Tránh Xa Nam Thần Cố Chấp (Cố Chấp Tránh Xa Nam Thần)
Chương 119: Ngoại truyện 1
Cậu quay đầu nhìn về phía Tạ Bệnh Miễn, người vẫn đang ôm chặt lấy cậu, có chút không nói nên lời. Cậu nghĩ hai người nên tách ra ngủ riêng, nếu không Tạ Bệnh Miễn cứ tiếp tục làm càn như vậy, có lẽ trong vài ngày tới cậu sẽ không thể bước nổi xuống giường, chứ đừng nói gì đến chuyện đi học.
Bây giờ người kia vẫn còn đang siết chặt eo cậu, ngủ mà như thiếu cảm giác an toàn, nhất định phải ôm cậu thì mới có thể ngủ ngon.
Cậu gỡ từng ngón tay của Tạ Bệnh Miễn ra, giọng nói khàn khàn: "Tạ Bệnh Miễn, buông tay."
"Em đi học đây, anh ngủ thêm chút nữa nhé, có chuyện gì thì nhắn cho em."
Hạ Thanh Từ chạm nhẹ vào khuôn mặt của Tạ Bệnh Miễn, nhẹ nhàng nhéo một cái: "Nghe thấy không?"
"Miễn Miễn."
Cậu gọi thêm một tiếng nữa, người kia mở mắt ra, đôi mắt sâu thẳm còn chút u ám, nhưng khi nhìn rõ cậu, đôi mắt ấy liền khép lại, cầm lấy tay cậu, khẽ chạm môi vào đó rồi buông ra.
Hạ Thanh Từ không làm phiền nữa, cậu bước xuống giường thay quần áo. Áo sơ mi hôm qua vẫn chưa có giặt, cậu mở tủ, tìm một chiếc áo của Tạ Bệnh Miễn để thay. Tạ Bệnh Miễn có rất nhiều áo sơ mi, cậu chọn một chiếc hơi ngắn hơn một chút.
Sau khi rửa mặt và ăn sáng xong, cậu ra khỏi nhà. Cậu cũng đã chuẩn bị bữa sáng cho Tạ Bệnh Miễn, trước khi đi còn viết một mẫu giấy nhớ, dặn rằng bữa ăn để trong lò vi sóng, chỉ cần hâm nóng là được. Cậu cũng ghi luôn thời gian tan học của mình.
Cuối tờ giấy, cậu còn vẽ một chú thỏ nhỏ ôm trái tim, trông đáng yêu hơn hẳn so với những gì mà Tạ Bệnh Miễn đã vẽ.
Cầm theo điện thoại và chìa khóa, Hạ Thanh Từ rời nhà. Khi cậu đến lớp thì vừa kịp giờ. Lớp học rất đông, giảng viên đã đến từ sớm. Đây là môn học công cộng bắt buộc, cậu chọn đại một chỗ ngồi ở dãy cuối.
Vừa bước vào lớp, cậu đã thu hút không ít ánh nhìn. Vì ở đại học, mọi người ít tiếp xúc với nhau hơn so với thời cấp ba, cũng không còn cái sự ngây thơ ấu trĩ nữa, giữa người với người thường có một khoảng cách nhất định.
Hạ Thanh Từ cảm thấy giống như Tạ Bệnh Miễn hồi cấp ba bị mọi người nhìn chằm chằm, đôi lúc nó khiến cậu thấy rất phiền, không muốn trở thành trung tâm của sự chú ý.
Bất quá, cũng không có ai trực tiếp nghị luận. Một lát sau, bạn cùng phòng của cậu cũng tới, ngồi xuống chỗ bên cạnh và lén lút hỏi cậu.
"Lớp trưởng, sau này cậu không về ký túc xá nữa à?"
Nói rồi, cậu ta liếc nhìn ngón tay cậu, thấy vết tích còn sót lại trên đó.
Hạ Thanh Từ đáp: "Ừm", biết bạn cùng phòng chỉ đang tò mò hóng hớt, cậu nói thẳng: "Sau này sẽ ở bên ngoài với bạn trai."
Biểu cảm của bạn cùng phòng có chút kỳ lạ, chỉ "ồ" một tiếng rồi không nói gì thêm.
Cậu cũng không hề hay biết rằng, ở những nơi cậu không nhìn thấy, diễn đàn trường đang rất sôi nổi.
#học bá mấy ngày liền toàn đúng giờ mới đến lớp, trên tay toàn là dấu hôn#
Nguyệt Quỷ: Bạn trai của học bá có phải quá chiếm hữu rồi không, ngay cả ngón tay của học bá cũng không buông tha
Hoa violet: Ừm, nếu tôi là bạn trai của học bá, tôi chắc chắn cũng sẽ cưng chiều cậu ấy mỗi ngày!
Tiểu Hồ Điệp: Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy, tôi cũng vậy!
Giết chết con chim biết hót: Nhưng bạn trai của học bá có phải hơi vô trách nhiệm rồi không? Mấy hôm nay mặt mũi học bá đều trắng bệch cả rồi, còn bắt người ta đi học
Hoa hồng có gai: Cậu thấy ở đâu thế? Tôi thấy sắc mặt học bá rất tốt, vẫn còn nhảy nhót được mà
Diễn đàn của họ bàn tán không lâu, các bài viết nhanh chóng bị xóa vì cấm buôn chuyện. Diễn đàn cũng đổi thông báo mới, giáo viên khoa Âm nhạc của trường xin nghỉ phép, trường đã mời một giảng viên khác đến dạy thay, buổi học công khai hôm nay sẽ do giảng viên mới đảm nhận.
Hạ Thanh Từ học ở khoa Vật lý, không liên quan gì đến khoa Âm nhạc, nhưng dính tinh của cậu đã nhắn, bảo cậu qua phòng học của khoa Âm nhạc một chuyến.
Cách cũng không xa, cùng nằm chung trong một tòa nhà.
Khi mở điện thoại, cậu vừa vặn nhìn thấy nhóm lớp đang bàn tán sôi nổi. Rất nhiều người đang nói về việc hôm nay ở phòng học khoa Âm nhạc có một anh chàng đẹp trai xuất hiện, còn đẹp trai hơn cả các nam sinh của đội múa ở khoa Vũ đạo.
Hạ Thanh Từ đoán chắc đang nói về Tạ Bệnh Miễn, nhưng không hiểu sao Tạ Bệnh Miễn lại đi góp vui ở khoa Âm nhạc. Có vẻ như tin tức lan truyền rất nhanh, và có rất nhiều người đã kéo nhau qua đó.
Khi cậu đến nơi, lại vừa đúng sát giờ. Vừa bước vào, cậu đã chạm ngay ánh mắt của giảng viên trên bục giảng. Ánh mắt của người đó dừng lại một chút.
Hạ Thanh Từ: "..."
Cậu nhanh chóng thu lại tầm mắt, làm như không có chuyện gì xảy ra và tìm một chỗ ngồi, mặc dù bước đi có hơi cứng nhắc.
Hóa ra Tạ Bệnh Miễn trở thành giảng viên tạm thời của khoa Âm nhạc, đang đợi cậu ở đây. Bảo sao sáng nay không thèm để ý đến cậu.
Hạ Thanh Từ cảm thấy không nói nên lời, tìm đại một chỗ ngồi xuống, nhận ra rất nhiều nữ sinh đều đang chụp ảnh.
Cậu cũng có chút tò mò, không biết Tạ Bệnh Miễn giảng dạy như thế nào.
Hôm nay Tạ Bệnh Miễn mặc một bộ vest, dáng người vốn đã rất chuẩn, vai rộng, chân dài, bộ vest càng tôn lên vóc dáng của hắn. Thế nhưng vẻ tùy ý, phóng khoáng trên người vẫn khó mà che giấu được, như việc không cài hết các cúc áo, đôi mắt sâu thẳm lười biếng cùng với ánh nhìn u tối, toàn thân toát ra vẻ hờ hững, bất cần.
Khi Tạ Bệnh Miễn vừa mở miệng nói chuyện, phía dưới đã không ít người "Ồ" lên kinh ngạc.
"Giọng cũng hay quá."
"Chắc là học hát nhỉ? Nhìn anh ấy cũng không lớn lắm, chắc tuổi cũng chẳng cách chúng ta bao nhiêu."
"Nếu ở khoa Âm nhạc thì chắc là nam thần khoa... à không, nam thần của cả trường rồi."
Hạ Thanh Từ nhận ra ánh mắt của Tạ Bệnh Miễn từ trên bục giảng đang nhìn về phía mình. Ánh mắt ấy bề ngoài có vẻ đang rất bình thản. Sau khi tự giới thiệu ngắn gọn, Tạ Bệnh Miễn mở powerpoint bài giảng lên.
Chỉ làm hai việc.
Đọc ppt.
Mệt thì để sinh viên đọc ppt.
Khi thấy Tạ Bệnh Miễn gọi sinh viên đọc slide, Hạ Thanh Từ đã cảm thấy không ổn. Quả nhiên, Tạ Bệnh Miễn trực tiếp chọn cậu, bảo cậu đứng dậy đọc ppt.
Hạ Thanh Từ có chút bất đắc dĩ, đứng lên đọc hết một trang ppt. Có vài kiến thức nhạc lý cậu không hiểu, Tạ Bệnh Miễn liền nhắc và giúp cậu sửa lại.
Buổi học tiếp theo khá nhàm chán, đến khi tan học, không ít sinh viên vây quanh Tạ Bệnh Miễn. Nhưng hắn chẳng dễ tiếp cận, không mấy để ý đến họ, mà bước thẳng về phía của Hạ Thanh Từ.
Người trong lớp hầu như đã đi gần hết, Hạ Thanh Từ bị Tạ Bệnh Miễn kéo đi. Tạ Bệnh Miễn hỏi: "Em còn đau không? Nhất định phải đến lớp à? Anh đã nói với anh trai anh rồi, em có thể xin nghỉ vài ngày."
Hạ Thanh Từ lắc đầu, thật ra cũng không còn đau nhiều nữa. Cậu nói: "Không sao đâu." Rồi hỏi lại: "Tại sao anh lại ở đây?"
"Hôm qua cũng không nói với em."
"Thật ra anh chỉ muốn đến thăm em thôi, rồi bạn của anh trai hôm nay có việc không thể đến lớp, nên bảo anh qua thay."
Tạ Bệnh Miễn đánh giá: "Làm giảng viên thật là nhàm chán."
"Vậy lần sau anh còn qua không?"
"Có chứ." Tạ Bệnh Miễn không cần suy nghĩ mà trả lời luôn: "Em ở đây, anh chắc chắn sẽ thường xuyên tới."
Hai người cùng nhau đến căng tin ăn cơm. Hạ Thanh Từ vẫn dùng chiếc điện thoại hồi cấp ba, chưa từng đổi, Tạ Bệnh Miễn muốn dẫn cậu đi đổi điện thoại mới.
"Tuần sau có muốn qua nhà anh một chuyến không?"
Tạ Bệnh Miễn vuốt ve ngón tay của cậu, giọng nói có chút hài hước: "Đưa em đi gặp mẹ anh."
"Tuần sau?" Hạ Thanh Từ nghe vậy hơi ngẩn ra, cảm thấy có lẽ hơi sớm, nhưng cũng không phải là quá sớm.
Cậu thử hỏi: "Mẹ anh đồng ý à?"
"Bà ấy không can thiệp vào chuyện tình cảm của anh, và bà ấy còn cảm thấy anh không xứng với em." Tạ Bệnh Miễn xoa đầu cậu: "Đừng lo, không sao đâu."
"Bà ấy trông có vẻ rất nghiêm khắc, lại không kiên nhẫn, tính khí còn tệ hơn anh, nhưng thực ra thì cũng không tệ lắm đâu."
Hạ Thanh Từ khẽ nhếch môi, nghe Tạ Bệnh Miễn mô tả, kết hợp với khuôn mặt của bà Giang, sao lại cảm thấy không phù hợp cho lắm.
"Mẹ anh trên tivi trông có vẻ cao quý và rất dịu dàng."
"Cao quý và dịu dàng, hai từ đó có phải mâu thuẫn rồi không." Tạ Bệnh Miễn nói: "Đó chỉ là hình ảnh cho người ngoài thấy thôi, ở nhà thì không phải như vậy đâu."
"Ồ, vậy tuần sau về hả?"
Vừa lúc là kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, Hạ Thanh Từ suy nghĩ một chút rồi nói: "Ba em cũng đã lâu không gặp anh, có thể ghé nhà em một chuyến."
"Được." Tạ Bệnh Miễn nói: "Anh có mang quà cho chú, vừa lúc mang về luôn."
"Anh mua gì cho ba vậy?"
"Về rồi nói em nghe."
Nói như vậy, Hạ Thanh Từ cũng thấy có chút xoắn xuýt, không biết nên mua gì cho Giang Ly. Bố của Tạ Bệnh Miễn đang ở nước ngoài, nên việc qua đó chủ yếu là để gửi quà cho Giang Ly và Tạ Viễn Thần.
"Em nên tặng mẹ và anh trai anh cái gì thì phù hợp nhỉ?"
"Em không cần mua đồ đắt tiền đâu, mẹ anh đã thấy qua nhiều món như thế rồi. Để anh nghĩ xem." Tạ Bệnh Miễn nói: "Thư viện có phiên bản cũ tiếng Anh của các tác phẩm văn học nước ngoài không? Mẹ anh thích những thứ như vậy."
Hạ Thanh Từ gật đầu: "Vậy còn anh trai anh thì sao?"
"Với anh của anh, em tặng cái gì cũng được. Mình đi siêu thị xem thử nhé."
Hạ Thanh Từ nói "Được", hai người bọn họ đi xem điện thoại di động trước. Bình thường cậu rất ít khi đi mua sắm, nhưng theo Tạ Bệnh Miễn, cậu dần trở nên kiên nhẫn hơn.
Hai người đã so sánh một lúc lâu, cuối cùng Hạ Thanh Từ vẫn chọn chiếc điện thoại giống với Tạ Bệnh Miễn. Tạ Bệnh Miễn giúp cậu thanh toán, một chiếc màu đen và một chiếc màu trắng.
Sim và móc treo đều được thay ngay tại chỗ. Hạ Thanh Từ nhìn vào game trong điện thoại của Tạ Bệnh Miễn, cậu cũng tải một vài trò chơi, giờ đổi sang điện thoại mới thì không chỉ chơi mỗi trò rắn săn mồi nữa.
"Về nhà rồi chơi tiếp." Tạ Bệnh Miễn nhìn người bên cạnh trực tiếp mở game, ánh mắt dán chặt vào nhân vật trên màn hình. Điện thoại mới chơi game rất mượt mà, Hạ Thanh Từ không phải là người kém thông minh, nhanh chóng nắm bắt được cách chơi và bắt đầu giành chiến thắng.
Đầu ngón tay của Tạ Bệnh Miễn đặt lên sau gáy Hạ Thanh Từ, nhẹ nhàng nắn hai cái. Hạ Thanh Từ "Ồ" lên một tiếng, sau đó trên màn hình xuất hiện chữ "Victory", nhân vật cũng đã lên cấp.
Hạ Thanh Từ gỡ móc treo trên điện thoại mình ra, trước đây là gudongmon theo sát cậu, giờ đổi lại cho Tạ Bệnh Miễn.
"Tối nay em muốn ăn gì?" Tạ Bệnh Miễn hỏi Hạ Thanh Từ.
"Khi ở nước ngoài, anh đã học nấu ăn, giờ nấu chắc cũng khá ổn, đặc biệt học vì em."
Hạ Thanh Từ: "Em cũng biết nấu ăn."
"Ừm" Tạ Bệnh Miễn nắm tay cậu, nhìn cậu cười: "Có anh giúp em nấu, em không cần vất vả đâu, anh muốn chăm sóc em mỗi ngày."
Hạ Thanh Từ thường nghe các bạn nam trong lớp nói rằng có bạn gái thật hạnh phúc, vì bạn gái không chỉ có thể nấu ăn mà còn giặt giũ và rửa bát, cũng rất vất vả, ngày nào cũng chịu khó bận rộn vì họ.
Cậu hiện tại cảm thấy có Tạ Bệnh Miễn cũng rất hạnh phúc, Tạ Bệnh Miễn sẵn lòng bận rộn vì cậu, còn chịu khó học nấu ăn cho cậu nữa.
"Muốn ăn thịt." Hạ Thanh Từ nói.
Bây giờ cậu ăn ở căng tin cũng không cần quá tiết kiệm, vì Tạ Bệnh Miễn mỗi tháng đều chuyển tiền cho cậu, còn nạp tiền vào thẻ ăn cho cậu nữa. Cậu không tiêu thì không thể đổi lại thành nhân dân tệ, nên chỉ có thể cố gắng ăn ngon hơn mỗi ngày.
"Có thể gọi tiểu Kỳ qua, tiểu Kỳ không phải cũng ở Nam Đại sao."
Hạ Thanh Từ gật đầu, cậu và Diệp Kỳ đã gặp nhau một lần khi khai giảng. Diệp Kỳ đã phải ép điểm số của mình để vào Nam Đại, vì cha mẹ Diệp Kỳ rõ ràng muốn cậu ấy học ở Bắc Kinh, nhưng Diệp Kỳ không muốn.
Nếu không, Diệp Kỳ chắc chắn cũng sẽ xuất hiện trên bức tường danh dự của Nam Đại.
"Cậu ấy học ngành Kỹ thuật Xây dựng, bọn em ở trường không gặp nhau nhiều, lịch học đều khác nhau. Chắc cậu ấy đã nghe tin anh về đây, mà mấy hôm nay chúng ta còn chưa tìm cậu ấy, chắc là đang giận rồi."
Tạ Bệnh Miễn lắc đầu: "Anh nhắn tin cho nó rồi, nhưng nó không ở trường, hôm nay mới về."
Cả hai đi xuống lầu thực phẩm để mua nguyên liệu, Tạ Bệnh Miễn chọn rất nhiều thịt, chuẩn bị về nhà làm một bữa đại tiệc cho cậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận