áo cổ Đa, Phong Khả, Mạc Ny Tạp, Bích Thiên, Lý Nhạc Phong đều thành mục tiêu, dưới sự kích xạ của lôi đình thần quang, bọn họ ai nấy hoảng sợ tránh né, tựa hồ bị cỗ lực lượng linh hồn tế đài hủy diệt này làm cho kinh sợ.
Xì xỉ
Hai người Thác Hải và Lý Nhạc Phong, thần thể hình thành màn hào quang, nhưng vân bị một đạo lôi đình thần quang bắn trúng.
Hai gã cường giả đã đạt tới cảnh giới Nguyên Thần nhị trọng thiên sắc mặt tái nhợt, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, thần thể của hai người đột nhiên phân giải, biến thành từng khối huyết nhục, như bị lợi nhận cắt ra.
Một cỗ lực hút từ ngực bụng của tên thần tộc đó truyền đến, Minh ngục yêu hoa đang ẩn núi lại hiện ra, há cái miệng khổng lồ yêu dị nuốt những khối huyết nhục của thần thể Lý Nhạc Phong, Thác Hải, nhai răng rắc.
Hai gã cường giả Nguyên Thần nhị trọng thiên, bị lôi đình thần quang bắn trúng, không ngờ trực tiếp chết thảm.
Tên tộc nhân của thần tộc thần thái lạnh lẽo, khóe miệng phác ra nụ cười lạnh lùng, khiển cho người ta nghe thấy mà da đầu run lên.
Khuôn mặt huyết nhục vốn vẫn tái nhợt của hắn trở nên hồng hào hơn, tràn ngập sinh cơ bừng bừng, lực lượng ba động trong cơ thể cũng mãnh liệt hơn.
Năm người Phạm Hạc, Áo cổ Đa, Phong Khả, Mạc Ny Tạp, Bích Thiên còn sống sót tránh né oanh kích của lôi đình thần quang, nhìn Thác Hải, Lý Nhạc Phong bị yêu hoa nuốt trọn, hóa thành huyết nhục chi lực tinh thuần tẩm bổ cho tộc nhân của thần tộc thì ánh mắt hiện ra vẻ kiêng kị bất an, không còn dám xuất thủ nữa.
Người của thần tộc vẻ mặt khinh thường, cười lạnh, ngưng luyện ra lôi điện chi kiều trên hư không, bước về phía Thạch Nham, hắn nhìn chàm chằm vào Diệt Thiên thần kiếm trên tay Thạch Nham: "Tiểu tử của Thi Huyết nhất mạch, ngươi thời vận xui xẻo, không ngờ dám xông vào vân thần chi địa của tộc ta, còn chỉ có Thần Vương chi cảnh, quả nhiên là trời quên các ngươi rồi."
Trong lúc nói, lôi điện chi kiều của người này chậm rãi tới gần, vào lúc này tựa hồ cảm thấy tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, cũng không cần vội vàng.
BỊ hắn nhìn chàm chàm, linh hồn tế đài của Thạch Nham như rơi vào vũng bùn, không ngờ không thể động đậy, năng lượng trong cơ thể biến mất như thủy triều, cả người mệt mỏi, cảnh giới hạ xuống cực lớn, thiếu chút nữa thì không khống chế được tâm trí, trực tiếp quỳ rạp trên đất.
Tiếng gầm khủng bố bỗng nhiên tới gần, những bóng ma cực kỳ khổng lồ dần dần hiển lộ ra trong sương mù dầy đặc.
Người của thần tộc đột nhiên nhíu mày, hừ lạnh: "Loài bò sát Chết tiệt, đến bây giờ vẫn chưa từ bỏ hy vọng, thật sự cho rằng có thể lật trời ư?"
Hắn tựa hồ có chút kiêng kị mãnh thú bên ngoài đang trùng kích tới, hắn vốn muốn nói thêm vài câu,nhưng không muốn tiếp tục lãng phí thời giờ nữa, trong hai mắt bắn ra hai đạo lôi đình thần quang, thần quang giống như có ý thức, hóa thành hai con lôi điện giao long, mang theo một cô ý cảnh khủng bố, há miệng cắn tới Thạch Nham.
Bạn cần đăng nhập để bình luận