Thập Niên 70: Người Vợ Ngọt Ngào

Chương 137:

Chương 137:Chương 137:
Lúc mới đầu Cố Chi Nghiên còn không biết lời nói này của người đàn ông có ý gì, mãi đến khi nhìn thấy đôi mắt đen láy của anh nhìn thẳng vào ngực cô, cô mới chợt hiểu ra, cô vội vàng oán trách trừng người đàn ông, sau đó cầm lấy quần áo ở một bên nhét vào trong tay anh.
- Không đứng đắn, nhanh đi tắm rửa đi, đừng để muộn quá, lát nữa làm ầm ï bọn nhỏ."
An Tĩnh Nguyên nhìn thấy dáng vẻ tư thế thẹn thùng của cô, lồng ngực ngứa ngứa giống như bị mèo con cào, anh nhận quần áo từ trong tay cô, rất nhanh đi tới phòng tắm
Lúc này đã là tháng tư rồi, ban đêm cũng rất ấm áp, anh trực tiếp tắm nước lạnh, trước kia khi tắm rửa anh chỉ can mấy phút là đủ, nhưng bây giờ có hai bảo bối, lại còn ra ngoài làm việc lâu như vậy, khắp người bụi bặm, anh mất mười mấy phút để tắm rửa sạch sẽ mọi ngóc ngách trên người.
Anh mang theo tâm trạng vui vẻ trở về nhà, hai nhóc con vẫn như cũ ngủ ngon lành trên chiếc giường nhỏ, mà người phụ nữ đứng bên chiếc giường, cúi người nhẹ nhàng quạt cho hai anh em.
An Tĩnh Nguyên nhìn cô hạ eo nâng mông, trong đầu tự động nảy lên những hình tượng không thích hợp cho trẻ con, anh nhẹ nhàng đi tới, từ phía sau ôm lấy eo của người phụ nữ.
Cố Chi Nghiên giật nảy mình, quay đầu nhìn chằm chằm anh:
- "Sao anh đi mà không có tiếng động gì vậy?”
Từ sau khi bận rộn với việc ở cửa hàng, An Tĩnh Nguyên đã rất lâu không có ôm cô như vậy rồi, sau khi sinh hai đứa, thân hình cô đầy đặn hơn so với lúc trước, ngoài vẻ đặc biệt nữ tính ra, trên người cô còn thoang thoảng mùi thơm của sữa, khoảnh khắc chạm vào liền khiến máu huyết anh dâng trào.
An Tĩnh Nguyên ôm chặt lấy cô, hận không thể đem người phụ nữ nhét vào bên trong mình.
- 'Vừa nãy không phải đã nói là đừng quấy ray đứa bé sao?"
Nói xong, anh cúi đầu, ngửi thật sâu mùi hương trong lồng ngực cô, chỉ có cảm giác cổ họng khô khốc, giọng nói cũng khàn khàn:
- "Em thơm thật đấy, giống mùi sữa, trên người em bôi cái gì lên vậy?"
Mặc dù trong lúc ở cữ không được tắm, nhưng mà bây giờ là tháng 4 rồi, thời tiết đã nóng lên, không tắm rửa thì Cố Chi Nghiên tuyệt đối không chịu được, nhưng mà cô cũng có chút lo lắng, cho nên mỗi ngày đều kiên trì dùng nước lau người một chút, chỉ là dù sao thì cũng đã sinh rồi, trướng sữa tràn sữa là điều không thể thiếu, tự nhiên như vậy mà trên người cô cũng sẽ dính một chút mùi thơm của sữa.
Bây giờ cô cảm thấy người đàn ông này chính là cố ý hỏi câu này, bởi vì lần trước anh đã ngấp nghé mình rất lâu rồi.
- "Em làm gì có lau cái gì, chính là mỗi ngày đều cho con bú."
Hai người ôm nhau, từ góc độ của An Tĩnh Nguyên cúi đầu xuống liền nhìn thấy cảnh xuân trong cổ áo rộng mở của người phụ nữ, cái vẻ thuần trắng kia thực sự quá mê hoặc, câu dẫn người.
Anh khẽ liếm khóe môi, cúi đầu phả hơi nóng hổi vào vành tai cô, hỏi:
- 'Đứa con mấy trăm tháng tuổi của anh cũng muốn uống, đút cho anh được không?"
Khuôn mặt của người đàn ông gần như vùi hẳn vào ngực cô, Cố Chi Nghiên chỉ cảm thấy tứ chi dọc theo cổ cô tê dại, thậm chí tiếng nói cũng khẽ run: - "Đừng như vậy, em còn đang ở cữ."
An Tĩnh Nguyên làm sao có thể không biết được cô đang ở cữ, nhưng mà anh đã ăn chay rất lâu, làm hòa thượng rất lâu rôi, không ăn thịt thì cho anh uống chút canh thịt cũng được, anh nuốt một miếng, giọng nói vô cùng ủy khuất:
- "Từ sau khi mang thai đã không cho anh ăn rồi, đã hơn mười tháng rồi, em còn không cho anh nữa thì đứa con này của anh chết đói mất."
Cố Chi Nghiên cảm nhận được sự thay đổi trong anh, cảm thấy vẫn là không thích hợp, không nên lãng phí khẩu phần ăn của hai đứa trẻ, chỉ đẩy anh ra nói:
- "Đợi em ở cữ xong rồi nói sau được không?"
- "Đợi sau khi đầy tháng thì anh bận đi bổ sung hàng hóa rồi."
Yết hầu của An Tĩnh Nguyên bỏng rát, hắng giọng, giọng nói trâm thấp mang theo chút khẩn cầu nói:
- "Thực sự không được, không thì em nếm thử của anh đi? Của anh cũng rất tốt..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận