Tránh Xa Nam Thần Cố Chấp (Cố Chấp Tránh Xa Nam Thần)
Chương 114: Thẩm Ý nhìn qua cửa sổ xe, thấy một khuôn mặt có phần quen thuộc và nhận ra đó là ba của Hạ Thanh Từ.
Dường như không ai thật sự quan tâm đến việc có người thân qua đời, điều mà mọi người quan tâm chỉ là di chúc và người thừa kế.
Thẩm Ý rời khỏi nhà họ Thẩm, nhưng trong lòng biết rằng một ngày nào đó cậu sẽ quay trở lại.
Người trước mặt hỏi cậu có phải định đến trường hay không, cậu lơ đãng một chút rồi chậm rãi gật đầu. Sau đó, người kia nhiệt tình ngỏ ý muốn cho cậu đi nhờ một đoạn, thuận đường đưa cậu đến trường.
Thẩm Ý không do dự lâu, ngồi vào ghế sau, người kia bắt đầu trò chuyện một cách rôm rả.
"Bọn con sắp được nghỉ hè phải không?"
Thẩm Ý đáp: "Phải."
"Con có học cùng lớp với Hạ Thanh Từ không? Nó ở lớp thế nào... Hôm nay chú đến trường là để gặp giáo viên chủ nhiệm của các con. Thằng bé ở ký túc xá nên chú không gặp được, cũng không biết nó ở trường ra sao."
Nghe đối phương hỏi vậy, Thẩm Ý chợt nhớ lại Hạ Thanh Từ sống ở trường rất ổn. Còn về loại cảm giác được cha quan tâm thế này thì Thẩm Ý chưa từng trải qua.
Khi Thẩm Ý còn rất nhỏ, cha mẹ cậu đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông. Cậu lớn lên trong một chi nhánh của nhà họ Thẩm, ít khi cảm nhận được tình thân nên nhận thức về tình cảm của cậu cũng trở nên cứng nhắc và hời hợt.
"Cậu ấy... rất tốt." Thẩm Ý sắp xếp ngôn từ, hạ thấp tầm mắt: "Cậu ấy đã cởi mở hơn nhiều, thường xuyên đứng đầu lớp, rất giỏi."
"Cậu ấy cũng rất được mọi người yêu mến."
Vì Hạ Thanh Từ mà chuyển trường, và trong suốt học kỳ này mọi thứ mà Thẩm Ý tặng đều bị trả lại, Hạ Thanh Từ cũng không còn quan tâm đến Thẩm Ý nữa, thậm chí còn không buồn nhìn Thẩm Ý nổi một lần.
Đã có khoảnh khắc nào đó, có lẽ Thẩm Ý cũng cảm thấy hối hận.
Nếu như ngay từ đầu, cậu không nói ra câu "Muốn làm bạn với cậu" thì tốt biết mấy.
Như vậy, trái tim cậu đã không phải đau khổ thế này.
Thẩm Ý không hiểu dục vọng là gì, không phân biệt được giữa tình bạn và tình yêu. Có lẽ những chấp niệm mà cậu gọi là tình yêu đều là do sự thiếu thốn tình cảm quá mức mà sinh ra sự lệ thuộc về tâm lý.
Dù không thể phân biệt được, nhưng chỉ cần đó là tình cảm, bất kể là loại nào đi chăng nữa thì một khi đã bỏ ra rất nhiều công sức cũng đều khiến cậu khó lòng buông bỏ.
"Con lại nói Tuế Tuế cởi mở à? Nó chẳng hề cởi mở chút nào. Tính cách rất trầm lặng. Trước đây, chẳng có ai trong lớp muốn chơi với nó đâu. Nó cứ như một khúc gỗ ấy, suốt ngày chỉ biết học thôi..."
Hạ Quốc An miệng lẩm bẩm chê bai con trai mình, nhưng trong mắt lại đong đầy ý cười, rõ ràng là rất thương con.
Trước đây, quả thật cậu ấy rất trầm lặng, nhưng bây giờ lại thường xuyên cười.
Khi Tạ Bệnh Miễn bị phạt đứng, Hạ Thanh Từ sẽ lén lút cười. Khi Tạ Bệnh Miễn mua đồ cho cậu, cậu sẽ cười vui vẻ. Khi cậu giảng bài cho Tạ Bệnh Miễn, cậu cũng sẽ nở nụ cười dịu dàng.
Những nụ cười hiếm hoi ngày xưa dần dần xuất hiện nhiều hơn. Cười nhiều hơn, con người cũng trở nên cởi mở hơn.
"Bây giờ cậu ấy đã khác trước rồi." Thẩm Ý nói.
"Chú thường bảo nó nên hoạt bát hơn một chút, nhưng thật ra nó thế nào cũng được. Chú chỉ sợ nó có chuyện gì lại giữ trong lòng mà không nói ra, dễ làm tổn thương chính mình. Dù không nói với chú, có một người bạn để tâm sự cũng là điều tốt."
"Dù thế nào, chỉ cần nó vui vẻ là được."
Chỉ cần vui vẻ là được.
Thẩm Ý nghe vậy, cúi mắt xuống, hàng mi rủ xuống tạo thành một lớp bóng mờ. Người ngồi cạnh vẫn đang nói chuyện không ngừng.
"Con và Tuế Tuế cùng lớp, vậy chắc cũng cùng lớp với Tiểu Tạ rồi đúng không? Hai đứa nó ở lớp thế nào?"
Thẩm Ý bình tĩnh trả lời: "Cả hai đều rất tốt."
Tốt đến mức hơi quá.
"Tốt là được rồi, chú cũng mong hai đứa nó đều có thể sống tốt."
Thẩm Ý nhìn người đàn ông bên cạnh thêm một lần nữa, trong khoảnh khắc đó, cậu còn tưởng rằng đối phương đã biết về chuyện của con trai mình.
"Tuế Tuế làm gì, chú cũng sẽ tôn trọng sự lựa chọn của nó."
Thẩm Ý nhìn những nếp nhăn khi cười của người đàn ông bên cạnh. Ông ấy nói chuyện chậm rãi, phần lớn thời gian đều là lắng nghe. Nhưng khi nhắc đến con trai, biểu cảm của ông ấy trở nên phấn khích hơn nhiều, rõ ràng là rất tự hào về con trai mình.
"Lần đầu gặp con, chú đã cảm thấy con và Tuế Tuế chắc chắn sẽ hợp nhau. Tuế Tuế cũng là một đứa trẻ rất trầm tính..."
"Nhìn con lần đầu, chú đã cảm thấy như vậy..."
Lời nói chưa kịp dứt thì tài xế phía trước đột ngột phanh gấp. Thẩm Ý như cảm nhận được điều gì đó, khóe mắt lướt qua chiếc xe bên cạnh, lốp xe ma sát mạnh trên mặt đường, tạo ra âm thanh chói tai. Tầm nhìn của cậu như bị đóng băng lại trong khoảnh khắc đó.
Những lời nói sau đó không còn nghe rõ, chỉ có tiếng còi xe vang lên inh ỏi xuyên thẳng vào màng nhĩ của cậu. Cậu nhìn thấy một mảng máu đỏ thẫm, cả người bị che khuất tầm nhìn, trong đầu ong ong vang lên.
Mình sẽ chết sao?
Trong đầu chỉ còn lại duy nhất suy nghĩ này.
*
Hạ Thanh Từ đã miệt mài cả tuần, cuối cùng cũng mài xong chiếc nhẫn. Cậu cùng Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ bàn bạc về nơi tổ chức sinh nhật cho Tạ Bệnh Miễn.
Sau nhiều lần cân nhắc, cuối cùng họ chọn một quán đồ ngọt gần trường. Quán có các phòng riêng với nhiều chủ đề khác nhau, họ đã đặt phòng trên mạng trước một ngày.
Thật ra, Hạ Thanh Từ không quá quan tâm đến những thứ trang trí đó, cậu cho rằng món quà mới là điều quan trọng nhất. Dù sao, khả năng tài chính của cậu cũng có hạn. Điều đáng tiếc duy nhất là cậu không thể tự tay làm bánh cho Tạ Bệnh Miễn, do thời gian không kịp nên họ đành phải đặt bánh sẵn.
Tuy nhiên, sau này cậu cũng có thể tự làm bánh cho Tạ Bệnh Miễn, nên cũng không quá vội. Trong túi áo của cậu là chiếc nhẫn dành tặng cho Tạ Bệnh Miễn với những hoa văn mà cậu đã tỉ mỉ mài đi mài lại nhiều lần. Giờ đây nó đã hoàn thiện.
Rất tinh xảo và dễ nhìn, chắc chắn Tạ Bệnh Miễn sẽ thích.
Trên tay Hạ Thanh Từ dán đầy băng cá nhân. Cậu thường nói Tạ Bệnh Miễn vụng về, nhưng thực ra cậu cũng không khá hơn là bao. Khi mài nhẫn, cậu thường làm tay mình bị thương, tạo ra rất nhiều vết cắt.
"Tuế Tuế, kỳ nghỉ hè này em định làm gì?" Tạ Bệnh Miễn hỏi cậu.
Thứ bảy họ có buổi học bù, còn chủ nhật thì nghỉ, sau đó thứ hai và thứ ba sẽ thi cuối kỳ.
"Vẫn chưa biết." Hạ Thanh Từ suy nghĩ một lúc, học kỳ 2 lớp 11 trường sẽ khai giảng sớm, hình như cũng chẳng làm được gì, có lẽ sẽ ở nhà đọc sách thôi.
"Còn anh thì sao?" Cậu hỏi Tạ Bệnh Miễn.
"Có thể mẹ sẽ đóng gói anh gửi ra nước ngoài, nhưng anh không muốn đi." Tạ Bệnh Miễn thành thật nói, nắm lấy tay cậu bóp nhẹ: "Nếu lúc đó anh bỏ trốn không có chỗ ở, em có thu nhận anh không?"
Hạ Thanh Từ suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Không."
Tạ Bệnh Miễn "ồ" một tiếng, buông tay cậu ra, im lặng không nói gì thêm.
Một bên vẫn lén lút quan sát cậu, khóe môi Hạ Thanh Từ dần cong lên, rồi cậu quay lại nắm lấy tay Tạ Bệnh Miễn: "Chẳng phải đã quyết định rồi sao? Anh đã bàn với mẹ mình chưa, mẹ anh nói thế nào?"
"Mẹ anh bảo nghỉ hè đi luôn, coi như là để làm quen trước, rồi tháng chín khai giảng sẽ học ở đó."
"Ừm." Hạ Thanh Từ đáp: "Thế thì học hành cho tốt."
"Nhưng anh không muốn đi."
"Em cũng không nỡ xa anh." Hạ Thanh Từ nói: "Nhưng anh không có lựa chọn nào khác."
"Anh có thể chạy trốn, có thể nhịn ăn, có thể nhất quyết không đi." Tạ Bệnh Miễn nói.
Hạ Thanh Từ xoa đầu Tạ Bệnh Miễn: "Anh đã hứa với em rồi, không được nhịn ăn."
"Phải biết yêu thương bản thân."
"Chạy thì chạy đi đâu? Trốn trong ngăn tủ đầu giường nhà em à?" Hạ Thanh Từ hỏi.
Tạ Bệnh Miễn: "......"
"Nhất quyết không đi." Hạ Thanh Từ suy nghĩ về điều này: "Mẹ anh có nhiều cách mà. Với mẹ anh, bây giờ anh chỉ là một chú gà con chưa biết bay, bà ấy dễ dàng kiểm soát anh thôi."
"Tuế Tuế." Tạ Bệnh Miễn có chút bất lực, đôi mắt đen láy nhìn cậu: "Trước đây em không phải như vậy."
"Anh sẽ du học mấy năm?" Hạ Thanh Từ hỏi.
"Không biết nữa, nếu hoàn thành sớm tín chỉ thì có thể là hai năm, nhưng hai năm cũng rất dài..." Tạ Bệnh Miễn đếm trên đầu ngón tay: "Hai năm là 730 ngày, 17.520 giờ, quá lâu rồi."
"Nhỡ đâu không có anh bên cạnh, em chạy theo người khác thì biết làm sao."
"Anh nghĩ em sẽ chạy được theo ai."
"Nhiều người lắm." Tạ Bệnh Miễn nói, ánh mắt tối lại, hắn chạm vào sau gáy của Hạ Thanh Từ, muốn cắn vào đó một cái, để lại dấu ấn.
"Em rất được mọi người yêu mến, nếu họ cứ mãi quấn lấy em, có khi em lại đồng ý họ như cách em làm với anh, thế anh biết phải làm sao bây giờ."
"Anh so mình với họ à?"
Hạ Thanh Từ nhìn Tạ Bệnh Miễn và nói: "Anh khác họ."
"Khác ở chỗ nào?"
"Anh đẹp trai hơn." Hạ Thanh Từ định nói là khác ở mọi khía cạnh, nhưng cậu lại muốn trêu Tạ Bệnh Miễn: "Anh yên tâm, sẽ không ai đẹp trai hơn anh đâu."
Từ nhỏ đến lớn, Tạ Bệnh Miễn đã được khen ngợi nhiều nhất về ngoại hình. Hắn không quá quan tâm đến vẻ bề ngoài của mình, bây giờ nghe Hạ Thanh Từ nói vậy, ngược lại có hơi không vui.
Chẳng lẽ không phải vì tính cách của hắn sao?
"Tuế Tuế, anh còn tưởng em thích tính cách của anh chứ."
Trong lòng Hạ Thanh Từ thầm nghĩ là thích cả hai, rồi cậu hỏi: "Tối nay anh định làm gì?"
"Anh giúp em dọn đồ, tiễn em về nhà, rồi anh cũng về."
"Chiều nay ba em sẽ đến, em sẽ qua gặp ba." Hạ Thanh Từ nói ba mình tan học tới đây, và cậu cũng định gặp ba một chút: "Anh có thể đi chơi với đám Diệp Kỳ trước."
"Muộn chút em sẽ tới tìm anh, dẫn anh đến một nơi."
Đây là lần đầu tiên Hạ Thanh Từ nói muốn dẫn hắn đi đâu đó, khiến Tạ Bệnh Miễn cảm thấy rất tò mò. Dù hắn cũng đã đoán ra được phần nào, vì Mạnh Phi Du là người không giữ nổi bí mật, dễ dàng nghe ngóng được. Nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc hắn muốn biết xem bảo bối Tuế Tuế sẽ tặng mình món quà gì.
"Được, anh sẽ ngoan ngoãn chờ em."
Hạ Thanh Từ "Ừm" một tiếng, rồi xoa xoa đầu Tạ Bệnh Miễn như một phần thưởng.
Sắp đến kỳ nghỉ hè rồi, tiết học cuối cùng bỗng dưng kéo dài bất tận, đặc biệt là giờ tự học cuối cùng. Hạ Thanh Từ đứng lên duy trì trật tự, rõ ràng cảm nhận được sự náo nhiệt trong lớp.
Một số bạn đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, có người trò chuyện, số khác thì sắp xếp mọi thứ để chuẩn bị về. Bài tập về nhà đã được phát, nhiều hơn hẳn so với kỳ nghỉ đông, những lưu ý cần nhớ trong kỳ nghỉ cũng đã được phổ biến. Mã số và phòng thi cho kỳ thi sắp tới cũng đã dán thông báo từ trước.
Ánh hoàng hôn giữa hè rơi trên mặt bàn, từ góc nhìn của cậu có thể thấy cây ngô đồng bên ngoài cửa sổ, ánh nắng xuyên qua kẽ lá tạo ra những vụn sáng lung linh.
Bầu trời trong xanh, những đám mây đỏ rực ở phía xa như một bình rượu mạnh đang sôi sục, chứng kiến những cuộc chia ly trong cuộc đời, dù chỉ là những cuộc chia ly bình thường.
Khi tiếng chuông tan học vang lên, toàn bộ tòa lớp học trở nên nhộn nhịp. Hạ Thanh Từ không về ký túc xá để dọn đồ trước, mà sau khi nói chuyện với Tạ Bệnh Miễn thì cậu đi đến văn phòng để tìm ba mình.
Một số bạn trong lớp thì ở lại để bố trí phòng thi, khuôn viên trường nhanh chóng vắng vẻ. Trong văn phòng, người ra người vào tấp nập nhưng cậu không tìm thấy ba mình.
Thủ tục cũng không có vội, ngày mai tới cũng được. Cậu gọi điện cho ba nhưng không có ai nghe máy, cậu chờ đến khi trời sắp tối, Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ cũng đã thúc giục.
Tạ Bệnh Miễn cũng nói sẽ qua tìm cậu.
Có thể ba cậu đang làm thêm giờ, hôm nay quên mất rồi, về nhà hỏi lại sau vậy. Cậu dự định sẽ đi tìm Tạ Bệnh Miễn trước.
Đứng mãi ở cửa văn phòng, mí mắt phải của cậu cứ giật liên tục. Chưa đi được mấy bước thì điện thoại reo lên.
Cậu ấn nút nghe, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ nhẹ nhàng đầy sự quan tâm.
"Xin chào, xin hỏi cậu có phải là người nhà của Hạ Quốc An không? Ông ấy hiện đang ở phòng phẫu thuật của Bệnh viện Nhân dân số một thành phố, cậu có thể đến ngay không?"
Tác giả có lời muốn nói: Ba Hạ và Thẩm Ý đều không sao, đừng lo nhé."
Bạn cần đăng nhập để bình luận