Tránh Xa Nam Thần Cố Chấp (Cố Chấp Tránh Xa Nam Thần)
Chương 017: "Nhị ca, em không cố ý. Em chỉ muốn đùa với lớp trưởng chút thôi nhưng không ngờ cậu ấy lại ngã..."
Cậu ta uyển chuyển nói. Nhưng bọn họ vẫn không hiểu tại sao Tạ Bệnh Miễn lại muốn quản. Đây là đánh cược một lần. Bình thường bọn họ không đắc tội Tạ Bệnh Miễn, Tạ Bệnh Miễn sẽ không quá làm khó họ.
Chỉ cần xin lỗi là xong.
"Không phải cố ý sao?" Tạ Bệnh Miễn cách khá gần cậu nam sinh đang nói chuyện. Bắt gặp được ánh mắt Tạ Bệnh Miễn mọi người đều im lặng. Ngoại trừ cậu ta cũng không một ai lên tiếng.
Trong mắt mơ hồ đè nén tâm tình, Tạ Bệnh Miễn dùng đầu ngón tay nắm lấy cổ áo của cậu nam sinh, từ trên cao nhìn xuống cả người toát ra một luồng khí lạnh.
"Chậc."
Tiếng cười cùng âm thanh va vào tường đồng thời vang lên. Cậu nam sinh bị nắm cổ áo va mạnh vào tường "Rầm" một tiếng. Bàn tay kia vẫn còn ấn vào cổ áo của cậu ta, trán bị đập vào tường, sắc mặt lập tức tái nhợt. Trên trán một vệt máu đỏ tươi trào ra ngay lập tức.
Trong phòng học cực kỳ yên tĩnh, lúc này không ai dám phát ra tiếng động.
Gân xanh trên mu bàn tay Tạ Bệnh Miễn hơi nổi lên, hắn cúi đầu nhìn thiếu niên bị ép quỳ trên nền đất, trầm giọng nói: "Tôi không cố ý, chỉ là tâm trạng không tốt. Hôm nay cậu chịu khó chút đi."
——Chịu khó để hắn đánh.
Một bên thì vô cùng tàn bạo, bên kia lại không còn sức đánh trả, hoàn toàn không dám đánh trả.
Cậu ta dựa vào tường trên má đã có vài vết bầm tím, bị đè xuống đất không thể cử động, lòng ngực đau nhói, đau đến không nói nên lời.
Nam sinh không dám đánh trả, trong lòng càng thêm hối hận. Nếu không tấn công lớp trưởng thì hiện tại sẽ không bị đánh thế này.
Mấy nam sinh bàn sau chỉ đứng xem, có người không nhịn được mới mở miệng: "Nhị ca, chỉ là ngoài ý muốn thôi mà đừng đánh nữa. Lát nữa chúng tôi sẽ xin lỗi lớp trưởng."
"Nhị ca, trước tiên cho tôi xin lỗi. Là tôi sai, cậu ấy chỉ là giúp tôi trút giận..."
"Nhị ca—"
Một số nam sinh cầu xin lòng thương xót, sau đó mới có mấy người thấp giọng nghị luận:
"Tạ Bệnh Miễn thật đúng là vô lý. Người ta đã nói không cố ý, cậu ta làm sao..."
Có nữ sinh nhìn thấy không đành lòng, nhỏ giọng phàn nàn: "Còn đánh nhau trong lớp, thật là vô phép tắc."
"Sao lại không, cậu cảm thấy thương cảm cho bọn họ sao? Bọn họ tấn công lớp trưởng trước. Bọn họ là người, vậy lớp trưởng không phải là người sao?"
Một nữ sinh khác có chút buồn bực: "Tôi cảm thấy Nhị ca đánh rất hay. Nếu không có Nhị ca, chuyện hôm nay có lẽ sẽ kết thúc như vậy. Lớp trưởng chỉ là đi thu bài, bọn họ không nộp còn làm càn."
"Nếu bọn họ không nhằm vào lớp trưởng thì đã không bị đánh. Vì lớp trưởng không có bạn trong lớp, lớp trưởng thật thảm. Quả thật là tai bay vạ gió."
*
Dọc đường đi bên tai Hạ Thanh Từ vang ong ong. Diệp Kỳ đỡ cậu đến phòng y tế, Mạnh Phi Du đi theo phía sau, hai người không ngừng nói chuyện phiếm bên tai.
"Lớp trưởng, cậu có thể đứng vững sao? Cần tôi cõng không?"
"Đợi chút nữa, chúng ta sắp đến phòng y tế rồi."
"Nhị ca đang giúp cậu tính sổ đám kia. Yên tâm, bọn nó không thoát được đâu."
Máu đã ngừng chảy. Trong phòng y tế Hạ Thanh Từ được hai người đỡ ngồi trên ghế, khăn giấy bị lấy ra ném vào thùng rác.
Phòng y tế tràn ngập mùi thuốc sát trùng lạnh lẽo, bác sĩ chỉ đơn giản hỏi thăm tình hình. Cậu không cần mở miệng hai người kia đã thay cậu nói.
"Không cẩn thận va vào cạnh bàn. Nhìn vết thương kìa. Lúc đầu chảy rất nhiều máu."
Que tẩm cồn xoa ở trên trán, bác sĩ quan sát một hồi: "Vết thương không sâu, chỉ cần dùng băng gạc dán là được. Mấy ngày nay rửa mặt cẩn thận không chạm vào nước, mỗi ngày thay thuốc một lần."
Bác sĩ đặt miếng gạc lên trán Hạ Thanh Từ, Diệp Kỳ đỡ xuống nói: "Lớp trưởng, không bằng cậu ở chỗ này nghỉ ngơi một lát, đừng vội về lớp."
Mạnh Phi Du đồng ý: "Đúng vậy, lớp trưởng nghỉ ngơi đi. Lát nữa bọn tôi sẽ giải thích với Lão Trương cho."
Hạ Thanh Từ ngồi trên ghế chạm vào miếng gạc, cậu lắc đầu vịn tay ghế đứng dậy.
Vết thương không còn đau nữa. Lúc đó hắn quay lưng về phía cậu nên không nhìn ra ai đã đỡ mình, nhưng cậu có thể đoán được đó là ai.
Sau khi ngã, chính Tạ Bệnh Miễn đã giúp cậu đứng dậy. Nhưng Tạ Bệnh Miễn không tự mình đến mà nhờ Diệp Kỳ và Mạnh Phi Du đi theo cậu.
Suy nghĩ của cậu từng chút một quay lại, cậu nói với hai người: "Tôi về lớp đây."
"Lớp trưởng, cậu không muốn nghỉ ngơi một lát sao?"
"Bỏ học một tiết cũng không sao..."
Hạ Thanh Từ không nghe hai người họ, cậu quay về và hai người kia bám theo sau như một cái đuôi, Diệp Kỳ trả tiền thuốc cho cậu.
"Cảm ơn, ngày mai tôi sẽ trả lại cho cậu."
Khi lên lầu cậu cảm ơn Diệp Kỳ, Diệp Kỳ ở bên cạnh cười: "Không có gì đâu lớp trưởng, chúng ta đều là bạn học."
"Chúng tôi rất lo cho cậu, Nhị ca cũng vậy." Diệp Kỳ không quên giúp Nhị ca: "Có nhị ca ở đây, chúng ta sẽ không chịu thiệt."
Hạ Thanh Từ bước chân hơi dừng lại, bây giờ không thiệt nhưng phỏng chừng tương lai sẽ lại càng thêm rắc rối.
Cậu nhớ tới đối phương cẩn thận nâng mình lên, khóe môi mím chặt thành một đường yên lặng cụp mắt xuống.
Kiếp trước cậu gặp nạn Tạ Bệnh Miễn cũng giúp đỡ mấy lần. Sau này hắn không còn đi học, hai người cũng không gặp lại.
Tạ Bệnh Miễn làm việc tùy tâm trạng, giúp đỡ cũng vậy.
Trước khi đến lầu năm, họ đã nghe thấy giọng nói từ hành lang ở tầng năm truyền đến. Hai giọng nói đều khá quen thuộc, đó là lão Trương và Tạ Bệnh Miễn.
"Em hiện tại thật sự càng ngày càng phách lối. Xem như bạn có lỗi đi, em cũng không được động thủ. Việc này không thể để giáo viên giải quyết sao?"
"Bản kiểm điểm 3.000 chữ không được thiếu. Buổi chào cờ thứ sao lên bục đọc, em về mà ngẫm lại đi."
Ba người Hạ Thanh Từ đến hành lang, cậu nhìn thấy hai người ở cửa lớp. Tạ Bệnh Miễn nhận ra điều gì đó nhướng mi lên và bắt gặp ánh mắt của cậu.
Hạ Thanh Từ nhìn chằm chằm hắn một hồi, sau liền nhìn đi chỗ khác.
Lão Trương cũng nhìn thấy họ, nhìn thấy miếng gạc trên trán Hạ Thanh Từ nên cũng hỏi về tình hình của cậu.
"Người này vừa ra khỏi phòng y tế, người khác đã chui vào." Lão Trương nhìn hai người họ: "Xem ra hai người quan hệ rất tốt. Hạ Thanh Từ, Tạ Bệnh Miễn vì em mà đánh nhau, em giám sát nó viết kiểm điểm đi. Ba ngàn chữ không được thiếu chữ nào."
"Nhớ kỹ. Từ nay về sau không được đánh nhau trong lớp, trong trường."
"Vâng." Tạ Bệnh Miễn cười nói: "Tiểu lớp trưởng, có gì không biết viết tôi liền hỏi cậu."
Hạ Thanh Từ đứng tại chỗ, lời từ chối đã treo trên môi ánh mắt rơi vào mu bàn tay tím xanh của Tạ Bệnh Miễn, bên cạnh còn có băng cá nhân nhìn có chút buồn cười.
Cậu rút lại những gì định nói, nhưng cũng không tỏ thái độ. Đây là ngầm đồng ý.
Lão Trương nhìn chằm chằm Tạ Bệnh Miễn: "Nhiều thêm một câu sẽ thêm hai ngàn chữ."
"Còn hai người các em, đứng xem náo nhiệt à?" Lão Trương nhìn về phía Mạnh Phi Du cùng Diệp Kỳ: "Hai người, mỗi người viết kiểm điểm 500 từ."
"Chúng em là chăm sóc lớp trưởng. Lão Trương, cái này không đúng." Mạnh Phi Du từ chối.
Diệp Kỳ cũng như vậy: "Lão Trương, chúng em không có đánh nhau tại sao phải viết?"
Lão Trương quay đầu nhìn bọn họ: "Tạ Bệnh Miễn đánh nhau hai em không biết sao? Nó bảo các em làm gì thì các em mới làm? Còn không biết ngăn cản?"
Mạnh Phi Du: "..."
Diệp Kỳ: "..." Bọn em có thể ngăn được chắc?
"Bây giờ vào lớp trước đi. Mất cả đống thời gian rồi. Tan học đến văn phòng một chuyến."
Lão Trương nói xong liền dẫn người vào lớp học, còn hơn mười phút nữa sẽ bắt đầu tiết học, một tiết chỉ kéo dài bốn mươi lăm phút.
Lớp học ban đầu còn tương đối náo nhiệt nhưng sau khi lão Trương đi vào liền trở nên yên tĩnh, rất nhiều ánh mắt đều rơi vào mấy người phía sau.
Hạ Thanh Từ là người cuối cùng bước vào. Bên ngoài có ánh nắng chiếu trực tiếp xuống sàn, khuôn mặt cậu có chút tái nhợt vì mất máu, lông mi rũ xuống trên trán còn dán băng gạc, dáng người cao gầy bất khuất, thoạt nhìn như đồ sứ mỏng manh.
"Tôi vốn nghĩ mấy người kia bị đánh có chút thiệt, nhưng giờ lại cảm thấy bọn họ là đáng đời. Lớp trưởng. . . "
Các học sinh phía dưới xì xào bàn tán, hạ thấp giọng nói, liếc nhìn thiếu niên cách đó không xa.
"Nhìn thật xót."
"Trông thật đáng thương. Cậu ấy vẫn không thích nói chuyện, bị ủy khuất cũng chỉ biết chịu đựng. Tôi cảm thấy tội nghiệp cho lớp trưởng."
"Trước giờ sao chưa từng thấy cậu đau lòng cho lớp trưởng. Còn có filter này sao, nhìn thôi chứ đừng thèm thuồng."
"Cậu ấy quấn băng gạc trông rất đẹp. Nó khá hợp với cậu ấy. Sẽ đẹp hơn nếu cậu ấy quấn thêm vài miếng nữa."
Những lời này bị Tạ Bệnh Miễn đi ngang qua nghe được, hắn tặc lưỡi trong lòng.
Nhìn thì bắt mắt quyến rũ nhưng thực chất là nhân mè đen. Chắc cậu ta đang tính một bụng đầy kế để đáp lại.
Nghĩ đến đây, khóe môi hắn bất giác cong lên một nụ cười.
Hạ Thanh Từ trở lại chỗ ngồi xếp lại sách vở, Đường Viễn bên cạnh vẫn luôn lo lắng, nhưng giờ đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi thấy cậu quay lại.
"Lớp trưởng, cậu không sao chứ? Muốn xin nghỉ một ngày về nghỉ ngơi không?"
Đối phương lắc đầu, Đường Viễn cũng biết hạ thấp giọng nói chuyện sau khi Hạ Thanh rời đi.
"Lớp trưởng, sau khi cậu đi Tạ Bệnh Miễn tìm bọn họ tính sổ. Cậu không biết hắn đáng sợ cỡ nào đâu... Bất quá rất đẹp trai."
"Hắn rất tàn nhẫn, đánh người không chút nương tay. Nếu như lão Trương không tới phỏng chừng hắn đánh chết người ta rồi."
Khi đó không ai trong lớp dám ngăn cản, ngay cả bạn bè của tên kia cũng tự cậu phúc trong lòng, không dám đắc tội Tạ Bệnh Miễn.
Đường Viễn vừa nói, cũng có chút cảm kích: "Tôi không biết Tạ Bệnh Miễn sẽ gặp phiền toái gì, nhưng hắn làm rất tốt, đám ngu xuẩn kia chỉ cần bị xử lý là được."
Cũng có chút thương cảm. Nhìn hắn thường ngày uể oải, lười nhác luôn cười tủm tỉm, làm mọi người quên mất lúc mới chuyển trường hắn chính là giáo bá trường Tam Trung.
Đánh nhau biết bao lần, không biết đã thanh toán bao nhiêu là người.
Đường Viễn nói nhiều như vậy, lớp trưởng của cậu ngay cả rắm cũng không thả. Hơi do dự một lúc, cậu nam sinh bên cạnh mới liếc mắt nhìn.
"Chú ý nghe giảng, đừng học theo hắn."
Đường Viễn: "..."
Hạ Thanh Từ liếc nhìn hàng cuối lớp, quả nhiên thiếu hai người. Thiếu cậu nam sinh cậu thu bài tập chế nhạo cậu và cậu bạn ngồi trước cậu ta.
Không ai trong số họ ở đó vì vậy chắc là đến phòng y tế.
Cậu thu hồi tầm mắt, bây giờ cậu quan tâm đến một vấn đề khác hơn.
Cậu nhớ lại những gì mình đã thỏa thuận vài ngày trước, nếu Tạ Bệnh Miễn giữ lời cậu có thể không tính việc hắn quản chuyện không đâu.
"Kết quả của sự việc hôm nay sẽ được công bố trong buổi sinh hoạt lớp. Bây giờ nói về bài kiểm tra hàng tuần của chúng ta vào tuần trước. Vì thực hiện kế hoạch một kèm một nên sẽ xếp hạng theo kết quả thi. Người đầu tiên giúp đỡ người cuối cùng và vị trí thứ hai giúp vị trí áp chót."
"Bây giờ chúng ta đọc điểm trước."
"Hạng nhất Diệp Kỳ, tổng điểm 728."
"Hạng hai Hạ Thanh Từ, tổng điểm 726."
"Hạng ba Vu Uyển, tổng điểm 715."
...
"Hạng bốn mươi bốn Mạnh Phi Du, tổng điểm 312."
"Hạng bốn mươi lăm Tạ Bệnh Miễn, tổng điểm là 25."
Những gì lão Trương nói là dựa trên kết quả của bài kiểm tra hàng tuần. Hạ Thanh Từ có chút nhẹ nhõm, cậu đứng thứ hai và đối tượng giúp đỡ là Mạnh Phi Du. Mặc dù cũng có liên quan đến Tạ Bệnh Miễn nhưng ít nhất không phải là Tạ Bệnh Miễn.
"Lần này các thầy cô thảo luận xong và quyết định sẽ đổi chỗ cho các bạn hỗ trợ ngồi cùng nhau. Buổi trưa mọi người tranh thủ đổi cho xong đi."
Hạ Thanh Từ khẽ di chuyển đầu ngón tay, cậu không muốn ngồi cùng Tạ Bệnh Miễn. Nhưng nếu ngồi cùng Mạnh Phi Du, thì chẳng khác nào ngồi trước mặt Tạ Bệnh Miễn.
Điều đó tốt hơn là ngồi cùng bàn với Tạ Bệnh Miễn.
Nghĩ đến đây cậu bình tĩnh lại một chút, quyết định mặc kệ Tạ Bệnh Miễn quản chuyện không đâu của mình.
Tạ Bệnh Miễn cũng xem như là giúp cậu. Bất kể lý do là gì, người đánh cậu cũng phải xuống phòng y tế. Cậu khá hài lòng.
Vừa nghĩ tới đây, giọng nói lão Trương dừng lại.
"Vị trí đầu tiên sẽ giúp vị trí cuối cùng, Diệp Kỳ sẽ giúp Tạ Bệnh Miễn. Nhưng sau khi mọi người cân nhắc, từ mối quan hệ giữa hai người và điểm số thông thường cũng được đưa vào suy xét."
Hạ Thanh Từ đột nhiên có dự cảm không lành.
Lão Trương ánh mắt rơi vào trên người cậu, thanh âm có chút cao lên: "Các giáo viên thương lượng và quyết định để Tạ Bệnh Miễn là học sinh yếu nhất giao cho Hạ Thanh Từ. Hạ Thanh Từ trên vai gánh vác trọng trách, gánh vác cả hy vọng của lớp."
"Chúng ta hãy hoan hô Hạ Thanh Từ, khuyến khích Hạ Thanh Từ và chúc cậu ấy hỗ trợ thật thành công—"
Bên dưới truyền đến tiếng vỗ tay nồng nhiệt, nam sinh ngồi ở hàng ghế thứ ba sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ như sắp ngã xuống siết chặt cây bút trong tay tựa hồ sẽ tức tới ngất đi trong giây lát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận