Thập Niên 70: Người Vợ Ngọt Ngào

Chuong 34:

Chuong 34:Chuong 34:
"Em để ở đó đi."
An Tĩnh Nguyên gấp gáp lên tiếng, sau đó quơ tạm cái quần mặc vào.
"Chắc sẽ đi sớm về sớm thôi."
Nghe thấy tiếng anh mặc quần áo xong, Cố Chi Nghiên mới từ từ quay đầu lại và thấy chiếc áo sơ mi trên người anh bị cởi ra cả một nửa, để lộ bên dưới đó là làn da lúa mì trông có sự tương phản rõ rệt với chiếc áo sơ mi trắng phía trên.
Cô khẽ bặm môi, ánh mắt vô thức nhìn ra chỗ khác, đúng là anh có sắc vóc đẳng cấp, và tất nhiên sau này nó sẽ thuộc về cô, nhưng bây giờ cô cứ đứng ngây người ra ở đây mà nhìn chằm chằm vào người ta thì chẳng khác nào một đứa lưu manh háo sắc cả, như vậy đúng là không phải phép cho lắm.
"Vâng, vậy tối nay em sẽ giúp anh đun nước nóng."
Nói xong, cô để đèn pin sang một bên, sau đó quay ngoắt người đi ra ngoài cửa.
An Tĩnh Nguyên nhìn theo bóng lưng "chạy trối chết" của cô mà hóe môi khẽ cong lên, sau đó anh đưa tay lên sờ tai mình, bất giác phát hiện ra nó không khác gì trái tim của anh hiện giờ cả, đầu nóng như lửa đốt.
Anh cầm đèn pin lên soi.
Ngoài sân lúc này đã không còn bóng dáng của người phụ nữ ấy, anh liếc nhìn về phía căn phòng kia một cái sau đó đi ra khỏi sân.
Tiết trời tháng ba vê đêm vẫn mang chút lạnh lão, lúc này bầu trời đã hoàn toàn tối mịt, chỉ còn lại ánh trăng mờ mờ soi sáng, cho nên mặt đường cũng không thể nhìn rõ nữa, An Tĩnh Nguyên đi cả một đoạn đường dài, nghĩ lại thấy mình vẫn nên bật đèn pin lên thì hơn.
Vừa mở đèn lên, trước mặt anh đột nhiên xuất hiện một bóng người mờ ảo, bước chân của An Tĩnh Nguyên đột đột nhiên dừng lại, anh theo bản năng mà hô lên một tiếng:
"Ai ở đằng trước đấy?"
Ngô Ngọc Như nãy giờ ẩn mình trong màn đêm u tối mãi sau mới hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói:
"Là em, Ngô Ngọc Như."
Nghe vậy, An Tĩnh Nguyên nhíu mày, chiếu đèn pin về phía cô ta, sau khi nhìn rõ bóng dáng của cô ta rồi anh mới chiếu đèn ra chỗ khác rồi lướt qua cô ta đi về phía trước.
Nhìn thấy người đàn ông này phớt lờ mình như vậy, cô ta cắn chặt môi sau đó bám theo nói:
An Tĩnh Nguyên, em có chuyện về chị Chi Nghiên muốn nói với anh."
An Tĩnh Nguyên nghe thấy cô ta đề cập tới Cố Chi Nghiên thì bản thân cũng thấy hiếu kỳ, không biết cô ta định nói gì về cô đây, thế là anh dừng lại nghiêng đầu nhìn cô ta nói.
"Vậy sao? Chuyện gì thế?"
Ngô Ngọc Như thở phào một hơi nhẹ nhõm, một người phụ nữ nửa đêm nửa hôm đứng ở đây đợi người đi đến, nói không sợ thì là nói dối, may sao cô lôi được Cố Chi Nghiên ra đề làm đầu câu chuyện, như vậy anh còn chịu dừng lại nghe, thế thôi cũng đáng rồi. Cô ta mím môi, trên mặt lộ ra một chút sự xấu hổ, chậm rãi nói:
"Em nói ra điều này anh chớ giận em, thực sự thì chuyện này ít nhiêu cũng có liên quan đến anh."
Vì lát nữa An Tĩnh Nguyên còn phải tham gia một cuộc họp, cho nên khi nhìn thấy cái vẻ do dự khựng nựng của cô ta thì trong lòng sốt ruột vô cùng, vẻ mặt anh đầy sự mất kiên nhẫn nói:
"Vậy cô có nói hay là không đây?”
Giọng điệu của anh lạnh như băng, cứ làm ra vẻ phiên chán muốn rời đi luôn, Ngô Ngọc Như ngay lập tức đi thẳng vào vấn đề:
"Trước đó em và chị Chi Nghiên đã từng hứa là sẽ cùng nhau tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học vào tháng 7 năm nay, nhưng không ngờ chị ấy lại lấy anh mất rồi."
Cô ta giương cặp mắt sắc lẹm như chim ưng lên, nói một tràng:
"Kỳ thi tuyển sinh đại học yêu cầu thẩm tra xét rõ về chính trị.
Chắc anh cũng biết rõ về gia đình của mình thuộc thành phần bất hảo, giờ chị ấy theo anh rồi thì nếu thực sự thi đậu đại học rồi thì cũng bị gạt phăng ra thôi."
An Tĩnh Nguyên nhướng mày nhìn cô ta, trong giọng nói chứa đầy sự xem nhẹ:
"Rồi sao nữa?"
Ngô Ngọc Như bị anh cắn ngược lại thì trong đầu lú luôn, cô ta đã cảnh cáo đến vậy rồi mà người đàn ông này vẫn giả bộ không hiểu sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận