Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 151: Cô muốn giết nam phụ

Chương 151: Cô muốn giết nam phụChương 151: Cô muốn giết nam phụ
Chương 151: Cô muốn giết nam phụ
Từ hôm nay trở đi mình mới xem như là người đàn ông đầy đủ, ngày mai...
Rất chờ mong ngày mai.
Kết quả sáng hôm sau anh bị nàng dâu véo tỉnh, là véo mạnh, còn là véo ở chỗ cánh tay, thuộc loại rất đau.
Anh mở mắt, đối diện với đôi mắt phẫn nộ còn hàm chứa nước mắt thì lập tức sợ hãi, nói: "Vợ, anh xin lỗi, anh không nhịn được."
"Em không tin anh nữa, anh là đồ xấu xa." Tô Tô vươn tay đánh anh, trong tình huống chưa kịp chuẩn bị đã thành phụ nữ, trong lòng cô cảm thấy rất không thoải mái.
Nhất là, cô không mang thuốc tránh thai.
Ai ngờ đến, đến nơi này làm giáo viên một năm còn có thể kết giao bạn trai kết hôn.
Tóm lại, cả đêm chịu tội đều là lỗi của người đàn ông.
Lận Xuyên thành thật để cô đánh, nói: "Em lại nghỉ ngơi một lát đi, anh đi làm bữa sáng cho em?"
Tô Tô cũng hơi mệt mỏi, hơn nữa thái độ nhận sai của đối phương thật sự rất tốt, nhưng cũng không thể ngăn cản cô muốn giết nam phụ, hừ một tiếng nói: "Đi đi đi." Cô muốn ngôi dậy, dù sao có chút muốn đi toilet.
Lận Xuyên vội vàng ngồi dậy mặc quần áo, trong quá trình mặc quần áo cũng rất tùy tiện không thèm che giấu cái gì.
Tô Tô thấy được trực tiếp xong, sau đó trước mắt tối sầm lại, chẳng trách cô chịu tội lớn như thế, cô cảm thấy thứ đó to như thế đúng là không chân thật, không biết nên cảm thấy may mắn hay là bất hạnh đây?
"Nàng dâu, anh đi giết đồ bồi bổ cho em..."
"Hả?"
Tô Tô còn chưa hiểu rõ, Lận Xuyên người ta đã đi ra ngoài.
Cô chỉ có thể tự mình thu thập một chút đến nhà vệ sinh, ngồi xổm ở đó cảm giác thật sự rất đau, một lúc lâu sau mới cảm thấy đỡ hơn.
Sau khi trở về phòng nhìn thấy chăn đệm hỗn độn thì gương mặt đỏ bừng, đặt giường đệm sang một bên, sau đó nằm trên chăn tiếp tục ngủ.
Thật sự không phải là đau không thể chịu đựng nổi, chính là cảm thấy rất trống rỗng, không có sức lực.
Chỉ một lát sau cô đã ngủ mất, khi tỉnh lại thì nghe thấy tiếng keng keng ở trong phòng bếp, sau đó Lận Xuyên mở cửa một tay bưng bát cháo, một tay đặt bàn lên giường đất nói: "Nàng dâu ăn cơm."
Tô Tô trừng mắt với hắn một cái, nói: "Em còn chưa rửa mặt."
"Anh đi múc nước cho em." Lận Xuyên cần mẫn rót nước cho cô, sau đó lại đưa khăn lông tới.
Tô Tô rửa xong mới hỏi: "Chân của anh không sao chứ?”
"Không có chuyện gì." Hóa ra là chuyện đó còn dễ dàng hơn hít đất, anh còn tưởng là khó cỡ nào cơ, làm hại anh rối rắm rất lâu.
Tô Tô trợn tròn mắt, ngồi trên bàn chuẩn bị ăn chén cháo, đâu biết Lận Xuyên người ta lại bưng một nồi cháo hầm, đặc biệt là trên cùng có một đống tiết gà là sao đây?
Nghĩ tới dấu vết trên giường cô lập tức hiểu rõ, mặt đỏ lên gắp miếng tiết ăn, cảm thấy mùi vị cũng không tệ lắm.
"Anh thật sự giết gà à?"
Trong nhà có tổng cộng mấy con gà mái nhỏ và một con gà trống, thường ngày mẹ Lận coi bọn chúng như bảo bối kiếm đồ ăn cho chúng nó, sao nỡ để anh
"Ừm."
"Mẹ để anh lấy đi sao?"
"Anh xách đi giết, lát nữa sẽ đi nói với mẹ."
".." Động tác này đúng là thật sự quá nhanh một chút, cô thật sự đói bụng, vừa ăn vừa nói: "Lát nữa anh đợi bị đánh đi."
"Anh da dày thịt béo không sợ đánh." Lận Xuyên cũng cùng ăn bữa sáng một lát, sau đó thu dọn một chút đưa nửa con gà còn lại đến sân trước.
Khi trở về Tô Tô chú ý tới trên mặt anh có vết đỏ, nếu đoán không nhầm là mẹ Lận dùng chổi lông gà đánh.
Cô có chút đau lòng, lại hỏi: "Có bị sưng hay không."
"Mẹ không dùng sức, nếu bà ấy thật sự đánh anh ngay cả nói đều không nói được."
"." Mẹ chồng uy vũ, nếu không lợi hại thật sự không quản được bốn tên nhóc này.
"Hiện giờ mẹ biết cho em ăn thì không tức giận nữa, một lát nữa còn muối tới thăm em."
"Anh nói với mẹ?"
"Không nói ti mỉ." Lận Xuyên cũng không cảm thấy mình làm sai chỗ nào, mình không biết nên hỏi một chút cô chảy máu có cần đến thị trấn khám hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận