Tránh Xa Nam Thần Cố Chấp (Cố Chấp Tránh Xa Nam Thần)

Chương 109: Hạ Thanh Từ khẽ mỉm cười, nụ cười không rõ lắm, chỉ là nhẹ nhàng cong lên khóe môi. Nhìn về phía xa nơi có Tạ Bệnh Miễn, thầm nói trong lòng: "Cố lên."

Giải chạy ba ngàn mét phải mất khá nhiều thời gian, Hạ Thanh Từ quan sát trật tự lớp, cuối cùng đã trở nên hỗn loạn, các lớp khác cũng chẳng kém cạnh gì. Cậu nói sau khi kết thúc sẽ quay lại tập hợp, rồi đi về phía sân vận động

Nếu không qua đó bây giờ thì lát nữa sẽ khó mà qua được, sẽ làm cản trở vận động viên chạy trên đường đua.

Hạ Thanh Từ chen vào giữa sân, cậu đứng bên ngoài vạch kẻ. Ở đây có rất nhiều người, nhanh chóng đã có các thành viên của hội học sinh đeo băng tay đỏ đến, nói rằng cuộc thi sắp bắt đầu và yêu cầu những người không liên quan quay về lớp của mình, chỉ có lớp trưởng và ủy viên thể dục mới được ở lại.

Nhiều người không muốn đi nhưng cũng tuân theo sự sắp xếp của hội học sinh, họ miễn cưỡng tản ra, có phần không hài lòng.

"Lúc trước chạy sao không nói, hội học sinh toàn thích quản mấy chuyện không đâu."

"Tôi không phải đến để xem Tạ Bệnh Miễn, tôi muốn xem hội trưởng hội học sinh."

"Tạ Bệnh Miễn vừa nói cậu ấy có bạn trai rồi, thật hay giả thế?"

"Mấy cậu tin ba cái lời nói dối đấy à? Cậu ấy còn nói mình là người nằm dưới nữa đấy. Nếu mà thật thì..."

Mấy nữ sinh lắc đầu, sắc mặt trở nên vô cùng đặc sắc. Nam thần mà họ luôn thích hóa ra lại là đồng tính. Không chỉ vậy, cậu ấy còn có thể không phải là công, điều này họ hoàn toàn không thể chấp nhận được.

Hạ Thanh Từ nghe mà muốn cười, có lẽ Tạ Bệnh Miễn cố tình nói vậy. Đừng nói đến việc tiếp tục thích Tạ Bệnh Miễn, bảo đảm là họ tránh xa hắn còn không kịp.

Chẳng mấy chốc, mọi người đều tản đi gần hết, sân vận động chỉ còn lại lác đác vài người. Khi tiếng súng vang lên, mười mấy nam sinh đồng loạt lao ra khỏi vạch xuất phát, Tạ Bệnh Miễn là người dẫn đầu, rất dễ để nhận ra hắn.

"Nhị ca mới bắt đầu mà đã mạnh mẽ như vậy, có phải ngốc rồi không, người ta đều giữ sức để bứt phá vòng cuối."

"Không biết cậu ấy nghĩ gì, có lẽ có ý đồ riêng?"

"May mà trời bây giờ không nóng, không biết Nhị ca có thể giành được hạng nhất không."

Sân vận động rất náo nhiệt, đây là môn thi cuối cùng rồi, nhiều vận động viên đã quay về lớp mình và cổ vũ cho các bạn cùng lớp.

Khắp nơi đều là đồng phục xanh trắng, vang lên những tiếng hô vang: "Lớp 1 cố lên!", "Lớp 2 cố lên!", "Lớp 15 cố lên, Nhị ca Thẩm Ý cố lên!" mọi người đều cổ vũ, giống như đang thi đua xem ai lớn tiếng hơn, âm thanh càng lúc càng to.

Tạ Bệnh Miễn vẫn luôn dẫn đầu, khi chạy vòng đầu tiên hắn vẫn giữ khoảng cách trước các đối thủ. Khi chạy ngang qua chỗ của Hạ Thanh Từ, hắn cười với Hạ Thanh Từ một cái rồi nhanh chóng tiếp tục chạy.

Người thứ hai là một nam sinh của lớp 1. Không biết họ có bàn bạc từ trước hay không, mà trên áo của họ đều có ghi số, là số của lớp mình, rất dễ nhận ra trong đám đông.

Kỷ Nguyện bị ép tham gia, luôn nằm trong nhóm cuối. Khi chạy qua lớp của mình, các nam sinh trong lớp đều cổ vũ cho cậu ấy.

"Kỷ Nguyện, cậu con mẹ nó đang dạo phố à? Hai cái chân để làm gì, chạy nhanh lên!"

"Nếu cậu mà về cuối cùng, thì sau này đừng vào lớp nữa."

"Cố lên, vượt qua Tạ Bệnh Miễn đi, đừng để thằng nhóc đó cười vào mặt cậu!"

Kỷ Nguyện nghe thấy, miễn cưỡng chạy nhanh hơn một chút, vượt qua hai người áp chót và trở thành người đứng thứ ba từ dưới lên.

Trần Tinh luôn giữ vị trí thứ ba thứ tư, cậu ta hiểu rõ rằng giai đoạn đầu chỉ cần giữ vị trí trung bình là được rồi, chỉ có kẻ ngốc mới lao lên đầu. Cậu ta liếc nhìn Tạ Bệnh Miễn đang cố gắng hết sức ở phía trước, ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ.

Khi chạy qua Hạ Thanh Từ, cậu ta cũng liếc mắt qua một cái, Hạ Thanh Từ không nhìn cậu ta, ánh mắt luôn hướng về phía Tạ Bệnh Miễn. Trần Tinh nhíu mày, nhưng nhanh chóng lại giản ra.

Có nhìn cũng vô ích thôi, Tạ Bệnh Miễn chạy kiểu này, về sau chắc chắn sẽ đuối sức cho coi.

Thẩm Ý ở vị trí giữa gần cuối, cậu ta không nổi bật, nhưng luôn giữ nhịp chạy và hơi thở đều đặn, từ từ vượt qua từng người một, nhanh chóng tiến lên vị trí ở giữa.

"Nhị ca chạy thế này không ổn đâu, đây không phải là chạy ngắn, nếu cậu ấy cứ mãi dẫn đầu như vậy, lát nữa mà kiệt sức thì không thể bứt phá ở chặng cuối được."

"Đúng rồi đấy, nhìn mấy thằng ngu kia kìa, chúng nó không vượt qua Nhị ca, chắc chắn là đang chờ Nhị ca tự mình tụt lại."

"Nhị ca bình tĩnh một chút, đừng vội."

Khi hoàn thành vòng đầu tiên, Tạ Bệnh Miễn vẫn dẫn đầu, Trần Tinh vẫn ở vị trí thứ ba thứ tư, Thẩm Ý đã vượt lên đến vị trí thứ bảy thứ tám, Kỷ Nguyện thì vẫn vững vàng ở vị trí thứ ba đếm ngược.

"Kỷ Nguyện, cậu có thể cố gắng hơn chút được không? Nói là đừng đứng cuối thì cậu chỉ giữ sao cho không bị cuối, có chút chí khí đi, vượt qua Tạ Bệnh Miễn coi!!"

"Lớp hai cố lên! Đánh bại lớp một!"

"Hội trưởng cố lên!! Danh dự của hội học sinh trông cậy vào cậu đấy."

Kỷ Nguyện: "..." Được thôi.

Thế là Kỷ Nguyện lại từ từ vượt qua hai người, lên vị trí thứ năm từ dưới lên.

Còn hai người đang chạy ở vị trí thứ hai và thứ ba, cả hai đều liên tục nhìn chằm chằm vào Tạ Bệnh Miễn ở phía trước, trong lòng tràn đầy sự hả hê, chờ đợi hắn kiệt sức và giảm tốc độ.

Đến lúc đó, họ sẽ dễ dàng vượt qua.

Họ bám theo Tạ Bệnh Miễn suốt một vòng, nhưng hắn vẫn luôn ở trước mặt họ. Thêm nửa vòng nữa, không biết có phải ảo giác hay không, nhưng họ cảm thấy Tạ Bệnh Miễn dường như càng chạy càng xa họ hơn.

"Chỉ còn hơn một vòng nữa, tôi cá là cậu ta không thể duy trì thêm nửa vòng nữa đâu."

"Vòng cuối ai cũng sẽ bắt đầu tăng tốc, liệu lúc đó Tạ Bệnh Miễn có còn đủ sức hay không?"

Tuy nhiên, lại thêm nửa vòng trôi qua Tạ Bệnh Miễn vẫn vững vàng giữ vị trí dẫn đầu, thậm chí còn tăng tốc, chạy càng lúc càng càng có lực.

Hai người xếp thứ hai và thứ ba: "..." Mẹ kiếp, đây là người à?

Một số người trong bọn họ là vận động viên thể thao, khi đến nửa vòng cuối tất cả đều bắt đầu bứt phá, hầu hết đều kéo dài khoảng cách. Hạ Thanh Từ và những người khác đều đang đứng chờ ở vạch đích.

"Nhị ca cố lên —— "

"Mấy thằng lớp mười bốn cố lên, nếu không vào top năm thì về bị đánh đấy."

"Kỷ Nguyện, đừng làm mất mặt hội học sinh!"

"Cố lên!"

Tiếng cổ vũ vang lên không ngớt, xen lẫn giọng nói ngọt ngào của MC: "Cuộc đua 3000 mét nam sắp kết thúc, ai sẽ là người giành được vị trí trong top 3, chúng ta hãy cùng chờ xem."

Hạ Thanh Từ đứng ở vạch đích, lòng hơi hồi hộp. Các vận động viên thể thao phía sau dường như sắp vượt qua Tạ Bệnh Miễn rồi, tiếng cổ vũ vang lên rộn rã, mọi người đều đang cổ vũ cho những chàng trai đang lao hết mình trên sân.

Nhịp tim của cậu đập nhanh hơn vì căng thẳng, tự nhiên cậu hi vọng Tạ Bệnh Miễn có thể giành được vị trí đầu tiên. Dù Tạ Bệnh Miễn không đạt được hạng nhất, thì việc luôn dẫn đầu như vậy cũng đã xuất sắc lắm rồi.

Trong lòng cậu nghĩ như vậy, khi Tạ Bệnh Miễn vượt qua vạch đích, dường như cả thế giới bỗng chốc trở nên yên tĩnh, tiếng hò reo như những đợt sóng cũng đã biến mất, trong tầm nhìn của cậu chỉ còn lại hình ảnh của chàng trai ở đằng xa vừa vượt qua vạch đích.

Trên gương mặt tuấn tú của Tạ Bệnh Miễn nở một nụ cười rạng rỡ, lấm tấm mồ hôi, ánh mắt đen láy phản chiếu bóng hình của cậu. Vì chạy lâu nên vành tai hắn đã hơi ửng đỏ.

"Tuế Tuế —— "

Tạ Bệnh Miễn bất ngờ nhào vào lòng cậu, Hạ Thanh Từ rơi vào vòng tay nóng bỏng và cuồng nhiệt. Tiếng thở hổn hển bên tai, vừa chạy xong nên hắn vẫn chưa lấy lại được nhịp thở bình thường, Tạ Bệnh Miễn ôm chặt lấy Hạ Thanh Từ không muốn buông.

"Có phải anh về nhất không?"

Xung quanh vang lên tiếng reo hò, trọng tài thổi còi, Hạ Thanh Từ dần lấy lại bình tĩnh, không đẩy Tạ Bệnh Miễn ra, cậu lấy chai nước đã được ướp lạnh đưa cho Tạ Bệnh Miễn.

"Nhất rồi, Miễn Miễn giỏi lắm." Cậu học theo cách Tạ Bệnh Miễn thường khen mình để khen lại hắn.

Mỗi lần Tạ Bệnh Miễn khen cậu, cậu đều rất vui.

"Bây giờ đừng uống nước vội, đợi một lát rồi hãy uống, đi bộ thêm một chút trước đã."

Tạ Bệnh Miễn thực sự là đã về nhất. Dù khả năng bứt phá của hắn không sánh bằng các vận động viên thể thao, nhưng nhờ khoảng cách dẫn đầu từ trước, các vận động viên của lớp 1 và lớp 2 đã không thể vượt qua hắn.

Trên người cậu đều là mùi hương của Tạ Bệnh Miễn, Tạ Bệnh Miễn đè lên vai cậu, phần lớn cơ thể của hắn gần như đều dựa vào cậu, hắn cười và "ừm" một tiếng, rồi cùng cậu đi thêm nửa vòng nữa mới dừng lại.

Tạ Bệnh Miễn về nhất, Trần Tinh thứ ba, Thẩm Ý thứ tư, Kỷ Nguyện thứ tám.

Các hạng mục trong hội thao chủ yếu là để tích điểm, hôm nay lại là thứ sáu, các nam sinh trong lớp đều chạy đến reo hò, vây quanh Tạ Bệnh Miễn vui mừng cả buổi, chỉ thiếu mỗi việc nhấc hắn lên và ném lên trời.

"Nhị ca thật lợi hại, sao mà làm được vậy, cậu có lén đi tập chạy với đội tuyển thể dục không đấy?"

"Lớp trưởng bốc thăm trúng số rồi, bốc trúng hạng nhất luôn."

Lúc này họ quá vui mừng, gần như quên mất trong lớp còn có một người khác cũng tham gia cuộc thi.

Thẩm Ý đi một lúc, trên trán lấm tấm mồ hôi, làm ướt mái tóc đen của cậu. Đôi mắt cậu ta bị che khuất, ánh mắt dừng lại trên người Tạ Bệnh Miễn đang được mọi người vây quanh. Ở đó, mọi người ồn ào, náo nhiệt, còn cậu ta thì đứng một mình trong góc, không ai để ý đến.

Tầm mắt Thẩm Ý dừng lại trên người của Hạ Thanh Từ, bên cạnh Tạ Bệnh Miễn. Hạ Thanh Từ đang tập trung toàn bộ sự chú ý vào người khác, hoàn toàn không để ý đến cậu ta.

Cậu ta nhìn một lúc lâu, đầu ngón tay có chút tái nhợt, rồi lặng lẽ quay người rời đi.

"Nhị ca, lát nữa có đi ăn không? Hôm nay được nghỉ đấy."

Sau hội thao là hai ngày nghỉ ngắn, xem như là một khoảng thời gian để thư giãn, nên ai cũng rất hào hứng.

"Không đi đâu, còn có việc." Tạ Bệnh Miễn vẫn nhớ rằng hắn đã hứa sẽ đến nhà Hạ Thanh Từ ăn cơm. Hơn nữa, nếu phải chọn giữa việc ở cùng với nhiều người thế này và về nhà với Tuế Tuế, tất nhiên hắn sẽ chọn về nhà với Tuế Tuế rồi.

"Vậy về lớp tập trung cái đã."

Bọn họ vui vẻ cùng nhau trở về vị trí tập trung của lớp, Hạ Thanh Từ đếm sĩ số học sinh, lớp họ ở tầng năm nên cũng là lớp đầu tiên quay về. Khi về đến lớp, cậu mới nhớ ra một chuyện.

Lúc này, cậu vẫn mặc đồng phục mùa hè và trên sân cỏ không thấy chiếc áo khoác của mình.

"Ban đầu nó ở chỗ này mà." Hạ Thanh Từ nói, chỉ vào vị trí ban đầu của họ.

Không ai đặc biệt để ý đến áo khoác, dù sao ai cũng có áo và trên áo của cậu còn có tên của Tạ Bệnh Miễn.

Hỏi một vòng không ai thấy, Tạ Bệnh Miễn suy nghĩ một lúc, quay đầu nhìn về hàng ghế cuối.

Thẩm Ý ngồi một mình ở đó, không ai hỏi cậu ta và cậu ta cũng không trả lời, tách biệt hẳn với mọi người trong lớp.

"Không cần tìm nữa." Tạ Bệnh Miễn nói: "Về lấy bộ mới hoặc sau này mặc của anh là được."

Hạ Thanh Từ cảm thấy hơi tiếc, không hiểu sao chỉ có mình cậu bị mất áo, đành coi như mình xui xẻo, bây giờ cũng không thể tìm được, sân vận động làm gì có camera.

Vì thế, cậu theo đoàn trở về lớp, cũng đã đến giờ tan học. Cậu vốn đã bàn với Tạ Bệnh Miễn rằng tuần này sẽ về nhà ăn cơm.

"Tuế Tuế, em về trước thu dọn đồ đạc đi, lát nữa anh qua tìm em." Tạ Bệnh Miễn nói.

Hạ Thanh Từ hỏi: "Anh đi đâu thế?"

"Anh và Diệp Kỳ đi tìm Kỷ Nguyện, cậu ấy có chút chuyện muốn nói với anh."

"Ồ" Hạ Thanh Từ không nghĩ nhiều, rời đi trước.

Khi mọi người dần đi hết, trong lớp chỉ còn lại vài người, Tạ Bệnh Miễn đi đến hàng ghế cuối gần cửa sau, nắm lấy cổ áo của Thẩm Ý và đấm thẳng vào mặt cậu ta.

Vài người còn lại trong lớp lập tức im bặt, động tác thu dọn đồ đạc nhanh hơn và rời khỏi lớp ngay lập tức.

Trong mắt Tạ Bệnh Miễn ánh lên sự lạnh lùng, cú đấm khiến mặt Thẩm Ý nhiều hơn một vết bầm, khuôn mặt lạnh lùng của cậu ta cũng trở nên tái nhợt.

Hắn nhếch môi, giọng nói lạnh băng: "Mày cố ý phải không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận