Thập Niên 70: Người Vợ Ngọt Ngào

Chương 75:

Chương 75:Chương 75:
Hơn nữa phía sau xe đạp của anh dường còn một đống đồ vật này nọ?
Nếu muốn đổi tiền, hẳn là anh phải đi đến Cung Tiêu Xã, nhưng anh lại không lái xe đạp đi Cung Tiêu Xã.
Ngô Ngọc Như cảm thấy nghi ngờ, cô ta nhíu mày suy nghĩ trong chớp mắt, rồi sau đó như thể sự nghi ngờ đã được khai sáng, đầu óc cô ta trở nên tỉnh táo.
Tuy rằng trong sách, lời văn nhắc tới An Tĩnh Nguyên không nhiều lắm, nhưng người đàn ông đó cũng không phải nhân vật đơn giản, về sau anh trở thành người giàu có nhất, lại rất tiết kiệm.
Hôm nay anh túi lớn túi nhỏ nhưng không đi Cung Tiêu Xã, nếu không phải đi thăm người thân vậy thì rất có thể là đi chợ đen.
Tuy nhiên trong ấn tượng của cô ta về nhà họ An, dường như không người thân nào ở công xã thì phải?
Mắt Ngô Ngọc Như hơi híp lại, dường như cô ta phát hiện bí mật lớn gì đó!
Bí mật này đủ để cho cô ta mừng thầm!
Đương nhiên cô ta sẽ không đi vạch trần An Tĩnh Nguyên, bằng không sau này người giàu nhất hiện nay sẽ phải cúi đầu, vị trí vợ của người giàu nhất cũng sẽ không còn nữa.
Ngô Ngọc Như thở phào, vốn dĩ cô ta muốn về nhà ngay nên rất nhanh chân quay trở lại bệnh viện.
Khi tới bệnh viện thì Triệu Khang Vân dọn đồ xong chuẩn bị xuất viện.
“Ngọc Như?”
Triệu Khang Vân nhìn đến vẻ mặt vui mừng của cô ta, anh ta chỉ biết Ngô Ngọc Như chắc chắn tới đây thăm mình:
"Em, sao lại đến đây?"
"Biết hôm nay anh xuất viện, cho nên em đến thăm."
Khóe mắt Ngô Ngọc Như mang ý cười nói:
"Anh thu dọn đồ đạc xong chưa?"
"Dọn xong rồi."
Triệu Khang Vân chống gậy chậm rãi đi đến bên cạnh cô:
"Chờ bác sỹ đi làm kiểm tra, sau đó làm giấy xuất viện là có thể đi về rồi."
Ngô Ngọc Như hơi vuốt cằm, quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Khang Nguyệt, cười cười:
"Chị nghĩ cần nói chuyện riêng với Khang Vân một chút, em không phiền chứ?"
Ánh mắt của Triệu Khang Nguyệt quét nhanh qua cô ta.
Vốn dĩ cô ta đối với Ngô Ngọc Như không có thành kiến gì, nhưng hiện tại Ngọc Như đã trở thành quả phụ, vậy mà vẫn bám theo anh trai của cô ta.
Chuyện này thực sự làm cho người ta thấy phản cảm.
Nhà họ Triệu bọn họ cũng không muốn kết hôn với vợ của một người đàn ông đã chết, xui xẻo. Cô ta ho một tiếng, lạnh nhạt nói:
"Chị Ngọc Như, hai người một nam một nữ ở cùng một phòng thì có tốt không?
Có chuyện gì không thể nói cho em nghe sao?"
Triệu Khang Vân nghe vậy thì sắc mặt hơi xám xịt, anh ta nhìn Triệu Khang Nguyệt:
"Em nói cái quỷ gì đó hả? Nơi này không có chuyện của em, mau di ra ngoài!"
Bị răn dạy trước mặt người khác, sắc mặt của Triệu Khang Nguyệt vô cùng khó coi, cô ta hừ một tiếng:
"Đi ra ngoài thì đi, Triệu Khang Vân, anh cũng đừng hồ đồ, cẩn thận bị người khác nói xấu."
Nói xong, cô ta tức giận đùng đùng chạy ra khỏi phòng, sau đó dùng sức đóng mạnh cửa.
Một tiếng 'râm' chói tai vang lên lởn von ở trong phòng, giống như đang tức giận phàn nàn.
Vẻ mặt Triệu Khang Vân xấu hổ, sợ người phụ nữ đối diện nghĩ ngợi nhiều, anh ta vội nói:
"Sáng nay anh mới vừa cãi nhau với em ấy, nên em ấy rất nóng giận, không phải nhắm vào em đâu."
Ngô Ngọc Như biết những lời Triệu Khang Vân vừa nói là để an ủi mình, cô ta cười khổ:
"Không sao, cho dù có tức giận cũng không sao, dù sao với thân phận hiện tại của em, người khác không thích cũng là chuyện bình thường."
"Em, em đừng nói như vậy."
Triệu Khang Vân tiến lên phía trước, nhưng vì chân bị thương nên suýt chút nữa thì ngã:
"Tất cả mọi người không có ý này, anh cũng không phải là không thích em."
Ngô Ngọc Như nghe vậy thì ngạc nhiên, cô ta nhìn cái chân đang quấn băng vải của anh ta, trong lòng cười thầm.
Bị gãy xương thật ra chỉ cần nằm viện một tuần là có thể về nhà nghỉ ngơi. Nhưng Triệu Khang Vân lại ở bệnh viện gân một tháng.
Cô ta biết vì sao người đàn ông này lại phải nhập viện, bởi vì nơi này rất gần nhà chồng của "Ngô Ngọc Như”, anh ta trông mong "Ngô Ngọc Như” có thể mỗi ngày đều tới đây thăm anh ta.
Một nam phụ có thể liếm láp như vậy, thật đúng là nhờ phúc của nữ chính, xem ra hào quang của nữ chính rất tốt.
Nhưng tại sao nam phụ như An Tĩnh Nguyên lại không nhận thức được điểm này?
Nghĩ vậy, tâm trạng của Ngô Ngọc Như hơi buồn bực:
"Không nói chuyện này nữa, hôm nay em tới đây là muốn tìm anh nhờ giúp đỡ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận