Tránh Xa Nam Thần Cố Chấp (Cố Chấp Tránh Xa Nam Thần)

Chương 116: Hạ Thanh Từ cầm chiếc nhẫn, trong lòng có chút căng thẳng, cậu không biết Tạ Bệnh Miễn có thích hay không. Khi ánh mắt của họ chạm nhau, cái nhìn của Tạ Bệnh Miễn rực lửa đến mức cậu không thể nói nên lời.

Rồi đột nhiên cậu bị Tạ Bệnh Miễn ôm chặt lấy. Mặt cậu cọ vào tóc của Tạ Bệnh Miễn, cảm giác cả người bị ôm chặt đến mức khó thở, bên tai vang lên tiếng cười nhẹ.

"Thích, rất thích."

Tạ Bệnh Miễn cầm chiếc nhẫn lên, một tay vẫn ôm chặt lấy Hạ Thanh Từ không buông. Khi nhìn thấy trên nhẫn có sợi dây, Tạ Bệnh Miễn hỏi: "Cái này là để đeo trên cổ à?"

"Đúng vậy."

Vậy là Tạ Bệnh Miễn trực tiếp đeo lên, vuốt ve chiếc nhẫn một lúc rồi quay sang hôn Hạ Thanh Từ.

Hạ Thanh Từ bị Tạ Bệnh Miễn ôm chặt, tựa lưng vào bàn, trên cổ truyền đến xúc cảm âm ấm, Tạ Bệnh Miễn hôn cậu từng chút một, giọng trầm khàn vang lên bên tai.

"Sao em không tự trao mình cho anh luôn đi?"

Hạ Thanh Từ có chút bất ngờ, sờ vào tai Tạ Bệnh Miễn, đôi tai đó đỏ bừng, mỗi khi kích động là tai lại đỏ.

"Anh ngày nào cũng chỉ biết nghĩ đến mấy chuyện này thôi."

Tạ Bệnh Miễn cười khẽ, không trả lời, chỉ tiếp tục hôn cậu.

Cắn cậu.

Hôn cậu.

Ban đầu, Hạ Thanh Từ còn có thể tránh né, nhưng sau đó không còn chống cự được nữa. Cậu dựa vào bàn, cảm giác mình giống như một món tráng miệng, từng chút một bị thưởng thức.

Ngón tay của cậu cũng bị mút nhẹ, để lại những dấu vết màu đỏ sẫm, cả cổ tay cũng vậy. Đôi chân cậu dần đứng không vững, những đầu ngón tay thô ráp của Tạ Bệnh Miễn chạm vào da thịt cậu, nơi đó như bị lửa đốt, nóng rực.

Đôi mắt cậu dần phủ lên một tầng sương mỏng, khóe mắt lạnh lùng cũng nhuốm một chút đỏ hồng. Ngón tay trắng mịn của cậu từng chút một siết chặt, từ cổ họng phát ra tiếng rên khe khẽ.

Âm thanh giống như một con thú nhỏ, khác hẳn với giọng nói hàng ngày. Khuôn mặt Hạ Thanh Từ cũng đỏ lên, nghe thấy tiếng bật cười bên tai.

Tạ Bệnh Miễn buông cậu ra, đầu ngón tay chậm rãi chạm vào làn da nơi khóe mắt cậu, ánh mắt sâu thẳm, giọng khàn khàn hơn, cúi sát lại và nói nhỏ:

"Rên thêm tiếng nữa đi."

Từ vành tai đến gương mặt của Hạ Thanh Từ đều đỏ bừng lên, trong lòng ấm ức. Vốn dĩ cậu đã thấy xấu hổ rồi, vậy mà Tạ Bệnh Miễn còn cố tình trêu chọc, thật là phiền phức.

Cậu đẩy Tạ Bệnh Miễn ra nhưng không đẩy nổi, Tạ Bệnh Miễn vẫn ôm chặt không chịu buông. Hạ Thanh Từ vùng vẫy không thoát ra được, tức giận, mặt không cảm xúc cắn một cái vào tai Tạ Bệnh Miễn.

Hạ Thanh Từ dùng răng nanh cắn nhẹ, không đau chút nào, trong lòng thầm mắng Tạ Bệnh Miễn là đồ khốn nạn.

Dường như Tạ Bệnh Miễn nhận ra cậu đang nghĩ gì, bèn chạm nhẹ môi vào thái dương của Hạ Thanh Từ, giọng nói mang theo ý cười.

"Tuế Tuế, anh là đồ khốn, nhưng anh yêu em."

Hạ Thanh Từ: "..." Câu này dùng như thế được à?

Hai người họ ở trong tiệm bánh ngọt rất lâu, hơn cả một tiếng đồng hồ. Chiếc bánh kem vốn là bánh kem lạnh, dù có túi đá giữ nhiệt nhưng nó vẫn hơi chảy một chút.

Hạ Thanh Từ đội cho Tạ Bệnh Miễn chiếc mũ sinh nhật xấu xí, lúng túng hát một bài chúc mừng sinh nhật. Bình thường cậu vốn đã nói chuyện khó khăn, huống chi là hát.

Cậu hát rất khó nghe, nhưng Tạ Bệnh Miễn dường như chẳng để ý, còn khen cậu hát hay.

Nụ cười nhẹ thoáng hiện trên môi Hạ Thanh Từ, trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc.

Đây là lần đầu tiên có người khen cậu hát hay.

Khi Tạ Bệnh Miễn ước, Hạ Thanh Từ đã lén chụp một tấm ảnh. Ban đầu cậu còn quay video nữa. Trong bức ảnh, chàng trai với đường nét gương mặt thanh tú, hàng mi dài rủ xuống che đi đôi mắt sâu thẳm, đang nghiêm túc cúi đầu ước nguyện.

Trông hắn như nhân vật nam chính bước ra từ tiểu thuyết.

Ngón tay Hạ Thanh Từ khẽ di chuyển, đặt nó làm hình nền.

Khi nhắm mắt, Tạ Bệnh Miễn trông như nam chính. Nhưng khi mở mắt ra, hắn lập tức hiện rõ dáng vẻ của một kẻ phản diện. Đôi mắt sâu hút mang theo vẻ tùy tiện, chỉ khi ánh mắt ấy rơi trên người Hạ Thanh Từ thì nó mới có chút ấm áp.

"Tuế Tuế, đoán xem anh ước gì nào."

Hạ Thanh Từ nói không biết: "Nói ra sẽ không linh nghiệm đâu."

"Đó là ai nói vậy? Anh chỉ nói với một mình em thôi, em không nói cho ai khác thì chắc chắn vẫn sẽ linh."

Hạ Thanh Từ: "..."

"Điều anh ước là..." Tạ Bệnh Miễn ôm lấy cậu, lại tiếp tục bám dính: "Hy vọng rằng chúng ta có thể mãi mãi bên nhau, không chỉ kiếp này, mà cả kiếp sau, kiếp sau nữa, bao nhiêu kiếp cũng được, em vẫn luôn là của anh."

Trong lòng Hạ Thanh Từ nghĩ nó thật là sến, mà tên ngốc này lại còn tham lam, chỉ dính lấy cậu một kiếp thôi thì chưa có đủ, còn muốn dính lấy cậu mãi mãi cơ.

"Kiếp sau không nhận ra anh đâu." Cậu nói.

"Anh chắc chắn sẽ nhận ra em." Tạ Bệnh Miễn xoa đầu cậu: "Mà có thể sẽ không nhận ra, nhưng dù không quen biết thì anh vẫn sẽ thích em."

Hạ Thanh Từ không muốn để ý đến Tạ Bệnh Miễn, cậu lấy ngón tay chạm vào một ít kem trên bánh rồi nếm thử, quá ngọt.

Nhưng vì là bánh kem lạnh nên cũng không quá ngấy.

"Tuế Tuế, anh cũng muốn thử."

Hạ Thanh Từ dùng thìa múc một miếng, đút cho Tạ Bệnh Miễn.

"Cũng khá ngon đấy."

Sau đó, cậu lại múc thêm một thìa nữa để tự ăn, vẫn dùng chính chiếc thìa mà Tạ Bệnh Miễn vừa dùng. Ăn xong, cậu mới nhận ra điều này, quay đầu lại thì thấy Tạ Bệnh Miễn đang nhìn mình chằm chằm, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ phấn khích không giấu nổi.

Hạ Thanh Từ cảm thấy bất lực, tránh ánh mắt ấy rồi đưa dao cho Tạ Bệnh Miễn, bảo hắn tự cắt bánh.





Còn rất nhiều món tráng miệng, thậm chí có cả món mặn. Hạ Thanh Từ ăn không nhiều, chỉ ngồi nhìn Tạ Bệnh Miễn ăn và Tạ Bệnh Miễn lại ăn hết sạch.

Cậu nhìn mà còn thấy no thay, lo lắng Tạ Bệnh Miễn sẽ ăn no đến ngốc, bèn nói: "Không cần phải ăn hết đâu."

"Anh chưa ăn tối." Tạ Bệnh Miễn nói: "Với lại nếu không ăn hết thì lãng phí lắm."

Tất cả đều là tiền mà Tuế Tuế dành dụm để mua cho hắn, Tuế Tuế kiếm tiền vất vả như vậy, hắn tuyệt đối không thể lãng phí.

"Đồ ở đây chắc không rẻ đâu." Tạ Bệnh Miễn đoán được giá cả qua hương vị, rồi xoa đầu Hạ Thanh Từ: "Có phải em đã tiêu hết tiền rồi không?"

Hạ Thanh Từ đáp: "Vẫn còn tiền mà."

"Hết tiền thì nói với anh." Tạ Bệnh Miễn nghĩ thầm, rồi lại nhìn sang cậu thiếu niên bên cạnh, muốn Hạ Thanh Từ nói ra chắc là không thể, hắn quyết định sau này mỗi tháng phải gửi tiền tiêu vặt cho Tuế Tuế.

Không thể để bảo bối Tuế Tuế phải chịu thiệt được.

Hai người họ chơi mãi đến gần một giờ sáng mới về. Khi Hạ Thanh Từ về nhà, ba cậu vẫn còn chưa ngủ, đang đọc sách trong phòng. Nhìn thấy cậu về, ông mới đặt sách xuống.

Còn hai ngày nữa là đến kỳ thi, kỳ thi trôi qua thật nhanh, hè vừa qua là bọn họ đã lên lớp 12.

Những ngày đầu của kỳ nghỉ hè, Hạ Thanh Từ khá bận. Trước tiên, cậu đưa ba đến trường để làm thủ tục, sau đó trở lại ký túc xá thu dọn đồ đạc. Cậu rời trường muộn hơn các bạn, nhưng vẫn luôn có người ở bên cạnh cậu.

Khuôn viên trường trở nên vắng vẻ, Tạ Bệnh Miễn vẫn đeo chiếc nhẫn mà Hạ Thanh Từ tặng từ ngày hôm đó, hắn thường xuyên cầm nó lên và mân mê trong tay.

"Tuế Tuế, anh đưa em đi trốn với anh nhé."

Hạ Thanh Từ "Ừm" một tiếng, cậu và Tạ Bệnh Miễn mua cặp ly giống nhau, một cái màu đen và một cái màu trắng. Cậu đặt chiếc cốc màu đen vào vali của Tạ Bệnh Miễn rồi hỏi: "Đi đâu?"

"Đi đâu cũng được, miễn là nơi mẹ anh không tìm thấy."

"Vậy là ở đâu?"

"Nếu anh đi rồi, có lẽ em sẽ không gặp lại anh nữa."

Tạ Bệnh Miễn đổi vị trí ly trong vali của họ, ly trắng cho hắn, ly đen cho Hạ Thanh Từ và cả quái vật nhỏ của họ cũng đổi cho nhau luôn.

"Để Gudongmon theo em trước nhé, lần sau gặp nhau thì mình đổi lại."

"Lần sau gặp là khi nào?"

"Sẽ không lâu đâu."

Hạ Thanh Từ "Ừm" một tiếng, cậu luôn tỏ ra không mấy bận tâm, nhưng thực ra cậu biết rằng Tạ Bệnh Miễn sẽ nhượng bộ, dù gì thì với cậu, Tạ Bệnh Miễn rất dễ bị thuyết phục.

Chỉ cần nói vài câu như "nếu anh không đi thì em sẽ thế này, thế nọ", chắc chắn Tạ Bệnh Miễn sẽ nhượng bộ.

Họ chia tay nhau tại trường, suốt kỳ nghỉ hè sau đó, Hạ Thanh Từ không gặp lại Tạ Bệnh Miễn nữa.

Tạ Bệnh Miễn đi rồi.

Giống như mùa hè sẽ lặng lẽ rời đi, khi thu đến thì lại khai giảng, mọi chuyện dường như chỉ diễn ra trong cái chớp mắt. Mặc dù Tạ Bệnh Miễn đã gửi tin nhắn cho cậu, thậm chí ngay cả trước khi đi hắn còn chạy đến tìm cậu.

Họ chỉ đơn giản là trao nhau một nụ hôn, người nào đó nằng nặc nằm đè lên người cậu, nhìn có vẻ mắt vẫn còn hơi đỏ, đỏ ửng vì không nỡ rời xa.

Cậu không nhớ mình đã an ủi Tạ Bệnh Miễn như thế nào, lúc đó cậu vẫn chưa cảm nhận gì nhiều. Đến khi khai giảng, hàng ghế cuối chỉ còn lại mình cậu.

Không còn ai làm phiền hay quấy rầy cậu nữa, nơi góc lớp trống trải, sách vở của Tạ Bệnh Miễn cũng đã được dọn sạch. Cậu thiếu niên ngày nào hay ngủ gật trong giờ học lẫn giờ ra chơi, hay lúc nào cũng bám lấy cậu, giờ đã không còn ở trong lớp nữa.

Ký túc xá giờ chỉ còn mình cậu ở, giường đối diện trống trải, không cần phải gọi Tạ Bệnh Miễn dậy sớm, không còn ai giúp cậu giặt tất hàng ngày, buổi tối cũng không có ai qua quấy rầy cậu, nhân lúc cậu ngủ thì lén hôn cậu, và cũng không còn ai dậy sớm để mua bữa sáng cho cậu nữa.

Cậu lại trở về với cuộc sống một mình.

Nhưng mọi thứ cũng khác.

Cách nửa vòng trái đất, ở Luân Đôn vẫn có người đang nhớ đến cậu.

Tạ Bệnh Miễn mỗi ngày đều gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn. Đối phương biết rõ lịch trình của cậu, sẽ gọi video cho cậu khi cậu làm xong bài tập, dù cách nhau cả hàng vạn dặm nhưng vẫn luôn chuyển tải nỗi nhớ đến cậu.

Mỗi ngày đều nhắc cậu nhớ ăn uống đầy đủ, tiếp tục chạy bộ, đọc sách không nên nhìn quá lâu vì sẽ đau mắt, và chia sẻ những chuyện xảy ra trong ngày.

Thậm chí, còn gửi tiền cho cậu mỗi tháng.

Cậu không hiểu tại sao Tạ Bệnh Miễn lại gửi tiền cho mình, mỗi tháng là một trăm nghìn, một năm như vậy cậu lại nợ Tạ Bệnh Miễn một triệu.

Có những ngày cậu không nói gì với Tạ Bệnh Miễn, nhưng ở trường có Kỷ Nguyện, có Diệp Kỳ và Mạnh Phi Du, còn có rất nhiều bạn bè cũ của Tạ Bệnh Miễn, hình như họ đều báo cáo những chuyện nhỏ nhặt nhất cho hắn.

Chẳng hạn như họ lên lớp 12, lại có lứa đàn em mới vào lớp 10, có một đàn em đã thổ lộ với cậu.

Cậu thường được chọn làm đại diện để phát biểu dưới cờ, không biết ai đã lan truyền rằng cậu không thích con gái mà lại thích những cậu con trai cá biệt. Một đàn em vừa lên lớp 10 đã cầm micro thổ lộ với cậu.

"Lớp trưởng, cậu đừng có mà đồng ý đấy nhé, nếu không Nhị ca có thể sẽ bay về ngay trong đêm để đánh cậu nhóc kia một trận mất."

"Thằng nhóc đó còn chưa đủ lông đủ cánh mà đã dám học đòi tỏ tình công khai, Nhị ca của mình chắc chắn sẽ không làm mấy chuyện ấu trĩ như thế."

"So với Nhị ca thì kém xa, còn không bằng một ngón tay của cậu ấy, hừ."

Hạ Thanh Từ: " ..."

Tất nhiên cậu sẽ không đồng ý, liền từ chối thẳng thừng. Cuộc sống lại trở về với sự bình lặng, trước đây cậu chưa từng cảm thấy thời gian trôi chậm như vậy.

Khi một người khao khát muốn gặp một người khác, thời gian dường như chậm lại.

Thẩm Ý đã chuyển trường vào giữa học kỳ 1 lớp 12, nghe nói là chuyển về Nam Thành, sau đó họ không gặp lại nhau nữa.

Đến khi kết thúc học kỳ 1 lớp 12, cậu có thể không đến trường vào học kỳ sau, nhưng cậu chọn tiếp tục đến trường.

Trong nửa năm qua, cậu dường như đã làm rất nhiều việc. Cậu đã đến trường tiểu học Hy Vọng mà trước đây họ từng quyên góp sách, và cậu mới biết rằng người quyên góp hàng nghìn cuốn sách lúc đó chính là Tạ Bệnh Miễn.

Cậu tham gia vào nhiều cuộc thi, chủ yếu là về toán và lý, và đã giành giải nhất và giải nhì.

Lộ Tiểu Lộ không từ bỏ giấc mơ âm nhạc, lại thành lập một ban nhạc mới, cậu đã đến xem buổi biểu diễn của Lộ Tiểu Lộ.

Khi thành phố Khang Thành có tuyết rơi, cậu lại đến cầu Mây một lần nữa.

Bông tuyết bay lả tả rơi xuống, cậu mặc áo khoác trắng, quàng chiếc khăn đỏ năm ngoái, không biết từ lúc nào đã đến bức tường đầy hình vẽ graffiti.

Cậu thấy chữ viết của mình, chỉ có sáu chữ "Cảm ơn vì đã gặp gỡ."

Tiếp tục đi về phía trước, cậu nhớ vị trí của Tạ Bệnh Miễn, cố gắng tìm chữ viết của Tạ Bệnh Miễn giữa đám graffiti.

Mất một lúc lâu cậu mới tìm thấy, ở một góc khuất, nơi có vài chữ viết ngoằn ngoèo, từng nét bút đều rất cẩn thận.

—— Tuế Tuế, em phải học cách dũng cảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận