Tránh Xa Nam Thần Cố Chấp (Cố Chấp Tránh Xa Nam Thần)
Chương 111: Sau khi trở lại trường, họ ngay lập tức đã bắt đầu một đợt thi mới. Hạ Thanh Từ để ý thấy Thẩm Ý đã không đến lớp suốt một tuần, không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng thầy Trương không nhắc, cậu cũng không hỏi nhiều.
Trường của họ có thể bật điều hòa, nhưng Tạ Bệnh Miễn lại sợ nóng, bên ngoài tiếng ve kêu inh ỏi, giữa cái nắng hè oi bức Tạ Bệnh Miễn lại bị ốm, Hạ Thanh Từ tìm một chiếc chăn dày để đắp cho hắn.
Ban đầu chỉ là hơi sổ mũi, nhưng sang ngày hôm sau liền trở nặng, bắt đầu sốt cao. Hắn không muốn đi viện, cứ níu chặt không cho cậu đi.
"Lúc nhỏ anh cũng thường như vậy, mỗi năm đều có mấy ngày bị ốm, qua rồi thì sẽ khỏi thôi."
Mặt của Tạ Bệnh Miễn đỏ bừng vì sốt, lẩm bẩm một câu rồi hít mũi, cuộn mình trong chăn, khuôn mặt tuấn tú trở nên tái nhợt đi đôi chút.
"Mỗi năm đều bị vậy à?"
Tạ Bệnh Miễn "Ừ" một tiếng, trả lời yếu ớt: "Đều vào tháng sáu tháng bảy."
Có thể là do thay đổi thời tiết không thích ứng được chăng?
Bây giờ đã là đầu tháng sáu, Hạ Thanh Từ sờ lên má Tạ Bệnh Miễn, thấy nóng ran, rồi lại lấy nhiệt kế ra khỏi miệng hắn, nhiệt độ còn cao hơn cả hôm qua.
"Nhiệt độ cao hơn hôm qua rồi." Hạ Thanh Từ nói: "Phải đi bệnh viện."
"Không muốn đi, mai sẽ không sốt nữa đâu, qua vài ngày là khỏe thôi, không đi bệnh viện."
Giọng của Tạ Bệnh Miễn có chút khàn, vươn một tay ra khỏi chăn, nắm lấy đầu ngón tay của Hạ Thanh Từ, giọng nói nghe như đang làm nũng, bởi vì bị ốm nên trở nên yếu đuối hơn nhiều, kéo cậu vào giường ôm chặt không chịu buông.
"Tuế Tuế, đừng đi, ở lại với anh."
"Anh khó chịu lắm."
Người của Tạ Bệnh Miễn rất nóng, Hạ Thanh Từ bị dính tinh bám lấy, sức của đối phương không nhỏ, hôm qua còn lo lây bệnh cho cậu nên mạnh miệng bảo không ngủ chung, sáng nay vừa đi học về đã thấy hắn leo lên giường của mình nằm rồi.
"Anh buông tay ra trước đã." Hạ Thanh Từ cảm thấy trong lòng như có gì đó mềm mại chạm vào, giọng cậu cũng dịu đi nhiều: "Em đi mua cháo cho anh, lát nữa sẽ về ngay."
Hai ngày nay Tạ Bệnh Miễn không ăn uống được gì, ăn gì cũng sẽ nôn ra, giờ đã cả ngày không ăn gì rồi.
Cậu xin nghỉ buổi tự học tối, định ở lại ký túc xá chăm sóc Tạ Bệnh Miễn.
"Ngoan nào." Hạ Thanh Từ xoa đầu Tạ Bệnh Miễn, hắn dùng đôi mắt đen láy nhìn cậu, miễn cưỡng thả lỏng tay.
"Khi nào em về?"
Hạ Thanh Từ liếc nhìn đồng hồ: "Năm phút."
"Anh muốn ăn cháo gì?" Hạ Thanh Từ hỏi tiếp: "Cháo trứng bắc thảo thịt nạc, cháo yến mạch nước dừa, cháo khoai lang tím, cháo kê, cháo gạo đen..."
Cậu liệt kê tất cả các loại cháo có ở trường, Tạ Bệnh Miễn chọn loại ngọt nhất là cháo yến mạch nước dừa, nhưng sau đó lại nghĩ lại và nói: "Đổi món khác đi, cái này ngọt quá, bị bệnh không nên ăn đồ ngọt."
"Vậy cháo kê đi."
Hạ Thanh Từ nói "Được", rồi kéo chăn lại cho Tạ Bệnh Miễn, lo lắng rằng khi cậu đi Tạ Bệnh Miễn sẽ khát nên tiện tay rót một ly nước ấm, đặt trên bàn học ngay tầm tay của hắn.
"Chớ lộn xộn, ở đây chờ em, em sẽ về ngay."
Hạ Thanh Từ cầm chìa khóa và điện thoại rồi xuống lầu. Lúc này chưa đến giờ tan lớp tự học nên ký túc xá rất yên tĩnh. Cậu đến nhà ăn mua một phần cháo, còn mua thêm hai quả trứng nóng hổi.
Cậu còn đặc biệt để ý thời gian, từ tầng năm xuống đã mất khoảng hai ba phút. Khi đến năm phút, cậu vừa mua xong trứng và định quay lại thì điện thoại reo, là Tạ Bệnh Miễn gọi đến.
Khi gần đến tòa nhà ký túc xá cậu mới nghe máy, ở đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Tạ Bệnh Miễn, nghe rất trầm: "Tuế Tuế, em chưa về à?"
"Đã lên lầu rồi." Hạ Thanh Từ trấn an hắn: "Sẽ về ngay thôi."
"Ngay là bao lâu, không phải em nói là năm phút sao?" Giọng Tạ Bệnh Miễn lúc này không dễ nghe, giọng hắn thấp thỏm: "Bây giờ đã gần mười phút rồi."
Trong giọng còn ẩn chứa một chút tủi hờn.
Hạ Thanh Từ nghe thấy tiếng động từ phía bên kia, cậu vừa bước nhanh lên lầu, vừa trả lời: "Sắp về rồi, hai phút nữa thôi, đã lên đến tầng năm rồi."
"Anh đang làm gì vậy? Đừng lộn xộn, chờ em."
Tạ Bệnh Miễn vốn dĩ ưa thích vận động, ngay cả khi bị ốm cũng không chịu nằm yên. Hôm qua hắn suýt nữa thì ngã trong nhà vệ sinh. Hạ Thanh Từ rất lo lắng, vừa vào đến ký túc xá, mở cửa ra liền thấy Tạ Bệnh Miễn đang cuộn mình trong chăn, cúi xuống nhặt chiếc cốc vỡ trên sàn.
Cậu vội vàng bước tới, đặt cháo và trứng lên bàn, nắm lấy cổ tay của Tạ Bệnh Miễn và định kéo hắn lại đắp chăn.
"Để em, anh đừng đụng vào."
Cậu vừa dứt lời thì Tạ Bệnh Miễn đã chạm phải mảnh thủy tinh vỡ, đầu ngón tay bị cắt một đường, máu nhỏ xuống sàn.
"Vụng về quá."
Hạ Thanh Từ chẳng còn tâm trí nào để dọn dẹp đống thủy tinh vỡ dưới đất, vội đi tìm băng cá nhân và cồn trong tủ, trước tiên là phải băng bó vết thương cho Tạ Bệnh Miễn.
Trong lúc băng bó, Tạ Bệnh Miễn ngồi rất ngoan ngoãn, có lẽ vì hai câu nói vừa rồi của cậu mà trở nên trầm lặng hơn nhiều, khuôn mặt vốn đã đỏ do sốt, giờ đến mắt cũng ửng hồng cả lên.
Hạ Thanh Từ nhìn mà muốn cười, cậu véo nhẹ ngón tay của Tạ Bệnh Miễn, giọng nhẹ nhàng, rồi xoa xoa mấy sợi tóc trên trán của hắn, hỏi: "Lúc nãy không phải đã nói với anh là đừng động lung tung rồi à... Anh có phải ngốc không, nhặt mảnh vỡ cũng bị cắt tay."
Tay cậu lại bị Tạ Bệnh Miễn giữ chặt, Tạ Bệnh Miễn tựa nửa người vào vai của Hạ Thanh Từ, giọng nghèn nghẹn: "Nếu hông nhặt, em về cũng sẽ nói là anh ngốc."
Nhặt rồi thì cũng bị mắng là ngốc.
"Nói anh nhưng không phải trách anh." Hạ Thanh Từ bị Tạ Bệnh Miễn ôm trọn trong lòng, hắn cứ dính lấy cậu không chịu buông ra. Hạ Thanh Từ định mở miệng nói thẳng, nhưng nghĩ lại thì không thể gắt gỏng như mọi khi.
Không thì Tạ Bệnh Miễn sẽ lập tức làm bộ ấm ức cho cậu xem.
"Anh buông tay trước đi, em đi dọn cái này, lát nữa sẽ đút cháo cho anh."
Cậu không dám để Tạ Bệnh Miễn tự ăn cháo trên giường, lỡ mà đổ ra giường thì cậu lại phải dọn dẹp.
Nghe nói cậu sẽ đút cháo, Tạ Bệnh Miễn mới chịu buông cậu ra. Hạ Thanh Từ dọn sạch những mảnh vỡ trên sàn, rồi mở nắp cháo ra, ngồi bên giường cầm bát cháo nói: "Em còn mua trứng gà nóng nữa, lát nữa ăn một quả nhé."
"Nếu không thì đêm sẽ đói."
Hạ Thanh Từ múc một muỗng cháo, tự thử trước xem nhiệt độ có quá nóng không rồi mới đút cho Tạ Bệnh Miễn.
Cậu đút từng muỗng một, Tạ Bệnh Miễn nhìn cậu bằng đôi mắt đen láy, ngoan ngoãn ăn hết cả bát cháo, rồi còn ăn thêm một quả trứng.
Hạ Thanh Từ dọn dẹp hộp đựng, còn một quả trứng Tạ Bệnh Miễn không ăn nổi nên cậu ăn giúp, rồi đọc hướng dẫn sử dụng thuốc cảm cúm, thấy ghi rằng phải uống sau bữa ăn nửa tiếng.
Vẫn còn một chút thời gian, buổi tự học tối hôm nay không có bài giảng, cậu ngồi bên giường đọc sách, đặt hẹn giờ nửa tiếng sau để đút thuốc cho Tạ Bệnh Miễn. Trong khi cậu đọc sách thì Tạ Bệnh Miễn ngồi phía sau ôm cậu, cũng cùng đọc với cậu.
Không lâu sau, vai cậu nặng trĩu, Tạ Bệnh Miễn ôm lấy cậu rồi ngủ thiếp đi. Cậu đặt cuốn sách xuống, đỡ Tạ Bệnh Miễn nằm xuống giường, rồi kéo chăn đắp kín lại cho hắn.
Khi chuông báo thức vang lên, Hạ Thanh Từ gọi Tạ Bệnh Miễn dậy. Tạ Bệnh Miễn bị đánh thức nên có vẻ không vui, cậu phải kiên nhẫn dỗ dành mãi thì hắn mới chịu uống xong thuốc.
Đến lúc đi ngủ thì đã gần mười hai giờ đêm. Hai người cùng nằm chung trên một chiếc giường, Hạ Thanh Từ cảm thấy như cả cơ thể mình đang bị bao bọc bởi một lò sưởi nhỏ. Giờ đang là mùa hè, cảm giác hoàn toàn khác hẳn so với mùa đông.
Tạ Bệnh Miễn sau khi uống thuốc lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng ngủ không hề yên ổn. Không biết hắn có gặp ác mộng hay không mà sắc mặt trở nên tái nhợt, hắn liên tục xoa cổ tay mình và miệng lẩm bẩm kêu đau.
"Cổ tay sao vậy?" Hạ Thanh Từ nhớ trước đây có lần trước Tạ Bệnh Miễn từng ngủ mơ rồi sờ vào cổ tay. Cậu cầm lấy cổ tay Tạ Bệnh Miễn xem thử, mọi thứ đều bình thường, không có vết thương, cũng không tìm được bất kỳ vết sẹo nào.
Trên trán Tạ Bệnh Miễn lấm tấm mồ hôi, lông mi khẽ run rẩy, như thể đang gặp phải cơn ác mộng khủng khiếp, miệng không ngừng rên rỉ "Đau".
"Đau..."
Tạ Bệnh Miễn đau đớn đến mức cả người co rúm lại. Hạ Thanh Từ chưa bao giờ thấy hắn trong tình trạng này. Cậu gọi tên Tạ Bệnh Miễn mấy lần nhưng không có phản hồi.
Cậu vỗ nhẹ vào lưng Tạ Bệnh Miễn, học theo cách dỗ dành người khác mà cậu thường thấy, dỗ Tạ Bệnh Miễn.
"Không đau nữa đâu, đừng sợ, anh không có một mình, em ở đây mà."
"Không đau nữa..."
Hạ Thanh Từ nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng Tạ Bệnh Miễn, thì thầm an ủi hắn. Có lẽ những lời của cậu đã có tác dụng, hơi thở của Tạ Bệnh Miễn dần trở nên đều đặn, dù đã ngủ nhưng hắn vẫn nắm chặt cổ tay của mình.
Hạ Thanh Từ giữ nguyên tư thế vỗ nhẹ lưng Tạ Bệnh Miễn, rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Hai người dựa vào nhau, ánh đèn đầu giường ấm áp và sáng dịu. Bên ngoài, tiếng ve vẫn kêu vang không ngừng, ánh trăng xuyên qua cửa sổ soi chiếu vào phòng, đổ xuống tay hắn một bóng tối mờ nhạt, mơ hồ như có dòng máu chảy ra.
Tạ Bệnh Miễn bị bệnh ba ngày, đến ngày thứ ba thì tự hạ sốt và sang ngày thứ tư hắn đã lại khỏe mạnh hoạt bát như thường, hoàn toàn khác biệt so với những ngày trước đó.
"Tuế Tuế, anh muốn đi tắm, em có muốn đi cùng không?"
Hạ Thanh Từ từ chối. Cậu đã chăm sóc Tạ Bệnh Miễn suốt ba ngày, quầng thâm mắt cũng đậm hơn một vòng, đang ngồi trước bàn tập trung làm bài tập, không lâu sau thì cảm thấy buồn ngủ.
Cậu dụi mắt, gục xuống bàn và chợp mắt một chút, định hôm nay sẽ nghỉ ngơi một ngày, để ngày mai bắt đầu kèm Tạ Bệnh Miễn học bù.
Tạ Bệnh Miễn đã bỏ lỡ ba ngày học, trong ba ngày đó có tới bảy tám đề kiểm tra. Dù thầy cô không quan tâm Tạ Bệnh Miễn có nộp hay không, nhưng Hạ Thanh Từ vẫn quyết tâm bắt Tạ Bệnh Miễn phải làm đủ.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm không lâu sau cũng ngừng lại, Hạ Thanh Từ nghe thấy một giọng nói trầm thấp bên tai.
"Buồn ngủ thì đi tắm rồi ngủ đi, ngày mai hẵng làm tiếp."
Cậu thực sự rất buồn ngủ, lười nhác "ừm" một tiếng, tự mình đi tắm, rồi lập tức chui vào chăn, ngủ ngay khi nằm xuống. Trước khi ngủ, cậu nhấc mí mắt lên nhìn thì thấy Tạ Bệnh Miễn đang ngồi làm bài tập.
Cậu yên tâm nhắm mắt lại và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Dường như thời gian của học kỳ này trôi qua rất nhanh. Hạ Thanh Từ thậm chí còn không nhận ra Thẩm Ý quay lại lúc nào, vì mỗi ngày cậu chỉ chạy đi chạy về giữa ký túc xá và lớp học. Thời gian rảnh rỗi đều dành để giảng bài cho Tạ Bệnh Miễn.
Tạ Bệnh Miễn cũng rất cố gắng, hắn đã tranh thủ thời gian rảnh để hoàn thành hết đề kiểm tra đã bỏ lỡ và chăm chú nghe Hạ Thanh Từ giảng bài. Đến kỳ kiểm tra hàng tuần, Tạ Bệnh Miễn đã thoát khỏi vị trí chót bảng, lần đầu tiên đạt được hơn 400 điểm, vượt qua được khá nhiều người cuối bảng.
Vài ngày sau, trước khi đi ngủ thì Hạ Thanh Từ mới nhớ ra một chuyện và hỏi Tạ Bệnh Miễn đang nằm bên cạnh.
"Tại sao lúc bị bệnh tay anh lại đau?"
Mấy ngày này, Tạ Bệnh Miễn cũng không nhắc đến chuyện đó. Hắn luôn cảm thấy xấu hổ về việc mình vừa nũng nịu vừa bám dính lấy Hạ Thanh Từ khi bị bệnh và thậm chí còn cư xử vô lý nữa.
Nhắc đến chuyện mấy ngày bị bệnh, Tạ Bệnh Miễn định lảng sang chuyện khác nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Hạ Thanh Từ, hắn lại ngập ngừng.
"Anh cũng không biết nữa, từ nhỏ đã như vậy rồi. Mỗi lần gặp ác mộng là cổ tay lại đau."
Hạ Thanh Từ nắm lấy cổ tay Tạ Bệnh Miễn, nhìn kỹ nhưng không thấy điều gì bất thường, liền hỏi: "Đau ở đâu vậy?"
"Mẹ đã dẫn anh đi kiểm tra rất nhiều lần rồi, không có vấn đề gì. Bác sĩ nói là vấn đề tâm lý, có thể là do ảnh hưởng của ác mộng."
Tạ Bệnh Miễn rút tay về, ngón tay khẽ nhúc nhích: "Chỉ là... rất đau, nhưng vài ngày sau thì sẽ tự khỏi."
"Đừng lo, anh không sao đâu." Tạ Bệnh Miễn khẽ chạm môi vào má cậu, đôi mắt đen láy ẩn chứa nụ cười thoáng qua, rồi bâng quơ nói: "Có lẽ kiếp trước anh đã vì em mà chết, kiếp này vết thương theo đó mà khắc vào tận xương tủy... nên mỗi khi gặp ác mộng là lại đau như thế."
Bạn cần đăng nhập để bình luận