Tránh Xa Nam Thần Cố Chấp (Cố Chấp Tránh Xa Nam Thần)
Chương 091: Hạ Thanh Từ tắm xong còn khá sớm, bèn ngồi ở bàn đọc sách. Sự hiện diện của người nào đó trong phòng khá là rõ rệt, Tạ Bệnh Miễn dường như đang dọn dẹp đồ đạc, loay hoay một hồi rồi ngồi xuống bên cạnh của Hạ Thanh Từ.
Vài tờ giấy nháp đều đầy chữ viết, Tạ Bệnh Miễn cầm bút vẽ nguệch ngoạc trên bản nhạc, không biết đã sửa biết bao nhiêu lần, tờ giấy thoạt nhìn vô cùng thê thảm, nơi nào cũng bị chỉnh đi chỉnh lại.
Hạ Thanh Từ đọc sách của mình, thỉnh thoảng lại nhìn sang Tạ Bệnh Miễn ở phía đối diện. Chỉ khi chỉnh sửa bản nhạc, Tạ Bệnh Miễn mới thực sự yên tĩnh, ánh mắt rất nghiêm túc, ngoan ngoãn ngồi yên, không còn dáng vẻ ăn chơi thường ngày, mà toát lên khí chất cao quý hơn một chút.
Đầu ngón tay của Hạ Thanh Từ chạm vào trang sách, xoa một lúc mới lật sang trang tiếp theo. Hai người bọn họ đang làm việc riêng của mình, Tạ Bệnh Miễn lại thỉnh thoảng qua xem Hạ Thanh Từ đang làm cái gì, thậm chí còn cho cậu xem bản nhạc mà hắn đã viết trước đó.
Cậu không hiểu nhạc, nhưng có thể hiểu lời. Lời của Tạ Bệnh Miễn viết trông khá là lãng mạn và hoa mỹ.
Hai người trò chuyện một lúc, Tạ Bệnh Miễn hát cho cậu nghe một bài. Giọng trầm thấp của hắn truyền vào tai cậu, cậu có chút buồn ngủ, chớp chớp mắt.
"Tuế Tuế, em cảm thấy thế nào, hay không?"
Hạ Thanh Từ ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt mong đợi của Tạ Bệnh Miễn, cậu "ừm" một tiếng, nghiêm túc nói: "Hay."
"Vậy anh sẽ hát cho em thêm một bài nữa nhé."
Hạ Thanh Từ: "..."
Ban đầu Hạ Thanh Từ ngồi trên ghế nghe Tạ Bệnh Miễn hát, sau đó ngồi ở mép giường, Tạ Bệnh Miễn hát xong bài thứ hai liền chui vào chăn.
Tạ Bệnh Miễn nhìn thiếu niên đã nhắm mắt nằm trên giường: "..."
"Hạ Thanh Từ."
Cả người Hạ Thanh Từ chìm trong cái chăn mềm mại, bên tai nghe thấy Tạ Bệnh Miễn hình như đang gọi mình, ồn quá, cậu vờ như không nghe thấy, quay lưng lại với Tạ Bệnh Miễn.
"Nhóc lừa đảo." Một cảm giác bị chạm nhẹ lan trên mái tóc, Hạ Thanh Từ cảm giác má mình đang bị ai đó khẽ chạm, bên cạnh nhẹ bẫng đi, có người nằm xuống cạnh cậu, hình như là còn đang xem bản nhạc.
Lâu sau đèn mới tắt, Hạ Thanh Từ nghe thấy tiếng động nên tỉnh dậy, mở mắt trong bóng tối, vừa chợp mắt được hơn nửa tiếng, giờ lại không buồn ngủ nữa.
Hạ Thanh Từ cảm giác được thiếu niên phía sau gần như đã ôm trọn lấy cậu vào lòng, mấy đầu ngón tay đều phủ một lớp chai mỏng, không biết hắn đã ôm cậu từ lúc nào và nó còn mang theo cả sự chiếm hữu mãnh liệt.
Hạ Thanh Từ cảm thấy hơi khó chịu, hơi thở của đối phương khẽ phả vào tai cậu, chỉ cần khẽ nhúc nhích là môi đã có thể chạm vào.
Hắn luôn dùng đôi môi ấy thơm lên má cậu, lân la sang thái dương, rồi kéo đến vành tai bằng những cái hôn thật khẽ khàng và êm ả. Nếu Hạ Thanh Từ thật sự ngủ thiếp đi thì có lẽ cậu sẽ chẳng hề phát hiện ra.
Nhấm nháp từng ngụm, từng ngụm một, mà cậu lại không phải là que kem.
Khi người phía sau lại định tiến tới lén hôn Hạ Thanh Từ lần nữa, cậu né sang một bên, dùng tay đẩy đẩy bộ ngực rắn chắc của Tạ Bệnh Miễn, đầu ngón tay thon dài trắng nõn siết chặt, khóe môi cong xuống có chút không vui.
"Không ngủ được à?" Tạ Bệnh Miễn thấp giọng hỏi Hạ Thanh Từ, trong bóng tối ánh mắt như đang hướng về phía cậu, mang theo chút nóng nảy nhẫn nhịn.
Hạ Thanh Từ "Ừm" một tiếng: "Tỉnh rồi."
"Anh hát cho em nghe hai bài nữa nhé?" Giọng Tạ Bệnh Miễn ẩn chứa ý cười, khàn hơn so với bình thường.
Hạ Thanh Từ không từ chối, lúc này đã là nửa đêm, giọng mũi khẽ bật ra một tiếng "ừm", nghe có vẻ không lạnh nhạt như mọi khi, cậu ôm chăn quay người lại.
Giọng trầm khàn vang lên, khóe môi lướt qua tai cậu, Hạ Thanh Từ cảm thấy chóp tai của mình có chút nóng hổi, eo bị siết chặt, mơ hồ cảm nhận được điều gì đó.
"Tuế Tuế, em có cảm thấy gì không?"
Hạ Thanh Từ toàn thân cứng đờ, bị Tạ Bệnh Miễn chạm vào, đầu ngón tay đối phương khẽ động, mặt cậu nóng ran, giọng nói càng căng thẳng hơn vài phần: "Nếu anh không chạm, thì sẽ không có gì. "
"Anh không biết em sẽ phản ứng mạnh đến vậy." Tạ Bệnh Miễn thổi hơi vào tai của Hạ Thanh Từ, giọng nói pha chút ý cười: "Anh còn chưa làm gì em đâu."
Hạ Thanh Từ bình thường không mấy quan tâm, nhu cầu của cậu rất ít, khi có thì chỉ dùng tay giải quyết. Sau khi được Tạ Bệnh Miễn hôn hai ngày trước, dường như cậu càng phản ứng mạnh hơn, dễ có cảm giác khi bị Tạ Bệnh Miễn đụng chạm, cũng có thể là do đã lâu cậu không tự mình giải quyết.
"Anh giúp em nhé?" Giọng nói đầy mê hoặc vang bên tai, Hạ Thanh Từ muốn đẩy Tạ Bệnh Miễn ra, cậu không thích cái cảm giác mất kiểm soát này. Giây tiếp theo, đầu ngón tay cậu siết chặt, vành tai bị răng nanh của đối phương khẽ cắn.
Đầu ngón tay trắng nõn siết chặt, hơi thở của Tạ Bệnh Miễn phả vào tai Hạ Thanh Từ, những ngón tay phủ một lớp chai mỏng khẽ chạm vào cậu, đang định nói gì đó thì bị chặn lại, chỉ "Ưm..." lên một tiếng, một nụ hôn ướt át rơi xuống môi cậu, Tạ Bệnh Miễn chặn lại lời mà cậu sắp nói.
Cả hai đều là thanh niên tràn đầy sức sống, môi Hạ Thanh Từ lạnh tanh, chạm vào hơi thở nóng hổi, đối phương bao trùm lấy cậu, sức nóng đẩy cậu lên cao, cả người chìm trong làn sóng nhiệt, sự kháng cự ban đầu dần biến thành sự đón nhận mơ hồ.
Khóe môi Hạ Thanh Từ ướt át, giống như cánh hoa đào bị nghiền nát để nhuộm màu, tiếc là trong bóng tối không thể nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, Hạ Thanh Từ cũng không biết bây giờ mình trông ra sao, nếu bị ai đó nhìn thấy, nó sẽ càng khiến người ta mất kiểm soát hơn nữa.
Vào khoảnh khắc đó, đầu óc cậu trống rỗng, sống lưng có chút hơi căng, môi dưới hằn lên dấu răng cắn nông, vô thức dựa vào lòng của Tạ Bệnh Miễn, cả tai cũng đang nóng ran.
"Tuế Tuế... em nhanh thế." Tạ Bệnh Miễn có chút kinh ngạc, nhìn thiếu niên trong lòng mất đi sức lực, con ngươi thâm trầm, dùng khóe môi chạm lên trán của người thiếu niên.
Hạ Thanh Từ không có khái niệm về thời gian dài ngắn, bây giờ bị nói vậy, có chút không vui. Tuy nhiên giây tiếp theo, cậu cảm nhận được điều gì đó, Tạ Bệnh Miễn thì thầm bên tai, chỉ nói bốn chữ.
"Có qua có lại."
Hạ Thanh Từ "có lại" gần một tiếng, đầu ngón tay đã tê mỏi, suýt ngủ thiếp đi, đối phương vẫn chưa chịu xong.
"Tuế Tuế, gọi tên anh hai lần."
Bây giờ gọi tên là có ý gì, sắc mặt Hạ Thanh Từ hơi đen lại, khóe môi Tạ Bệnh Miễn lướt qua tai cậu, thấp giọng nói: "Gọi hai tiếng thôi."
"Hoặc gọi Nhị ca cũng được."
Mọi người xung quanh đều gọi hắn là Nhị ca, hắn tưởng tượng ra vẻ mặt của Hạ Thanh Từ khi thốt ra hai chữ này, ánh mắt lại trở nên sâu hơn vài phần.
"Anh có xong chưa?" Lòng bàn tay của Hạ Thanh Từ hơi đau, da cậu dễ hằn lại dấu, đối phương cọ xát lung tung trên người cậu, có chút đau, cậu nhịn không nổi nữa: "Tạ Bệnh Miễn—"
Một giọng vang lên, không hề nhỏ. Hạ Thanh Từ nghe thấy bên tai một tiếng "Ưm..." trầm khàn, rồi giây tiếp theo, Tạ Bệnh Miễn ổn rồi.
Hạ Thanh Từ: "..."
Hai người bọn họ đêm đó đều không ngủ sớm, Hạ Thanh Từ được ôm ngủ, đối phương không ngừng chọc chọc, cậu có chút cáu kỉnh, lăn qua lộn lại mấy lần, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi trong cơn bực bội.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Hạ Thanh Từ cũng đang nằm ở trong vòng tay của Tạ Bệnh Miễn, cậu cố gắng gỡ bàn tay đang ôm mình ra, nhưng gỡ cách mấy cũng là vô ích, cậu đẩy Tạ Bệnh Miễn, cầm điện thoại lên xem giờ.
Chuông báo thức còn chưa kịp reo, Hạ Thanh Từ liếc nhìn, cố gắng gỡ cái tay dính người của người đàn ông đang bám chặt kia, vừa gỡ xong, chưa kịp xuống giường thì đối phương đã kéo cậu trở về lòng.
Khóe môi còn vô thức cọ lên tóc cậu, như thể đang ôm báu vật vô giá nào đó.
Hạ Thanh Từ thực sự không nói nên lời, vỗ nhẹ lên khuôn mặt tuấn tú của Tạ Bệnh Miễn, không thương tiếc mà gọi hắn dậy.
"Tạ Bệnh Miễn, buông ra, có nghe thấy không?"
Cậu gọi hai tiếng, Tạ Bệnh Miễn chậm rãi mở mắt, vẻ hung hăng vốn dĩ xuất hiện trong mắt đã nhanh chóng trở nên mềm mại và bất lực sau khi nhìn rõ người trước mặt là ai.
"Tuế Tuế, đừng đánh vào mặt."
Thiếu niên bị hắn ôm trong lòng mặt không biểu cảm, lãnh đạm nhìn hắn, liếc một cái, tay vẫn đặt trên mặt của Tạ Bệnh Miễn, động tác đơn giản thô bạo, trực tiếp tát cho hắn tỉnh.
Hạ Thanh Từ cuối cùng cũng có thể thoát khỏi vòng tay của Tạ Bệnh Miễn, cậu xuống giường, sau đó nói với Tạ Bệnh Miễn: "Vẫn còn thời gian, anh có thể ngủ thêm một lát."
"Không ngủ nữa. Chúng ta đi ăn sáng đi."
Hạ Thanh Từ đi đánh răng rửa mặt, còn có người đi theo phía sau. Hai người ăn sáng ở khách sạn, cậu ăn bánh bao chiên và trà xuân, còn Tạ Bệnh Miễn ăn bánh bao sữa và sữa đậu nành, ngọt đến ngấy.
Khách sạn vốn cách nhà ga không xa, ngồi xe hơn một tiếng là đến quê của Hạ Thanh Từ. Tạ Bệnh Miễn xuống xe theo Hạ Thanh Từ, ánh mắt mang theo chút tò mò.
Hai người bọn họ đã mua hoa trên đường, Tạ Bệnh Miễn mua một bó lớn, ở đây còn có phong tục đốt vàng mã nên có thể mua ở trong trấn.
Quê Hạ Thanh Từ là một thị trấn nhỏ ở Nam Thành, quanh năm ở đây luôn mưa dầm dề nhưng bầu trời vẫn xanh biếc trong veo, có rất nhiều tòa nhà ống cũ kỹ, từ bên trong nhìn lên chỉ thấy duy nhất một mảng trời trên đầu, không thể nhìn thấy điểm cuối.
Vào mùa đông, dọc hai bên đường được trồng rất nhiều cây mai đỏ, tuyết rơi trên cây, hương mai thoang thoảng bay xa, đường phố cũng rất hẹp, cũng không náo nhiệt như ở các thành phố lớn.
Mộ mẹ Hạ Thanh Từ nằm ở phía sau tòa nhà của cậu, trước kia nơi đây là một nghĩa trang nhỏ, nhưng sau này đã di dời, chỉ còn một phần ở đây, nghĩa trang đã được chuyển về phía tây thành phố.
"Tuế Tuế, lúc trước em từng sống ở đây à?"
Tạ Bệnh Miễn lần đầu đến đây, hết thảy đều rất tò mò, hắn nhìn những ngôi nhà gần đó, chờ Hạ Thanh Từ giới thiệu cho mình.
"Ừm." Hạ Thanh Từ chỉ vào một dãy nhà tập thể, bên ngoài đều mang theo dấu ấn thời gian, đầy rong rêu và nứt nẻ: "Em sống ở đó."
"Trường đối diện là nơi em học mẫu giáo."
Bảng hiểu đã bị phai màu, trên đó ghi "Trường Mầm non Hoa Hồng" với một vài vết sơn bong tróc.
Tạ Bệnh Miễn thu hồi tầm mắt, hai người cùng nhau bước vào nghĩa trang, đang trong dịp Tết Nguyên Đán mà không có ai đến đây, hiu quạnh đến lạ thường.
Họ đến trước một bia mộ, bức ảnh trên bia đã hơi ố vàng, người phụ nữ trong ảnh có đôi mắt dịu dàng, dung mạo tinh tế xinh đẹp, khí chất toát lên sự ấm áp.
Hạ Thanh Từ đặt bó hoa trước bia mộ, nhẹ nhàng gọi một tiếng "Mẹ", nhìn người phụ nữ dịu dàng trên bia, ánh mắt dịu hơn vài phần.
"Năm nay con đưa bạn đến, anh ấy tên là Tạ Bệnh Miễn."
Tạ Bệnh Miễn cũng đặt hoa trước bia mộ, biết điều đứng sang một bên, không làm phiền Hạ Thanh Từ.
Đợi người đi rồi, Hạ Thanh Từ mới tiếp tục lên tiếng.
"Cũng không chỉ là bạn bè..." Hạ Thanh Từ khẽ mở lời, nhìn bức ảnh trên bia mộ, người phụ nữ trong bức ảnh luôn mỉm cười.
Cậu khẽ nói bốn chữ.
"Con thích anh ấy."
"Anh ấy rất đẹp trai, giống như một mặt trời nhỏ, luôn có rất nhiều người vây quanh. Ban đầu con rất ghét anh ấy, vì anh ấy hoàn toàn trái ngược với con. Chúng con không cùng một thế giới. Nhưng anh ấy lại luôn bám theo con. Con không thích, vì con sợ... con không có gì, thứ sở hữu không nhiều, con không thích mất mát."
Chỉ vào lúc này, Hạ Thanh Từ mới có thể cẩn thận hé mở trái tim của mình như một chiếc vỏ sò.
"Cho nên con luôn từ chối người khác đến gần mình." Hạ Thanh Từ nói bằng giọng rất nhẹ nhàng: "Rõ ràng là không thích, nhưng con lại không nhịn được mà bị hấp dẫn, mặc dù con biết bọn con không hợp."
Ba cậu nói rất đúng, tình cảm thời học sinh không biết có thể duy trì được bao lâu, cậu cũng không biết Tạ Bệnh Miễn có thể thích mình được bấy lâu nữa.
"Con không thích cờ bạc, cũng không thích những thứ mơ hồ không rõ ràng..." Hạ Thanh Từ tự nhủ, cậu đưa tay chạm vào bia mộ, muốn chạm vào khuôn mặt của người phụ nữ trong ảnh.
"Con không biết lựa chọn của mình là đúng hay sai."
Hạ Thanh Từ ngước mắt lên, có thể nhìn thấy Tạ Bệnh Miễn đang đứng ở đằng xa, dường như đối phương rất tò mò về việc cậu và mẹ đang nói cái gì, cứ đứng đó nhìn cậu, nhưng không đến gần nếu không được cậu cho phép.
Nhận ra ánh mắt của Hạ Thanh Từ, Tạ Bệnh Miễn mỉm cười với cậu, nụ cười dịu dàng và rạng rỡ.
Trước đây, Hạ Thanh Từ luôn thích cân nhắc hậu quả trước khi làm mọi việc.
Lần này, cậu không muốn suy nghĩ quá nhiều nữa, chỉ muốn chạy về phía ánh dương rực rỡ kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận