Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 89: Bức thư đầu tiên

Chương 89: Bức thư đầu tiênChương 89: Bức thư đầu tiên
Chương 89: Bức thư đầu tiên
Lúc nhận được bức thư này, Tô Tô đã từ cảm giác mất mát lúc đầu biến thành cảm giác bình thường như bây giờ, mỗi ngày cô đi dạy hai tiếng, sau đó thì ở nhà làm chút việc nhỏ nhặt với mẹ Lận như cho gà ăn, dọn dẹp nhà cửa.
Ở thời đại này, trong cái thôn nhỏ như vậy, muốn ra ngoài tích góp tiền là điều không thể, nhưng mà cô lại phát hiện một hiện tượng thú vị, đó chính là băng vệ sinh của mình sau khi dùng trong vẫn có thể tái sử dụng.
Không chỉ băng vệ sinh, ngay cả tiền giấy cũng vậy.
Lúc trước cô không chú ý đến, sau khi phát hiện băng vệ sinh nhiều rồi thì cô bắt đầu đi kiểm tra những thứ khác, cho dù là quần áo không giặt mà bỏ vào, rồi mở rương ra lại, thì bộ quần áo đó vẫn như mới, thật sự là thân kỳ quá rồi.
Gần đây cô có chút nhớ nhung chiếc điện thoại của mình, nhân lúc Lận Giang nghỉ đông, cô sẽ bảo đi vào núi dạo chơi, không chừng có thể gặp được điện thoại của mình ở chỗ lần trước.
Nhưng mà người nhà họ Lận đều không đồng ý, bởi vì ở đó thật sự là núi sâu, người bình thường không dám qua đó.
Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể bỏ ý định đó, đúng vào lúc này có người trong thôn đến tìm cô, nghe nói là có thư của cô ở đại đội rồi.
Cô nghe vậy liền thu dọn rồi đến đại đội lấy thư, vừa hay Lận Đông Hà cũng ở đó. Bây giờ thái độ của anh ta đối với cô không còn tốt như lúc đầu nữa, bởi vì do cô mà nữ chính sống rất khó khăn trong cái thôn này, nghe nói bây giờ cứ rảnh rỗi là bị mấy thanh niên tri thức lăng mạ.
"Tôi đến lấy thư."
Cô cũng không phải trẻ con, cũng không còn tâm tư đi để ý đến nam nữ chính, một người nguyện đánh một người nguyện đau, mặc kệ họ đi.
Huống hồ cho dù sau này nam chính được gia đình có gia thế của anh ta tìm anh ta về lại thì anh ta cũng không có địa vị quyền thế gì, nhiều nhất có mấy đồng bạc.
Anh ta muốn đắc thế cũng phải đợi ba, năm năm sau, lúc đó Lận Xuyên ở trong quân đội phát triển tuyệt đối không yếu hơn anh ta.
Nếu không nữ chính cũng sẽ không bám lấy Lận Xuyên mãi, cả ngày cứ anh anh.
Lận Đông Hà mở ngăn kéo cũ kỹ và lấy ra hai bức thư, nói:
"Chắc là Lận Xuyên gửi tiền về cho cô nhỉ, cô gả cho nhà họ Lận xem như là hưởng phúc rồi."
Anh ta chỉ là tùy ý nói vậy thôi, bởi vì có người phụ nữ nào sau khi gả đi mà không thích nghe gả vào nhà đó được hưởng phúc chứ? Nhưng mà Tô Tô thì khác, cô là cô gái của thời đại mới, độc lập tự chủ. Khi lên đại học, học phí của cô đã không cần phải để cha mẹ lo, cô lợi dụng kỳ nghỉ đi làm thêm, rất dễ đã có thể tự nuôi sống bản thân rồi.
Dù đến đây, cô có tiền, hoàn toàn không cần phải để nhà họ Lận nuôi.
Trong lòng cô không vui, nhưng cô vẫn cười mỉm đón lấy phong thư, cô phát hiện có phong thư viết cho mình, bên trên là bộ phận có liên quan, và phong thư còn lại mới là của Lận Xuyên.
Cô không quen ai trong cái thế giới này, rốt cuộc là ai đã viết thư cho mình?
Cô cũng không quan tâm có người khác ở đó hay không, cô mở phong thư ra, sau đó có một tấm phiếu rơi ra.
Bí thư đưa tay ra nhặt lên giúp cô, sau đó kinh ngạc nói:
"Thì ra đồng chí Tô Tô nhận lương rồi à, không hổ là người ăn cơm nhà nước, có năm mươi tệ tiền lương đấy. Không phải là Lận Xuyên nuôi đâu, lương người ta còn cao hơn của Xuyên Tử đấy."
Lận Đông Hà đỏ mặt, anh ta không ngờ Tô Tô người ta cho dù đến một nơi xa xôi như thế này và vẫn có được tiền lương cao như vậy, đây đúng là điều khiến người ta bất ngờ thật.
"Không hổ là sinh viên đại học." Bí thư đưa tấm phiếu cho Tô Tô, sau đó cười nói. "Không có gì, đây cũng là nhờ tổ chức giáo dục tốt."
Tô Tô học một câu mà người ở đây thường nói, sau đó cô cầm thư của Lận Xuyên và giấy gửi tiền bưu điện của mình quay về.
Cô còn nhìn phong thư mà gửi cho mình kia, trong đó còn có phiếu đời sống, tổng cộng có ba tỜ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận