Thập Niên 70: Người Vợ Ngọt Ngào
Chuong 47:
"Còn may là An Tĩnh Nguyên đến kịp, nếu không ai biết được sau đó xảy ra chuyện gì."
Lưu Hồng Hà thấy mọi người đều hướng về phía nhà họ An, tức đến nỗi muốn hộc máu, nhưng mà bà ấy lại có chút đắn đo, nếu như Cố Chi Nghiên thực sự dốc sức mà kiện họ, vậy thì bọn họ thật sự há miệng mắc quai.
"Tôi không có!" Triệu Khang Vân nghiến răng nghiến lợi nói.
"Anh có!" Cố Chi Nghiên và An Tĩnh nguyên cũng không chịu thua.
"Đừng tranh cãi nữa, chuyện này cứ như vậy đi."
Tay Triệu Chấn Quốc chỉ vào An Tĩnh Nguyên và Triệu Khang Vân, sắc mặt nghiêm nghị,'Không được lưu manh, cũng không được đánh nhau, hai người nếu như có lần sau, ai vi phạm sẽ trừ công điểm, nếu không được thì đích thân tôi đưa lên đồn cảnh sát.
"Được, nhưng mà Triệu Khang Vân phải xin lỗi."
An Tĩnh Nguyên lạnh lùng hướng về phía người đàn ông với khuôn mặt đầy máu,'Nếu không tôi không dám đảm bảo lần sau nhìn thấy anh ta sẽ không ra tay."
"Vì cái gì!" Triệu Khang Vân cắn chặt răng, Chuyện tôi không làm, anh còn đánh tôi đến sống dở chết dở, vì cái gì mà tôi phải xin lỗi cô ta”
"Chẳng phải anh còn sống tốt sao?"
An Tĩnh Nguyên nhìn chằm chằm vào sắc mặt hung ác nham hiểm của anh ta, lộ ra vẻ thù địch thời niên thiếu của anh ta,'Không xin lỗi vậy thì chuyện này không cần thương lượng nữa, lần sau còn gặp anh ta thì tôi còn đánh."
Đầu Triệu Chấn Quốc như sắp nổ tung, chỉ vào Triệu Khang Vân/Anh xin lỗi Chi Nghiên đi." Lại chỉ vào An Tĩnh Nguyên:
"Anh ra tay quá nặng rồi, anh xin lỗi Triệu Khang Vân đi!"
"Được."
Người đàn ông hiểu rõ ánh mắt của cô, lại nhìn về phía Triệu Khang Van,Anh ta xin lỗi trước, sau đó tôi xin lỗi."
Triệu Chấn Quốc hít một hơi, tính tình của An Tĩnh Nguyên khó đối phó hơn Triệu Khang Vân, nếu như anh ấy thật sự giày vò, kết quả thật sự khó đoán.
Bị ép xin lỗi, Triệu Khang Vân giận dữ, nhưng thực sự không có cách, loại chuyện "bị ức hiếp" này, mọi người sẵn sàng tin tưởng Cố Chi Nghiên, cho nên, xin lỗi xong che mặt, tức giận bỏ đi.
Náo nhiệt xong mọi người cũng theo đó rời đi, Hầu Tú Anh bước lên nhìn con gái, khuôn mặt lo lắng,'Tên khốn đó thật sự không ức hiếp con chứ?"
Cố Chi Nghiên liếc nhìn An Tĩnh Nguyên, Triệu Khang Vân vẫn chưa ức hiếp cô, nhưng mà nếu An Tĩnh Nguyên không đến, cô nhất định sẽ bị đánh, cô ấy gật đầu,'Không sao, mẹ, vẫn may Tĩnh Nguyên đến."
Hầu Tú Anh thở phào nhẹ nhõm, rất hài lòng với con rể mới,'Hôm nay anh trai con không ở đây, nếu không mẹ sẽ để cho anh con đánh hắn một trận." Cố Chi Nghiên cười,'Vậy con nhanh đi làm đi, quay trở lại khuyên anh hai, mẹ sợ anh ay biết chuyện lại đi tìm Triệu Khang Vân gây phiền phức."
Hầu Tú Anh nhẹ nhõm rời đi, Cố Chi Nghiên đợi bà đi rồi, nhấc cánh tay của người đàn ông vừa đánh người lên xem,"Tay của anh không sao chứ?”
An Tĩnh Nguyên còn cho rằng cô ấy sẽ trách anh quá bốc đồng liều lĩnh,Hôm nay suýt nữa xảy ra chuyện, em không trách anh sao?”
"Trách anh làm gì?" Cố Chi Nghiên nghĩ nếu như không có việc vừa rồi, vậy Triệu Khang Vân nhất định sẽ làm phiền cô,'Người xấu, mặt dày nên bị đánh, em còn sợ tay anh đau."
An Tĩnh Nguyên vốn không cảm thấy đau, nhưng mà nghe cô nói như vậy đột nhiên đau, bắt đầu nghiến răng nghiến lợi,'Đau quá, không ngờ rằng xương của anh ta cứng như vậy."
Nói xong anh duỗi tay ra,'Em thổi cho anh đi."
Cố Chi Nghiên nhìn thấy mu bàn tay anh chảy máu, bỗng nhiên đau lòng, cô vội vàng xoa xoa, còn thật sự thổi tay cho anh, qua một lúc cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong đôi mắt của người đàn ông đang nhìn mình chằm chằm mang theo ánh mắt trêu ghẹo,
Cô tựa hồ như hiểu ra gì đó, lập tức buông tay anh ra,/An Tĩnh Nghiên, em cảm thấy anh không đau chút nào.”
Khóe môi mịn màng của An Tĩnh Nguyên cong lên,"Em thổi xong liền ổn rồi."
Nghĩ đến chuyện vừa nãy nhà họ Triệu nói muốn kiện anh, Cố Chi Nghiên một chút cũng không cười nổi,'Cười cái gì, anh không thể kiềm chế bản thân sao?
Biết mình không giỏi đánh nhau mà anh vẫn đụng vào họng súng, nếu như bởi vì chuyện hôm nay mà anh phải đi cải tạo lao động, anh bảo những người phụ nữ chúng em ở nhà phải làm sao đây?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận