Tránh Xa Nam Thần Cố Chấp (Cố Chấp Tránh Xa Nam Thần)

Chương 115: Đầu dây bên kia vẫn còn đang nói gì đó, nhưng cả người Hạ Thanh Từ cứng đờ tại chỗ. Tai cậu ong ong, không nghe rõ đối phương đang nói cái gì, cảm giác như bị tạt một gáo nước lạnh.

Cảm giác lạnh lẽo thấm đẫm qua từng thớ thịt, rõ ràng đang là giữa hè nhưng Hạ Thanh Từ lại cảm thấy toàn thân buốt giá. Những ký ức sâu thẳm nhất bỗng nhiên trỗi dậy. Ở kiếp trước, ba cậu cũng gặp tai nạn giao thông trên đường tới trường.

Thời gian có khác, nhưng nguyên nhân thì vẫn vậy.

Cậu dường như trở về mùa đông năm đó. Khi những bông tuyết phủ kín cả nền trời, cậu vừa quay lại bệnh viện vừa dán mắt nhìn những tin nhắn lạ trên màn hình điện thoại thì bên tai vang lên tiếng phanh gấp, rồi sau đó cậu mất đi ý thức.

Không biết Hạ Thanh Từ đã ngắt điện thoại thế nào, nhưng lại có một cuộc gọi khác đến. Theo phản xạ, cậu nhấn nút nghe, giọng nói của Tạ Bệnh Miễn vang lên, như dần kéo cậu ra khỏi những dòng suy nghĩ lạnh lẽo ấy.

"Tuế Tuế, em vẫn chưa xong việc à? Chú đã về chưa?"

Hạ Thanh Từ mở miệng, nhưng mãi không thốt nên lời. Kế hoạch ban đầu là hôm nay tổ chức sinh nhật cho Tạ Bệnh Miễn, cậu không muốn khiến Tạ Bệnh Miễn mất hứng vì chuyện của mình.

Dòng suy nghĩ từ từ trở lại, cậu cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, dù ngón tay vẫn đang run rẩy.

"Chưa xong đâu, anh với Diệp Kỳ cứ qua đó trước đi, lát nữa em đến sau."

"Được, anh biết rồi. Có gì nhớ nhắn anh, đi đường cẩn thận..."

Tạ Bệnh Miễn cũng không hối thúc, cứ lải nhải bên tai rằng đã dọn dẹp đồ đạc ở ký túc xá giúp cậu rồi. Vì sắp được nghỉ nên có khá nhiều thứ phải mang về nhà, như chăn màn và quần áo, không thể để ở lại suốt cả mùa hè. Còn có những thứ không thể để lâu được nữa.

Mặt Hạ Thanh Từ tái nhợt, vừa nghe Tạ Bệnh Miễn nói vừa nắm chặt điện thoại. Thỉnh thoảng chỉ ậm ừ vài tiếng, mãi cho đến khi ra đến cổng trường thì cậu mới gọi xe đến bệnh viện.

Nỗi lo lắng bất an của cậu đã được xoa dịu đi bớt phần nào. Khi đến cửa bệnh viện, cậu cúp máy. Trước khi cúp, Tạ Bệnh Miễn vẫn còn lải nhải:

"Tuế Tuế, có chuyện gì thì phải nói với anh, đừng giấu anh."

Hạ Thanh Từ "Ừm" một tiếng rồi bước vào Bệnh viện Nhân dân thành phố. Cậu loay hoay tìm phòng phẫu thuật một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm được ở tầng bốn.

"Cậu là người nhà của Hạ Quốc An phải không? Cần người nhà ký tên vào giấy phẫu thuật..."

Trong bệnh viện tràn mùi thuốc khử trùng lạnh lẽo, Hạ Thanh Từ thấy ánh đèn huỳnh quang trên trần hơi chói mắt. Cậu đi theo cô y tá, môi mấp máy, trong lòng rất muốn hỏi tình trạng của ba mình, nhưng vì quá căng thẳng, cậu lại không nói nổi thành lời.

"Tôi..."

Những lời còn lại chưa kịp thốt ra, cậu đã chạm ánh mắt với ba mình qua cánh cửa.

Y tá vừa dẫn cậu vào vừa nói: "Vết thương cần khâu vài mũi, hiện tại chỉ cầm máu tạm thời, rất dễ nứt ra, cần phải tiến hành phẫu thuật."

Ba cậu cũng nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt không hề rời đi, còn nháy mắt vài cái.

Hạ Thanh Từ: "..."

Cậu không biết liệu mình có nên vui mừng hay không, trông ba có vẻ khá ổn, chỉ thiếu điều nhảy nhót tưng bừng mà thôi. Ở kiếp trước, ba bị tai nạn giao thông phải nằm liệt giường suốt thời gian dài, lúc đó còn bị hôn mê.

"Còn vết thương nào khác không?" Cậu hỏi y tá.

"Bệnh nhân chỉ bị thương nặng ở vùng trán do va đập mạnh, các chỗ khác như cổ tay và thắt lưng thì bị thương nhẹ, về nhà bôi thuốc mấy hôm là sẽ tự lành."

Hạ Thanh Từ nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, ký tên vào giấy phẫu thuật, sau đó nhanh chóng bị mời ra ngoài.

Cậu ngồi chờ bên ngoài. Đây là một ca tiểu phẫu, không tốn quá nhiều thời gian. Khi ba cậu bước ra, trên trán đã được băng một miếng gạc. Ông định chạm vào vết thương nhưng bị bác sĩ ngăn lại.

"Nên nhập viện để theo dõi hai ngày, tránh để vết thương nhiễm trùng, không được để nước dính vào. Thời gian này phải chú ý chế độ ăn uống và tránh chạm vào vết thương..."

Bác sĩ dặn dò rất nhiều điều, Hạ Thanh Từ đứng đó, kiên nhẫn lắng nghe và ghi nhớ hết.

"Cũng chẳng có gì nghiêm trọng, ba đã bảo bác sĩ không cần gọi con đến nhưng họ nhất quyết phải đòi người nhà ký tên."

Hạ Quốc An lại định đưa tay lên sờ trán, nhưng khi bị con trai nhìn một cái, ông liền rụt tay lại: "Lúc đó đang bắt taxi đến trường của con, giữa đường có chiếc xe đột nhiên chuyển hướng. May mà tài xế phản ứng nhanh, nên chúng ta không bị thương gì nhiều. Nhưng tài xế của chiếc xe gây tai nạn hình như bị khá nặng, không biết bây giờ thế nào rồi."

Nói đến đây, Hạ Quốc An như nhớ ra điều gì: "À đúng rồi, còn bạn con nữa. Lúc đó thằng bé ngất xỉu... giờ không biết sao rồi. Mình qua thăm chút đi, nó đến bệnh viện cùng ba."

"Bạn con?" Trong đầu Hạ Thanh Từ không khỏi nghĩ tới Thẩm Ý, vì hôm nay Thẩm Ý không đến lớp, hình như là do có việc gia đình.

Hạ Quốc An không nói rằng vết thương trên trán của ông là do bảo vệ bạn con. Tình huống lúc đó nguy cấp, ông chỉ theo bản năng mà che chở cho đứa nhỏ.

Người lớn bảo vệ trẻ con, đó là bản năng nguyên thủy.

"Đúng vậy, lúc đó mặt ba đầy máu, thằng bé hoảng quá nên ngất luôn, có lẽ là do bị sốc."

Hạ Thanh Từ mím chặt môi, bước theo sau. Ba cậu không có gì nghiêm trọng, giờ đi cũng khá nhanh. Họ hỏi thăm y tá về phòng bệnh của Thẩm Ý, cũng không xa lắm, chỉ cần lên một tầng là tới.

"Cậu ấy không bị thương gì cả, ngất đi có thể là do phản ứng tâm lý với chấn thương hoặc căng thẳng quá độ, bây giờ chắc đã tỉnh lại rồi..."

Y tá mở cửa cho họ, phòng bệnh là phòng đôi, nhưng bây giờ chỉ có một mình Thẩm Ý.

Thẩm Ý đã tỉnh, đang nhìn chằm chằm lên trần nhà, không biết là đang nghĩ gì. Nghe thấy tiếng động, mắt cậu từ từ di chuyển và dừng lại trên người của họ.

Tấm rèm xanh nhạt bên cửa sổ bị gió thổi tung lên, không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng nhè nhẹ. Thẩm Ý ngồi dậy từ mép giường, khuôn mặt trắng bệch, không chút huyết sắc.

Ánh mắt của Thẩm Ý đầu tiên dừng lại ở trên người cậu, sau đó từ từ chuyển sang vết thương trên trán ba cậu.

"Ài, không sao là tốt rồi, có phải bị dọa cho ngốc rồi không?" Hạ Quốc An cười: "Chưa báo cho phụ huynh của con đến à? Ngày kia mấy đứa có phải thi không? Chắc không làm lỡ kỳ thi đâu nhỉ..."

Trong phòng chỉ có ba cậu là nói liên tục, Thẩm Ý im lặng như một pho tượng. Một lúc lâu sau, đợi khi ba cậu dừng lại Thẩm Ý mới khẽ nói một câu "Cảm ơn".

Hai chữ "Cảm ơn", đầu ngón tay Thẩm Ý nắm lấy ga giường đến trắng bệch. Rõ ràng là đang nói với ba Hạ Thanh Từ, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào cậu.

Hạ Thanh Từ gần như đoán được chuyện gì đã xảy ra. Có lẽ ba cậu đã vô tình bảo vệ Thẩm Ý, vì ông vốn là người hiền lành, luôn làm những việc chịu thiệt về mình.





"Con không sao chứ? Có đau ở đâu không? Nếu cảm thấy không thoải mái thì cứ nghỉ ngơi thêm. Nhưng tốt nhất là để phụ huynh của con đến đi, chỗ nào đau thì phải báo ngay... Cũng tại chú, biết vậy chú đã không để con ngồi chung xe rồi."

Hạ Quốc An nói với vẻ hơi áy náy, rồi ông bị con trai chọc nhẹ một cái. Đôi mắt đen trắng rõ ràng của con trai nhìn ông, ý bảo ông nói ít lại.

"Chúng ta về nhà trước thôi." Hạ Thanh Từ nói nhỏ.

Điều khiến cậu lo lắng nhất là ba mình. Cậu không biết vết thương của ba có đau hay không mà ông không chịu ở lại bệnh viện, nên cậu đành phải đưa ông về nhà trước.

Còn về phần Thẩm Ý, trông cậu ta cũng không có gì nghiêm trọng, không phải việc mà cậu nên lo lắng. Nếu ở lại chỉ khiến ba cậu càng bận tâm và việc nhắc đến bố mẹ của Thẩm Ý chỉ làm Thẩm Ý thêm phần lúng túng.

Dù sao, bố mẹ của Thẩm Ý đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông.

Đây là điều mà Tạ Bệnh Miễn đã lén nói với cậu. Tạ Bệnh Miễn dường như biết tất cả mọi chuyện.

Hạ Quốc An còn hỏi han Thẩm Ý thêm vài câu, chủ yếu vì thấy đứa nhỏ cô đơn một mình trông thật đáng thương, nên không kìm được mà nói nhiều hơn vài lời.

Cuối cùng, họ cũng ra về. Thẩm Ý nói rất ít, hầu như chẳng nói gì, chỉ đơn giản là cảm ơn.

Trước khi đi, Hạ Thanh Từ quay đầu lại nhìn. Thẩm Ý vẫn ngồi trên giường bệnh, bộ đồ bệnh nhân xanh trắng làm nổi bật khuôn mặt nhợt nhạt nhưng kiêu sa của cậu, cậu yên lặng ngồi đó. Ánh đèn trắng lạnh lẽo chiếu xuống, trông cậu giống như một bức tranh đã bị phai màu.

Hạ Thanh Từ thu hồi tầm mắt, và trong khoảnh khắc đó cậu nghĩ, có lẽ sau này Thẩm Ý sẽ không còn đeo bám cậu nữa.

Cậu mơ hồ cảm thấy như vậy.

Dù Thẩm Ý có lẽ vẫn chưa hiểu rõ mọi chuyện, nhưng rồi sẽ có ngày cậu ta thông suốt.

Cậu ta sẽ dần hiểu ra, tại sao có người lại sẵn sàng không chút do dự bảo vệ một người xa lạ, có người bằng lòng cho đi những điều tốt đẹp mà không cần đền đáp, và cũng có người nguyện dùng chút ánh sáng le lói còn lại của mình để soi sáng cho một người khác.

Dù vậy, những hạt giống thiện lương giữa cuộc đời tuy đáng quý, nhưng chưa chắc đã đủ xứng đáng cho cậu ta phải dốc hết sức mình.

Con người cần học cách yêu thương bản thân trước, phải biết bình ổn chính mình, rồi mới có thể yêu thương người khác.

Hạ Thanh Từ đưa ba về nhà, trên đường đi kiên nhẫn nghe ba kể chuyện. Điều tiếc nuối duy nhất là không thể đến trường được, đành phải hẹn ngày khác.

"Lần sau con sẽ đi cùng ba."

Cậu không yên tâm để ba đi một mình nữa.

Về đến nhà, cậu nấu cơm cho ba. Sau một ngày bận rộn, cậu còn giúp ba lau mặt và lau tóc. Vì không thể gội đầu nên Hạ Quốc An đành phải chịu khó vài ngày. Loay hoay mãi cho đến khi ba đi nghỉ, Hạ Thanh Từ mới có thời gian xem điện thoại.

Cũng oan ức cho Tạ Bệnh Miễn, phải đợi cậu lâu như vậy.

Trời đã khuya, Hạ Thanh Từ không chắc Tạ Bệnh Miễn có còn đang chờ mình hay không. Cậu cầm chìa khóa ra khỏi nhà, ba cậu vẫn đang đọc sách trong phòng. Cậu nói với ba mình ra ngoài 1 tiếng sẽ về.

"Alo." Điện thoại đã kết nối, từ đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Tạ Bệnh Miễn, âm điệu hơi lạnh lùng: "Anh còn tưởng em quên mất còn có người đang đợi."

Vừa nghe thấy giọng của Tạ Bệnh Miễn, Hạ Thanh Từ không kiềm được mà bật cười, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.

"Đám Diệp Kỳ đi chưa?"

"Đi rồi."

"Anh đang ở đâu thế?"

Tạ Bệnh Miễn: "Em đoán xem, anh không biết mình đang ở đâu, chỉ biết trước cửa tiệm bánh ngọt nhiều hơn một hòn vọng phu."

Hạ Thanh Từ nghe xong không nhịn được, cười thành tiếng. Cậu kể lại toàn bộ sự việc cho Tạ Bệnh Miễn nghe. Nghe vậy, Tạ Bệnh Miễn bắt đầu lo lắng, hỏi thăm liên tục xem ba cậu có ổn không.

"Không sao, ông ấy đang đọc sách trong phòng. Em cũng đã nói với ông ấy rồi, vì sắp nghỉ hè nên gặp gỡ bạn bè là chuyện bình thường. Ông ấy chẳng nói gì, chỉ bảo em về sớm."

Hai người tiếp tục trò chuyện trên đường. Hạ Thanh Từ cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh. Khi cậu đến trước tiệm bánh ngọt, đã thấy một bóng người ngồi co ro trong góc tối.

Trông thật cô đơn, không biết đã đợi bao lâu.

"Có phải anh đợi lâu lắm rồi không?"

Hạ Thanh Từ bước đến trước mặt của Tạ Bệnh Miễn. Hắn vẫn còn cầm điện thoại, nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên nhìn cậu. Hạ Thanh Từ đưa tay ra, nắm lấy tay của Tạ Bệnh Miễn và kéo hắn đứng dậy.

"Anh bị muỗi cắn mấy cái." Tạ Bệnh Miễn tỏ vẻ khó chịu: "Mấy con muỗi này chỉ nhắm vào mặt anh mà đốt."

Hạ Thanh Từ nhìn qua, không thấy vết muỗi đốt trên mặt của Tạ Bệnh Miễn, nhưng trên cổ tay hắn thì có hai vết.

Nhìn thấy vết muỗi đốt Hạ Thanh Từ không kìm được mà muốn gãi, thế là giúp Tạ Bệnh Miễn gãi nhẹ, rồi thuận miệng trêu: "Bôi chút nước miếng là hết ngay."

Sắc mặt Tạ Bệnh Miễn thoáng đen, ban đầu vốn dĩ là không ngứa nữa nhưng bị Hạ Thanh Từ gãi thì bắt đầu ngứa lại, hắn rụt tay ra, lần đầu tiên từ chối để Hạ Thanh Từ chạm vào.

"Bôi nước miếng thật sự hết được à?"

Hỏi vậy nhưng trong mắt Hạ Thanh Từ hiện lên nét cười, hắn liền biết mình đang bị trêu.

Chỉ còn hai người họ, lúc này đã là mười một giờ. Hạ Thanh Từ dẫn Tạ Bệnh Miễn vào phòng mà mình đã đặt trước, được trang trí theo phong cách mà cậu nghĩ Tạ Bệnh Miễn sẽ thích.

Bên trong có cả Gudumon và Gudongmon mà cậu thích, trên bàn đầy ắp bánh ngọt, những ngọn đèn nhỏ lấp lánh tô điểm phía trên trần nhà, ánh sáng dịu dàng và lãng mạn. Trên tường có dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật" được viết bằng sơn màu, có phần hơi sáo rỗng.

Hạ Thanh Từ không biết những năm trước Tạ Bệnh Miễn đón sinh nhật như thế nào, nhưng chắc chắn không giống thế này. Căn phòng và chiếc bánh sinh nhật này tốn của cậu gần một nghìn tệ, là toàn bộ tiền lương mà cậu làm thêm trong học kỳ trước.

Có lẽ món quà cậu tặng không thể so sánh với bất kỳ món quà sinh nhật nào mà Tạ Bệnh Miễn đã nhận được từ nhỏ đến lớn, thậm chí những gì cậu tỉ mỉ chuẩn bị có lẽ cũng chẳng đáng nhắc đến.

Nhưng đây là những điều tốt nhất mà cậu có thể làm trong khả năng của mình.

"Mấy hôm nay còn phải đi học, nếu không em đã tự làm bánh cho anh rồi, nhưng không kịp, với lại em cũng chẳng biết làm." Hạ Thanh Từ mím môi nói: "Để sau này em bù lại cho anh."

"Đây là quà sinh nhật, theo dương lịch thì hôm nay là sinh nhật anh, còn âm lịch thì một tháng nữa, nhưng em sợ một tháng nữa không gặp được anh."

Trong lòng bàn tay của Hạ Thanh Từ là một chiếc hộp nhỏ. Bàn tay cậu dán đầy băng cá nhân, như thể đang cẩn thận nâng niu một báu vật quý giá.

Bên trong là một chiếc nhẫn bạc lấp lánh.

"Chúc mừng sinh nhật trước nhé!" Hạ Thanh Từ cười lên, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt tan biến, nụ cười thật sự rạng rỡ. "Hy vọng những năm sau này, năm nào em cũng có thể được ở bên anh."

Lời nguyện ước của một chàng trai trẻ, không biết điều gì dễ thành hiện thực nhất. Họ chỉ có thể mong rằng những điều mình khao khát sâu thẳm trong lòng rồi sẽ trở thành sự thật. Tình yêu thuở niên thiếu vốn khó bền lâu, chỉ mong rằng người mà ta gặp được trong thời thanh xuân sẽ luôn ở bên, hy vọng tình cảm rồi sẽ lớn dần theo năm tháng.

—— Mong rằng nhiều năm sau đó, chúng ta vẫn còn yêu nhau và vẫn sẽ cùng nhau không do dự.













[Thông báo nhỏ]








Cuối cùng thì bộ truyện cũng đã đi đến hồi kết, nên là sắp tới mình sẽ có một cuộc tổng beta 🤗 🤗

À mình cũng sẽ sửa lại tên truyện cho nó đúng cái cách mà tác giả muốn truyền tải hơn nha!!

Đúng của nó là "Cố Chấp Tránh Xa Nam Thần", nó giống như lời mà Tạ Bệnh Miễn tự dặn lòng mình và đinh ninh mình phải làm được. Vì nghĩ mình mình càng đến gần thì sẽ càng làm đau, làm tổn thương và mang đến bất hạnh cho Hạ Thanh Từ, nên Tạ Bệnh Miễn phải tránh xa cậu một cách...cố chấp!

*Đọc giả nghĩ: Mọe! Có cái tên truyện mà cũng đổi tận 3 lần 🖕

Bất mí là chuyện kiếp trước sẽ được tác giả giải đáp ở chương cuối <3 à mà chắc mọi người cũng đoán ra cả rồi~

Nhá hàng đêm khuya 🤤 🤤
Bạn cần đăng nhập để bình luận