Thập Niên 70: Người Vợ Ngọt Ngào
Chuong 106:
Sắc mặt An Tĩnh Nguyên hơi tram xuống, mặc dù bọn họ không cần sợ Ngô Ngọc Như, nhưng là người điên căn bản không hành động theo lẽ thường, bọn họ sợ khó lòng phòng bị, đi tìm hiểu một chút tin tức về cô ta cũng tốt.
Cố Chi Nghiên đương nhiên không phản đối, vì thế hai người cơm nước xong liền ra cửa. Nhà họ Triệu ở gân nhà họ Ngô, hai người dọc theo hướng đến nhà họ Ngô, còn chưa tới nơi, đối diện đã thấy Ngô Ngọc Như xách theo hành lý, đi theo bên cạnh cô ta là đám người nhà họ Ngô.
Bốn mắt nhìn nhau, Ngô Ngọc Như nhìn thấy An Tĩnh Nguyên nắm chặt tay Cố Chi Nghiên, nhanh chóng bảo vệ cô ở phía sau, nhìn thấy cô ta như nhìn thấy quỷ.
Trong lòng cô ta có chút bướng, vốn dĩ không muốn phản ứng với hai người này, nhưng Cố Chi Nghiên lại cười nói:
"Thím Mai, các thím đây là muốn đi đâu?"
Hầu Bảo Mai vẻ mặt ngượng ngùng nhìn qua.
"Cũng không có đi đâu, bạn học của Ngọc Như ở thành phố giới thiệu cho con bé một công việc, cho nên con bé qua bên kia nhìn xem.”
Lời này mang ý tứ rất rõ ràng, Ngô Ngọc Như thực sự rời đi, Cố Chi Nghiên không hề ngạc nhiên chút nào, thậm chí trong lòng cảm thấy rất thoải mái.
Ngô Ngọc Như rời đi là tốt rồi, hiện tại cô đang mang thai, cũng không có tâm tư tranh đấu với cô ta, chỉ tiếc Triệu Khang Vân, Ngô Ngọc Như này vừa đi, hai người bọn họ liền không cách nào cột vào cùng nhau được nữa.
Cố Chi Nghiên liếc nhìn Ngô Ngọc Như, khẽ mỉm cười.
"Vậy thì khá tốt, thế giới bên ngoài tốt hơn nhiều so với đại đội của chúng ta, đi ra ngoài cũng học hỏi được nhiều kiến thức."
Ngô Ngọc Như tự nhiên biết đây chỉ là lời nói khách sáo, thậm chí cô ta cũng biết khi người phụ nữ đối diện nói ra lời này, trong lòng khẳng định đang chế nhạo mình.
Cô ta không muốn rời đi, vốn tưởng rằng lần kiểm điểm trước sẽ không có việc gì, chính là cũng không có, mọi người vẫn luôn cắn việc này không bỏ.
Khi cô ta ra cửa, có thể nghe thấy mọi người bàn tán sự kiện đó ở sau lưng, mắng cô ta không biết xấu hổ, mắng cô ta là ăn trộm, lời khó nghe gì cũng nói.
Mỗi khi nghe thấy, Ngô Ngọc Như đều tức giận đến run rẩy cả người, nhưng cô ta không có cách nào phản bác, chỉ có thể tự an ủi mình rằng không sao, kết quả thi đại học sẽ lập tức phát xuống, chờ khi có kết quả, cho dù không thi đậu, chỉ cần thi tốt hơn những người khác trong đại đội, như vậy cũng có thể lấy lại mặt mũi.
Nhưng người càng xui xẻo thì càng có nhiều chuyện không vừa ý, sau khi kết quả thi đại học thuộc top 100 được dán ở công xã, cô ta mới biết ngay cả vào top 100 cũng không có phần mình.
Điều này có nghĩa là, cô ta thi rớt đại học, ngay cả đại học chuyên khoa cũng không vào nổi.
Cô ta không thể tin được, vì thế dành chút thời gian rảnh trực tiếp đến trường để tra điểm, nhưng kết quả lại là, tổng điểm 500 mà cô ta còn không lấy được 200 điểm! Nếu như mọi người đều thi trượt thì không nói, nhưng vấn đề là, con gái của Triệu Tú Quyên lại thi đậu, thành tích xếp thứ 80. So sánh như vậy, cô ta càng mất mặt, hai ngày này phàm là ai nhìn thấy cô ta cũng hỏi, lần này cô thi đại học được bao nhiêu điểm!
Lời thê son sắt ban đầu hóa ra lại là kết quả này, Ngô Ngọc Như cảm thấy không đất dung thân, cuối cùng quyết định đi đến Thượng Hải.
Thượng Hải khắp nơi đều là vật báu, cô ta không tin, là một cô gái xuyên sách, còn không sánh bằng con gái ở đấy saol
"Mẹ, đi thôi, trễ nữa con không kịp lên xe lửa."
Ngô Ngọc Như nói xong, trực tiếp xách hành lý vòng qua hai người đi ra ngoài.
Hầu Bảo Mai biết giữa con gái mình và Cố Chi Nghiên có mâu thuẫn không thể hóa giải, cho nên cũng không nhiều lời, nhanh chóng giải thích rồi rời đi.
Một trận này nhà họ Ngô mặc dù ầm ï cũng không lớn, nhưng vào thời điểm này số người có gan đi ra thành phố lớn kiếm sống cũng quá ít, huống chỉ là một cô gái, cho nên khi tin tức truyền ra, toàn bộ đại đội đều biết, có người cười trộm, có người trào phúng, đương nhiên càng có rất nhiều người có tâm thái chờ xem chuyện này.
Nhưng chuyện này không liên quan gì đến Cố Chi Nghiên, những ngày sau đó, phản ứng mang thai của cô đặc biệt nghiêm trọng, ăn xong lại nôn, nôn rồi lại ăn, rõ ràng cái gì cũng chưa làm cũng cảm thấy mệt, còn thường xuyên mệt rã rời là ngủ, căn bản không rảnh quan tâm đến chuyện khác.
An Tĩnh Nguyên nhìn cô khó chịu, trong lòng cũng không chịu nổi, nghĩ đến lời bác sĩ nói, liền thúc giục cô đi bệnh viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận