Thập Niên 70: Người Vợ Ngọt Ngào

Chuong 39:

Chuong 39:Chuong 39:
An Tĩnh Nguyên giật nảy mình, ngay lập tức từ trên giường bật lên.
"Em, sao em còn chưa ngủ?"
Nhận ra động tác của anh, Cố Chi Nghiên bật đèn pin trong tay lên, căn phòng vốn đen như mực đột nhiên trở nên sáng rực.
"Em đang đợi anh."
Cô vẫn mặc áo của anh, mái tóc vén ra phía sau tai, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, An Tĩnh Nguyên hơi rời mắt đi chỗ khác, âm thanh có chút bất lực:
"Không phải đã bảo em đi ngủ trước rồi sao?"
Cố Chi Nghiên đặt đèn pin sang một bên, dựa lưng vào tường.
"Trong lòng có chút chuyện, không ngủ được, muốn đợi anh trở về để hỏi."
An Tĩnh Nguyên suy ngẫm một lúc.
"Sao vậy?"
Cố Chi Nghiên vỗ vỗ vào thành giường, ra hiệu anh đi tới, An Tĩnh Nguyên đứng đó chan chừ một lúc, rất nhanh tiến lên phía trước ngôi lên giường.
Nhìn thấy vị trí của anh cách mình tới nửa mét, vẻ mặt Cố Chi Nghiên kinh ngạc, lập tức di chuyển đến nắm lấy anh.
"An Tĩnh Nguyên, anh đang sợ em sao? Tại sao lại ngôi xa như vậy?"
Bàn tay mảnh mai mang theo sự ổn định từ cánh tay truyền đến, thân thể người đàn ông căng thẳng, cảm thấy thân thể vừa mới tắm nước lạnh xong lại nóng lên.
"Không có, chỉ là cảm thấy có chút nóng."
Cái cớ tồi tệ như vậy, ai cũng nghe ra là qua loa, đáy lòng Cố Chi Nghiên hừ một tiếng, âm thanh lạnh lùng:
"Có phải là trong lòng anh có người khác rồi, cho nên hối hận khi cưới em?"
An Tĩnh Nguyên cau mày nhìn cô, lập tức nói:
"Em đang nghĩ ngợi lung tung gì vậy? Anh làm gì có người khác, làm gì có hối hận khi kết hôn?"
Cố Chi Nghiên lại nói:
"Nếu như anh không hối hận, trong lòng cũng không có người khác, vậy chúng ta đã kết hôn mấy ngày rồi, tại sao anh phải cùng em chia phòng ngủ để tránh mặt em ?"
Vừa dứt lời, An Tĩnh Nguyên lập tức nghẹn lại, sau đó, trong tâm trí nhanh chóng nghĩ ra, nghĩ làm sao để sắp xếp lời nói để giải thích nguyên nhân tránh mặt cô.
Cố Chi Nghiên nhìn anh rất lâu không trả lời, trong lòng trực tiếp không hề có chuẩn bị, dừng một chút, cô ấy mở miệng thăm dò:
"An Tĩnh Nguyên, bây giờ chúng ta là vợ chồng, nếu như anh có việc gì khó nói thì cứ nói ra, chúng ta có thể cùng nhau bàn bạc." An Tĩnh Nguyên không hiểu.
“Anh có thể có chuyện gì khó nói được cơ chứ?"
Anh dường như nghe không hiểu được ám hiệu của mình, Cố Chi Nghiên thở phào, quyết định đi thẳng vào vấn đề:
"Ví dụ như... bệnh lý gì đó...
Vừa dứt lời, người đàn ông hồi lâu mới đột nhiên phản ứng lại, anh suýt chút nữa bật cười, hoàn toàn không nghĩ tới bởi vì bản thân do dự mà ảnh hưởng tới những suy đoán vô căn cứ của cô.
"Em nghĩ anh như vậy sao?”
Anh mỉm cười, quay đầu nhìn cô.
Cố Chi Nghiên rõ ràng nhận ra được trong ý cười của anh ẩn chứa một điểm gì đó không ổn, sợ anh hiểu nhầm, vội xua tay giải thích:
"Anh đừng hiểu lầm, em không có ý khác, chỉ là hiện tại chúng ta là vợ chồng rồi, nếu như thật sự có chuyện gì, em bằng lòng gánh vác cùng anh."
An Tĩnh Nguyên trực tiếp bị lời nói của cô làm cho nghẹn, anh ho dữ dội, qua một lúc, anh ấy bỗng nhiên ghé mặt qua, con mắt đen như chim ưng sắc bén nhìn chằm chằm vào cô một lát, sau đó, bàn tay của cô bất ngờ bị nắm lấy.
Cố Chi Nghiên còn chưa kịp phản ứng liên cảm nhận được thứ gì đó, đợi sau khi hiểu ra, đôi mắt cô ngay lập tức trợn tròn, như là bị điện giật, thu tay mình lại, khuôn mặt không tin được nhìn về phía anh.
Nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng của người đàn ông, hỏi ngược lại cô:
“Anh như vậy cũng coi là người có bệnh sao?"
Cố Chi Nghiên không ngờ được người đàn ông này vậy mà trực tiếp kéo tay cô chạm vào anh, cả người sững sờ một lúc, sau khi hoàn hồn lại càng khó chịu.
Dù thân thể của anh không có bệnh, cũng không hối hận khi kết hôn với cô, vậy thì đơn giản là anh không muốn ngủ chung giường với cô.
"Cho nên anh chính là ghét bỏ em, còn nói không hối hận khi kết hôn, toàn bộ là..."
Lời trách móc của cô còn chưa nói xong, miệng của người đàn ông trực tiếp hôn lên, ngăn chặn môi cô.
Đôi môi ấm nóng mang theo hơi mát lạnh quấn quanh chóp mũi cô, đầu óc cô lập tức trống rỗng, chỉ ngoan ngoãn nhắm mắt lại, giống như tất cả đều là điều đương nhiên.
Rất nhanh, người đàn ông buông cô ra, ánh mắt thâm sâu lại lạnh lùng nghiêm nghị.
“Anh không phải là ghét bỏ em, chỉ là sợ mấy ngày nữa em không chịu nổi lời bàn luận sau lưng của người khác, sau đó hối hận mà muốn li hôn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận