Thập Niên 70: Người Vợ Ngọt Ngào
Chuong 86:
"Cần gì phải đợi hai ngày nữa chứ?”
Cố Chi Nghiên sáng mắt lên nói:
"Ngày mai là ngày họp phiên chợ, ngày mai chúng ta lên đó luôn, nếu không làm được còn biết đường thôi luôn cho xong chuyện."
An Tĩnh Nguyên suy nghĩ một chút, xét thấy cũng được, dù sao ngày mai cũng có một chuyến xe buýt vê thôn, mai lên đó có khi còn được về luôn trong tối:
"Được, vậy chốt ngày mai đi."
Thế là sáng hôm sau, sau khi rời giường, hai người họ đã đi lấy tảng mật rồi xuất phát lên thị trấn.
Vào trong thị trấn rồi, An Tĩnh Nguyên mới gọi một cuộc điện thoại, người kia trực tiếp mời họ đến văn phòng của nhà máy, nhà máy cách thị trấn hơi xa một chút, hai người ngồi tận hai chuyến xe buýt khác nhau mới có thể đi tới điểm đến.
Trong văn phòng của họ cũng có rất nhiều mẫu mật ong khác nhau.
Thấy vậy, An Tĩnh Nguyên cảm thấy rằng danh tính của người này chắc không phải giả nữa rồi.
Người ra thương lượng với bọn họ là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, tên là Hạ Đại Lâm, vẻ ngoài hòa nhã thân thiện, trên mu bàn tay có nhiều nốt sần gồ lên, vừa nhìn là biết là do ong đốt.
Sau đôi ba lời chào hỏi niềm nở vui vẻ, đợi khi cả ba người đều ngồi xuống rồi, Hạ Đại Lâm mới nói:
"Mật ong hàng mẫu có mang tới không?"
Nghe vậy, An Tĩnh Nguyên vội vàng đưa các mẫu mật mà anh mang theo.
Hạ Đại Lâm vừa nhìn đã cười tươi và nói:
"Anh có cả mật ong rừng và mật ong ý cơ à?"
An Tĩnh Nguyên cũng không vội nói toẹt ra cho anh ta biết, anh hơi rướn mày lên và nói:
"Vâng, nhưng mật ong rừng của tôi hơi ít một chút, hiện tại tôi phần nhiều là có mật ong ý thôi, chỗ này cũng phải tích bao lâu mới có!"
Hạ Đại Lâm nghe vậy cũng thông cảm nói:
"Không sao đâu, không thành vấn đề, bên anh có bao nhiêu tôi lấy bấy nhiêu."
An Tĩnh Nguyên: "Cũng không nhiều lắm, chắc rơi vào khoảng tâm 80 ký."
80 ký này đối với Hạ Đại Lâm mà nói đúng là quá ít, nhưng bây giờ tình huống cấp bách, có thể bù lỗ được bao nhiêu hay bấy nhiêu:
"Thế thì tôi lấy hết, giá cả tôi vẫn sẽ xét theo giá thị trường, nếu đến khi đó hai người quyết định xong rồi thì gọi điện cho tôi."
Thấy anh ta đồng ý nhanh như vậy, Cố Chi Nghiên vẫn còn cảm thấy do dự nên cô chỉ cười nói:
"Tôi có thể hỏi vì sao đàn ong của bên anh lại đột ngột chết không?”
Hạ Đại Lâm bỗng khựng người lại đây sững sờ, bởi anh ta không ngờ cô lại hỏi điều này
"Nói ra thì cũng thật không may, vì ở bên cạnh văn phòng của chúng tôi có một sợi dây điện đã quá cũ, hằng ngày bên tôi không thường xuyên sử dụng điện lắm nên không chú ý đến nó, nhưng mấy ngày trước gió thổi mạnh quá, cái dây điện kia bất ngờ rơi xuống và sau đó bắt lửa."
"Cô cũng biết rồi đấy, khi chúng ta nuôi ong ấy mà, toàn đặt ở vị trí lưng chừng núi hoặc trên núi. Thử nghĩ một quả núi bị cháy mà xem, thật không dám tưởng tượng nổi, may mắn thay, lúc đó phát hiện kịp thời, nếu không cả đám người chúng tôi cũng không sống nổi chứ đừng nói."
Cố Chi Nghiên ban đầu ý là muốn xác nhận tính chân thật của việc này, nhưng không ngờ lại vô tình khơi lên nỗi buồn của người khác, vì vậy cô mới lúng túng nói:
"Thật xin lỗi, tôi không ngờ các anh lại phải gặp loại chuyện như vậy."
Hạ Đại Lâm nhìn cô và cười nói:
"Không sao, cũng không phải chuyện không thể nói, chỉ là đáng tiếc, khi lửa bùng lên, đàn ong cũng bị lửa làm chết cả tảng, cũng may chúng tôi đã chuyển đi một một mẻ mật từ sớm, nếu không cũng lỗ tan tác.'
Loại chuyện núi bị lửa lớn thiêu rụi này, cho dù đám lửa không bén tới xưởng sản xuất, thì số khói nghi ngút kia cũng đủ để hun cho đám ong chạy mất, cái chuyện này An Tĩnh Nguyên quá rành luôn.
"Vậy bên mình còn cần bao nhiêu mật ong?”
"Nhiều lắm, mấy trăm ký."
Hạ Đại Lâm đầy bất lực nói:
"Mấy tháng sau này tôi phải không ngừng tìm kiếm nguồn hàng cung cấp mới."
Anh ta dừng lại một chút, chợt cảm thấy hai vợ chồng nhà này hình như vẫn chưa thực sự yên tâm, nên lại nói:
"Với cả, chuyện thu mua mật này tất cả lãnh đạo cấp cao bên tôi cũng biết cả rồi, nên hai người không cần lo lắng gì đâu, đây là vấn đề của chúng tôi và chúng tôi nên bên tôi sẽ không mang chuyện này nói ra bên ngoài đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận