Thập Niên 70: Người Vợ Ngọt Ngào
Chuong 136:
Cố Minh Dũng vừa nhìn thấy anh đưa cho mình và Cố Minh Nguyệt mỗi người hai tờ nhân dân tệ, sợ đến mức phát run, trực tiếp đưa trở lại:
- 'Không thể nhận được, chúng ta đều là người trong nhà, lấy tiền làm gì?"
An Tĩnh Nguyên khẽ mím môi, lại đem tiên nhét vào trong tay anh ấy.
- 'Vậy sao được, ba ngày nay mọi người đều vất vả rồi, đây là tiền mọi người nên nhận được."
Cố Minh Dũng cảm thấy kiếm được số tiền này không dễ dàng, hơn nữa còn là cùng hợp tác với Phương Kiến Quốc, bọn họ cũng không tiện nhận, lại đẩy trở vê.
- "Người thân giúp đỡ lẫn nhau còn lấy tiền làm gì, không thể nhận."
An Tĩnh Nguyên lại đẩy lại:
- "Anh, anh em phải tính toán cho rõ ràng, ba ngày nay mọi người đã vất vả rồi, sao lại không thể nhận tiền?"
Cố Minh Dũng vô cùng khó xử nhìn Cố Minh Kiệt, Cố Minh Kiệt cảm thấy bọn họ không nhận thì An Tĩnh Nguyên sẽ không đồng ý, hơn nữa ba ngày nay thực sự vất vả, cho nên liền nói:
- "Vậy chúng tôi mỗi người cam mười tệ, hai mươi tệ này hơi nhiều."
An Tĩnh Nguyên nhìn thấy dáng vẻ cố chấp của hai người anh em, nhướng mày, lại một lần nữa trực tiếp đưa tiên qua.
- "Nói mọi người cầm thì cứ cầm đi, đừng nói nữa, ăn xong cơm chúng ta còn phải trở về nhà."
Ngày mai liền không có đãi ngộ lớn như thế nữa, An Tĩnh Nguyên nói chuyện với Phương Kiến Quốc xong, ngày mai do vợ chồng bọn họ trông coi cửa hàng, mấy ngày nay bận rộn việc khai trương, cũng gần một tuần rồi anh không về nhà, cũng không biết hai đứa trẻ trong nhà như thế nào, còn có đầy tháng của những đứa trẻ sắp đến rồi, anh phải trở vê nhà bàn bạc một chút việc mở tiệc mừng đầy tháng như thế nào.
Cố Minh Dũng và Cố Minh Kiệt không có cách nào, chỉ đành nhận tiền, sau khi ăn cơm xong, ba người liền lập tức trở về nhà, sau khi đến đại đội, bọn họ tách ra, An Tĩnh Nguyên còn phải đi một đoạn đường nhỏ nữa, lúc về đến nhà, đã là 9 giờ tối rồi.
Nhìn thấy người đàn ông vất vả mệt mỏi trở về, còn dính bụi bặm khắp người, râu ria đầy mặt, Cố Chi Nghiên giật nảy mình:
- 'Sao muộn như vậy mà anh còn về nhà? Bên ngoài tối như vậy không sợ xảy ra chuyện gì sao?”
An Tĩnh Nguyên nhìn cô, mấy ngày không gặp, người dường như tiều tụy đi một chút, cũng không biết có phải là bị đứa trẻ quấy rây hay không.
- 'Anh không sao, chính là nhớ mọi người rồi, các con đâu?"
Cố Chi Nghiên quay đầu nhìn lên trên giường.
- "Ngủ từ sớm rồi, anh nhỏ tiếng một chúng, đừng đánh thức hai đứa."
An Tĩnh Nguyên thực sự là quá nhớ hai nhóc con rồi, cũng không biết mấy ngày nay không gặp, bọn chúng có lớn hơn chút nào hay không, bây giờ nhìn cơ thể nhỏ bé của hai đứa con đang nằm ngủ rất ngon, ôm hôn Cố Chi Nghiên rồi lập tức quay lại muốn đi xem hai anh em bọn chúng.
Cố Chi Nghiên kéo anh lại:
- "Người anh bẩn như vậy, chưa tắm rửa thì đừng có qua đó."
An Tĩnh Nguyên nghe vậy lập tức dừng lại, hai đứa trẻ là song thai, còn sinh sớm mấy ngày so với ngày dự sinh, bác sĩ nói những đứa trẻ này có thể sẽ dễ mắc bệnh hơn so với những đứa trẻ sinh một, cho nên bọn họ nhất định phải chú ý, bây giờ khắp người anh toàn bụi, cũng không biết có làm bẩn những đứa trẻ không.
Suy nghĩ một lát, anh rất nhanh liền đứng thẳng người, lùi về sau mấy bước, hừ vài tiếng:
- "Vậy bây giờ anh liên đi tắm rửa, lập tức quay lại."
Cố Chi Nghiên tức giận nhìn anh:
- "Tắm rửa sạch sẽ một chút."
An Tĩnh Nguyên nghe vậy thì dừng lại, đôi mắt hẹp dài nhìn người phụ nữ trước mặt, đã là cuối tháng 4 rồi, thời tiết dan dân chuyển nóng, bộ đồ ngủ mỏng mảnh trên người cô căn bản không thể che được thân hình đầy đặn của cô.
An Tĩnh Nguyên nhìn thẳng tắp, yết hầu anh khẽ lăn, trong ánh mắt hiện lên ý cười bí hiểm, chậm rãi cúi người thổi vào bên tai cô, giọng nói trâm thấp mang theo dụ dỗi, hỏi:
- "Vậy lát nữa anh tắm rửa sạch sẽ rồi, em có cắn anh không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận