Tránh Xa Nam Thần Cố Chấp (Cố Chấp Tránh Xa Nam Thần)

Chương 104: "Được rồi, vậy em ở đó đợi anh nhé. Đám Giang Dã chắc cũng về tới rồi, em cứ vào trong đợi trước đi."

Tiếng nói trêu chọc của Tạ Bệnh Miễn vang lên bên tai. Hạ Thanh Từ nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Lộ Tiểu Lộ đang vẫy tay với mình từ xa và kêu to: "Chị dâu!"

"Chị dâu, đến tìm Nhị ca à?"

Hạ Thanh Từ gật đầu, vẫn chưa cúp máy, nói với Tạ Bệnh Miễn một câu "Em biết rồi", sau đó mới cúp.

"Cậu vào với bọn tôi trước đi, Nhị ca đang đi tìm cậu đấy. Nhị ca đi trước một lúc, còn bọn tôi thì chậm hơn tí."

Cả nhóm cùng đi vào, Hạ Thanh Từ mua rất nhiều trà sữa, cậu để lại vị mà Tạ Bệnh Miễn thích nhất, còn mấy ly khác thì đưa cho đám Lộ Tiểu Lộ.

"Wow, chúng ta cũng có phần!" Lộ Tiểu Lộ vui mừng, mắt sáng lấp lánh, cầm lấy trà sữa rồi dựa vào Hạ Thanh Từ.

"Chị dâu tốt quá, yêu cậu mất thôi!!"

Hạ Thanh Từ không quen bị người khác ôm sát như vậy, cậu đứng im bối rối, may mắn là lúc Lộ Tiểu Lộ lao vào thì đã bị Trình Nguyệt nắm cổ áo kéo ra.

"Cẩn thận Nhị ca về đập cậu bây giờ." Trình Nguyệt bất lực: "Cả ngày chỉ biết bám bám dính dính."

"Nhị ca cũng bám bám dính dính chị dâu đấy thôi, sao cậu không nói anh ấy?"

Lộ Tiểu Lộ bĩu môi, bất mãn than thở, đương nhiên chỉ là nói vậy thôi, dù sao người ta cũng là người yêu của nhau. Bình thường chạm Nhị ca một cái là đã bị đánh, nhưng khi đến chỗ chị dâu thì lại biến thành một cục kẹo dẻo, ngày nào cũng dính lấy chị dâu không buông.

Lộ Tiểu Lộ đưa trà sữa cho Trình Nguyệt và Giang Dã, cả hai đều cảm ơn Hạ Thanh Từ. Lúc này vẫn còn đầu xuân nên Hạ Thanh Từ đã mua trà nóng.

"Phập" một tiếng, Lộ Tiểu Lộ cắm ống hút vào nắp rồi nếm thử một ngụm, chớp mắt nói: "Ngọt quá! Đúng là vị mà Nhị ca thích, toàn đường."

Bình thường họ chỉ uống trà sữa với 70% đường, nửa đường hoặc ít đường, chỉ có Tạ Bệnh Miễn mới uống ngọt như thế này.

Hạ Thanh Từ nghe vậy mới nhớ ra mình đã mua theo khẩu vị của Tạ Bệnh Miễn mà không hỏi ý kiến ​​đám Lộ Tiểu Lộ, nên ngượng ngùng đáp: "Lúc mua có hơi vội, quên hỏi mọi người."

"Không sao đâu, hehe, chị dâu mua cho bọn em là bọn em vui lắm rồi."

Trình Nguyệt cười nói: "Tên này rất giỏi được voi đòi tiên."

Chẳng bao lâu ngoài cửa có tiếng động, Hạ Thanh Từ nhìn sang và thấy một bóng dáng quen thuộc. Tạ Bệnh Miễn đứng ở đó, tay còn cầm theo đồ gì đó.

"Tuế Tuế." Tạ Bệnh Miễn thuận tay đóng cửa lại, từ bên kia đi tới, nhìn Hạ Thanh Từ trong mắt có chút ý cười.

Giang Dã: "Hai người các cậu đúng là biết tự làm khổ nhau."

Tạ Bệnh Miễn không đáp, đi đến bên Hạ Thanh Từ kéo cậu vào trong: "Đừng để ý đến họ, chúng ta vào trong ăn đi."

"Ê, vào trong làm gì chứ, có gì không thể nói ở đây sao." Lộ Tiểu Lộ ở phía sau kêu lên.

Hạ Thanh Từ không biết trong studio này còn có phòng riêng. Khi đi ngang qua, cậu nhìn thấy còn có thiết bị và bàn trang điểm. Tạ Bệnh Miễn dẫn cậu vào phòng, có rèm che, cách không xa lắm so với chỗ đám Lộ Tiểu Lộ.

"Mì xào này mua cho anh à?"

Hạ Thanh Từ nói "Ừm" một tiếng: "Có lẽ đã bị dính lại rồi."

Cậu nhìn Tạ Bệnh Miễn mở hộp mì xào, dùng đũa trộn mì lên. Tuy mì có hơi dính nhưng không ảnh hưởng nhiều lắm. Tạ Bệnh Miễn lấy từ túi ra hai con quái vật nhỏ đưa cho Hạ Thanh Từ.

Chính là hai con quái vật mà Tạ Bệnh Miễn đã chụp gửi cho cậu.

Hạ Thanh Từ cầm hai con quái vật nhìn một lúc, rồi chọn một con, đưa con còn lại cho Tạ Bệnh Miễn.

"Hai con quái vật này trong phim hoạt hình là anh em với nhau, con này tên Gudumon, còn con kia tên Gudongmon."

Nghe thấy hai cái tên này, mặt Tạ Bệnh Miễn hơi giật giật, cậu thiếu niên bên cạnh bắt đầu nghiêm túc kể về phim hoạt hình.

"Gudumon thích ăn cỏ và côn trùng, còn Gudongmon thích ăn linh hồn con người. Chúng trông khá giống nhau, nhưng Gudumon gầy hơn một chút. Tại sao Gudongmon lại béo như vậy? Bởi vì nó luôn lén ăn linh hồn con người."

Hạ Thanh Từ đưa Gudongmon cho Tạ Bệnh Miễn xem, bóp bóp mặt nó, nghiêm túc nói: "Anh xem, nó có phải béo hơn nhiều không?"

Tạ Bệnh Miễn đang ăn, nghe thấy vậy liền nhìn qua, hơi muốn cười, hắn bị nghẹn nên liền cầm lấy trà sữa bên cạnh uống hai ngụm. Trà sữa vẫn còn ấm, độ ngọt vừa đúng là loại hắn thích.

"Ừ, ừ." Tạ Bệnh Miễn thuận theo nói, "Gudumon béo hơn."

Hạ Thanh Từ thu tay lại, sau đó bổ sung một câu: "Là Gudongmon."

"Được, Gudongmon."

Hạ Thanh Từ cất quái vật nhỏ đi, ngồi bên cạnh nhìn Tạ Bệnh Miễn ăn xong mì và uống hết trà sữa. Cậu chỉ nếm vài miếng pudding mà Tạ Bệnh Miễn mua cho, vì trước khi đến cậu đã ăn rồi nên không đói lắm, chỉ ăn vài miếng, còn lại để cho Tạ Bệnh Miễn ăn.

"Tuế Tuế, em đến tìm anh, chú có biết không?"

Tạ Bệnh Miễn mang theo kẹo bạc hà, lại nhét một viên vào miệng, không khí thoang thoảng mùi hương bạc hà.

"Biết." Hạ Thanh Từ nói: "Khi em ra ngoài em đã nói với ba rồi."

"Em đến tìm anh là muốn mang đồ ăn cho anh à?"

Hạ Thanh Từ nhìn thấy nụ cười trong mắt của Tạ Bệnh Miễn, cảm thấy như bị thiêu đốt: "Ừm" một tiếng. Dù sao thì Tạ Bệnh Miễn cũng diễn mấy tiếng đồng hồ, rất mệt, cậu cũng không có việc gì, nên tiện đường mang đồ ăn đến cho hắn luôn.

"Bài tập của em làm xong chưa?"

"Xong rồi." Hạ Thanh Từ đáp.

Tạ Bệnh Miễn xoa xoa tóc của Hạ Thanh Từ, mái tóc đen nhánh bị vén lên, lộ ra vầng trán, Tạ Bệnh Miễn đặt ngón tay lên trán cậu: "Tóc em lại cần cắt rồi đấy."

"Em hợp với tóc ngắn hơn, cắt kiểu đầu đinh lởm chởm ấy, chắc chắn sẽ rất đẹp trai."

Hạ Thanh Từ gạt tay Tạ Bệnh Miễn ra, cậu không tin vào gu thẩm mỹ của Tạ Bệnh Miễn, đầu đinh thì trông như con lừa trọc, đầu trọc có thể là sẽ rất mát nhưng chắc chắn nó sẽ rất xấu.

"Không cắt." Rồi nhìn Tạ Bệnh Miễn: "Anh thích thì tự đi mà cắt."

Hai người gặp nhau không được bao lâu, Hạ Thanh Từ cũng biết điều đó. Cậu đã nói với ba rằng sẽ không ra ngoài quá lâu, nhưng dù thời gian có ngắn thì cậu vẫn muốn đến đây, muốn gặp Tạ Bệnh Miễn.

Nghe vậy, Tạ Bệnh Miễn vùi mặt vào vai Hạ Thanh Từ, không biết sao lại cảm thấy buồn cười, cười khẽ một tiếng, một tay khác vẫn đặt trên vai của cậu. Hai người họ cách rất gần nhau, Tạ Bệnh Miễn nghiêng người, nửa người áp lên Hạ Thanh Từ.

Nặng quá.

Hạ Thanh Từ vuốt ve đầu chó của Tạ Bệnh Miễn: "Dậy đi, lát nữa em phải về rồi."

"Khi ra ngoài, em đã nói với ba sẽ không đi lâu."

"Anh vừa mới gặp em, em lại phải đi rồi." Tạ Bệnh Miễn ngưng cười, tỏ vẻ không hài lòng, giọng nói có chút hờ hửng, ngón tay xoa nhẹ lên mặt cậu: "Có thể không đi được không?"

"Ở lại với anh thêm lát nữa nhé."

Vừa nũng nịu vừa khó chịu.

Hạ Thanh Từ để Tạ Bệnh Miễn ôm mình, trước đây cậu không thể tưởng tượng nổi cảnh con gái nũng nịu như thế nào, giờ tưởng tượng con gái cũng nũng nịu như Tạ Bệnh Miễn thì...

Hạ Thanh Từ mím môi, vô thức không muốn nghĩ nữa.

"Tuế Tuế, anh không muốn để em đi."

Hạ Thanh Từ cảm nhận được nụ hôn rơi xuống bên thái dương của mình, hơi thở của đối phương phả vào tai cậu, tai cậu nóng lên, chỉ đẩy đối phương một cái, rồi không vùng vẫy nữa.

Cảm giác nóng bỏng trên da truyền đến, ngón tay đan vào nhau, Tạ Bệnh Miễn bình thường đối xử với Hạ Thanh Từ rất tốt, luôn chiều chuộng cậu. Hạ Thanh Từ cũng thường nghĩ rằng Tạ Bệnh Miễn tính khí không tệ, ít nhất là đối với cậu rất tốt.

Vì thế cậu hay quên mất, lúc mới quen Tạ Bệnh Miễn, Tạ Bệnh Miễn đã thể hiện sự chiếm hữu như thế nào, và mỗi lần chạm vào cậu, dù kiềm chế nhưng trong mắt hắn vẫn tràn đầy dục vọng muốn nuốt chửng cậu.

Khóe môi Hạ Thanh Từ bị cắn rách, cả người dựa vào lòng Tạ Bệnh Miễn, ngón tay bị khóa chặt lại, cả người như không có điểm tựa bị Tạ Bệnh Miễn ôm lấy. Tạ Bệnh Miễn hôn Hạ Thanh Từ một lúc, lại không nhịn được mà cắn lấy cậu, cậu thấy đau, không nhịn được mà tránh.

"Tạ Bệnh Miễn." Hạ Thanh Từ kêu lên một tiếng: "Đau."

Mặt Hạ Thanh Từ ửng hồng, khóe môi mỏng bị cắn có chút sưng lên, đôi mắt lạnh lùng nhuốm lên chút sắc đỏ như cánh hồng trắng bị nhuộm màu son.

"Đau à?" Tạ Bệnh Miễn hỏi bên tai Hạ Thanh Từ, ngón tay có vết chai nhẹ nhàng ấn lên môi cậu. Mắt cậu có chút không vui, môi chạm vào đầu ngón tay của Tạ Bệnh Miễn, khẽ cắn một cái.

Tạ Bệnh Miễn rút tay lại, ánh mắt sâu hơn một chút, nhưng không chạm vào cậu nữa, chỉ ôm lấy cậu, giọng nói khàn khàn: "Tuế Tuế, đợi anh một lát."

Hạ Thanh Từ "Ừm" một tiếng, nhìn chỗ nào đó của Tạ Bệnh Miễn rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, bản thân cũng cảm thấy hơi mơ màng, bị cái lò sưởi nhỏ ôm lấy, chẳng mấy chốc lại bị cái lò sưởi nhỏ ấy đẩy ra.

"Tuế Tuế, em đi trước đi."

Miệng thì nói vậy, nhưng ngón tay lại siết chặt Hạ Thanh Từ không buông, ánh mắt cũng đầy mâu thuẫn và kìm nén, con ngươi đen sâu không thấy đáy.

Hạ Thanh Từ "Ừm" một tiếng, cậu vẫn còn giận vì bị cắn đau. Bây giờ Tạ Bệnh Miễn bảo cậu đi, cậu liền gạt tay hắn ra, nhét quái vật nhỏ vào túi và chuẩn bị rời đi.

"Em đi đây." Hạ Thanh Từ nói.

Phía sau có ánh mắt nóng bỏng, như muốn dính chặt vào cậu. Khi Hạ Thanh Từ ra ngoài, chào hỏi đám Giang Dã rồi mới bước ra.

Đi được vài bước, Hạ Thanh Từ quay lại nhìn, Tạ Bệnh Miễn cũng không đi theo. Cậu mím môi, nghĩ đến việc Tạ Bệnh Miễn đứng đó cũng không tiện gặp ai.

Thế là cậu quay lại, định tự mình về.

Hạ Thanh Từ đứng dưới đèn đường, nhắn tin cho Tạ Bệnh Miễn.

SS: Em đi thật đây

SS: /Thỏ con tạm biệt/

XX: Ở đó đợi anh

Hạ Thanh Từ tắt màn hình điện thoại, đứng dưới đèn đường nhìn thấy bóng người từ xa, Tạ Bệnh Miễn cũng nhìn thấy cậu, đi về phía cậu.

"Không phải bảo em đi trước à?"

"Anh đưa em về." Tạ Bệnh Miễn nắm tay Hạ Thanh Từ, mắt có chút bất lực: "Bảo em đi là em đi, sao em nghe lời thế."

Hạ Thanh Từ không nói gì, không so đo với người này.

"Lỗi tại anh." Tạ Bệnh Miễn bóp nhẹ đầu ngón tay của Hạ Thanh Từ, nhỏ giọng nói: "Khi em nhìn anh với ánh mắt đó, anh không nhịn được."

Nghĩ đến biểu cảm của Hạ Thanh Từ khi nhìn mình lúc nãy, tim Tạ Bệnh Miễn nóng bừng lan ra khắp người, tận nơi sâu thẳm trong lòng dâng lên khao khát mãnh liệt nhất, muốn thấy Hạ Thanh Từ toàn thân run rẩy, muốn hoàn toàn chiếm hữu con người này.

Muốn Hạ Thanh Từ trở thành của riêng của mình.

"Không nhịn được cũng phải nhịn." Hạ Thanh Từ biết Tạ Bệnh Miễn đang nói cái gì, đúng là phiền phức của thanh thiếu niên, cậu vỗ vỗ mu bàn tay Tạ Bệnh Miễn, giọng nói nghiêm túc.

"Bây giờ phải học hành chăm chỉ, không được phá vỡ giới hạn."

"Đừng suốt ngày suy nghĩ linh tinh."

Tạ Bệnh Miễn lơ đễnh "Ồ" một tiếng, hỏi cậu: "Sao em có thể nhịn được, chứng tỏ em không đủ thích anh."

"Nếu em thích anh như anh thích em, chắc chắn mỗi ngày em sẽ luôn nghĩ đến việc ở bên anh, hận không thể moi tim móc phổi ra để tốt với anh, dâng hiến mọi thứ cho anh và lúc nào cũng muốn chạm vào anh."

"..."

Hạ Thanh Từ nghe mà không biểu lộ cảm xúc gì, cậu biết Tạ Bệnh Miễn thực ra đang nói cho cậu nghe. Thực tế là người này mỗi ngày đều muốn ở bên cậu, hận không thể moi tim móc phổi để đối tốt với cậu, cái gì cũng muốn dâng hiến hết cho cậu và lúc nào cũng muốn chạm vào cậu.

"Người bình thường sẽ không nghĩ như vậy." Hạ Thanh Từ nói, nhìn Tạ Bệnh Miễn, cảm thấy trong lòng Tạ Bệnh Miễn có chút biến thái, xoa xoa tóc Tạ Bệnh Miễn, nhưng không ghét bỏ.

"Nghĩ thì được, nhưng bây giờ phải học hành chăm chỉ." Hạ Thanh Từ nói một cách nghiêm túc.

Tạ Bệnh Miễn "Ồ" một tiếng, hỏi cậu: "Anh có thể nói với em những gì anh nghĩ mỗi ngày không?"

Hạ Thanh Từ: "Không, anh tự giữ trong lòng, không cần nói với em."

"Nhưng anh muốn nói với em."

Hạ Thanh Từ dừng lại, nhìn vào mắt chàng trai đang chăm chú nhìn mình, tiến lại gần và đặt một nụ hôn lên môi chàng trai ấy.

Trong giọng nói có chút dịu dàng.

"Nghe lời."
Bạn cần đăng nhập để bình luận