Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chuong 283: Di dao

Chuong 283: Di daoChuong 283: Di dao
Chương 283: Đi dạo
"Được đó, đến lúc đó nếu em muốn ăn thì tới đây"
"Vâng, em đi ra ngoài kiếm ít hạt giống."
Lận Hải không chậm trễ chuyện này lập tức đi ra ngoài, mà Lận Xuyên thì ở trong phòng trông con trai không ra ngoài.
Tô Tô ăn cơm xong, cuối cùng có thể đi đạo xem ngôi nhà.
Cô đi tới tầng hai, nhìn cái rèm màu xanh lục, chăn đệm màu xanh lục thì khóe miệng giật giật, đây là muốn biến nhà cô thành quân doanh hay Sao.
Nhưng phối đồ khá tốt ngoài ý muốn, thời đại này chỉ lưu hành mấy màu như thế, ít nhất bẩn cũng dễ xử lý.
Ngôi nhà được thu dọn sạch sẽ, đừng nhìn mặt đất là gạch đỏ thời xưa, nhưng trong phòng đều trải thảm nên thoạt nhìn rất xa hoa.
Cô cảm thấy, lại dùng mười năm cũng không thành vấn đề.
Ngoại trừ chỗ phòng khách không trải ra, trên lầu khá tốt.
Có trải, nhưng vì bẩn hoặc có giá trị cao, cho nên bị chủ nhân cũ ném hoặc mang đi cũng chưa biết chừng.
Đợi đi một vòng xong cô đi xuống lầu, Lận Xuyên bảo cô nhân lúc đứa bé ngủ thì đi nghỉ ngơi một lát đi, để anh giúp cô trông chừng.
Tô Tô gật đầu, thật sự đi lên Iầu thoải mái ngủ một giấc.
Đương nhiên mẹ Lận cũng ngủ, nhưng mà bà ấy ngủ trên giường đất dưới lầu.
Đợi khi cô tỉnh phát hiện đã là buổi tối, sao đứa bé không dậy đòi cô uống sữa nhỉ?
Cô vội vội vàng vàng đi xuống lầu, phát hiện Chiến Chiến vẫn còn đang ngủ, cảm thấy kỳ lạ hỏi: "Sao hôm nay đứa bé bớt việc như thế?"
Mẹ Lận nói:
"Đâu có bớt việc, đã sớm tỉnh dậy. Xuyên Tử không cho đánh thức con, cho đứa bé uống sữa bột. Tên nhóc này cái gì cũng ăn, sữa bột cũng có thể uống nửa bình."
Quả thực rất bớt lơ, ngoại trừ thích khóc thì không có tật xấu gì.
"Thằng bé còn uống sữa bột à, lúc trước mẹ con mình đút không phải không để ý tới sao?"
"Nhìn thấy cha thằng bé còn không khóc đâu, mẹ cũng ngủ ba bốn tiếng mới tỉnh."
"Quả nhiên là thế, tên nhóc này chính là thích bắt nạt người khác, sao thằng bé không dám bắt nạt cha mình thế?" Đừng nói là đứa bé không hiểu chuyện, Tô Tô cảm thấy đứa bé biết nhìn sắc mặt.
Biết ai lợi hại, ai dễ bắt nạt.
Hai bọn họ là phụ nữ, cho dù thấy phiền cũng không đánh thằng bé.
Nhưng mà đổi thành Lận Xuyên sẽ không chiều thẳng bé, trừng mắt thằng bé sẽ thành thật.
"Lận Xuyên đâu ạ?"
"Ở bên ngoài trồng rau với em trai nó, lúc này sắp xong rồi." Mẹ Lận vỗ Chiến Chiến nói: "Con đừng đi ra ngoài, ở cữ còn chưa xong đâu."
"Trời ơi, tắm cũng không cho tắm, nước lạnh cũng không cho chạm vào, ngay cả đi ra ngoài đều không được đi."
Cũng may không phải mùa hè nên ít chảy mồ hôi, nếu không cô nghĩ mình sẽ sớm thất sủng.
"Tắm cái gì mà tắm, con ngoan ngoãn một chút, nếu lúc này con nghe lời thì cả đời sẽ không có bệnh gì."
"Vậy ạ, thế thì con nhịn một chút."
Chuyện này thì Tô Tô thật sự không biết, dù sao bên cạnh cô còn chưa có ai sinh cục cưng.
Bạn học đại học đều mới tham gia làm việc, hơn nữa thời hiện đại mọi người đều biết cách bảo vệ mình, trước khi kết hôn rất ít có cục cưng.
Nhưng mà lúc này phải tránh thai kiểu gì, chẳng lẽ phải đi làm phẫu thuật gì đó, đúng là khiến người ta sầu mà.
Chỉ một lát sau Lận Xuyên đã trở lại, cô trừng mắt với anh một cái, tối hôm nay người đàn ông này muốn ở lại ngủ, đương nhiên không có khả năng làm gì, cô còn chưa ở cữ xong đâu.
Lận Xuyên bị trừng có chút khó hiểu, nhưng cảm thấy lát nữa anh phải đi dỗ nàng dâu của mình.
Hơn nữa có đứa bé, đã lâu rồi bọn họ không thân mật nói với nhau gì đó, nói thật đều rất nhớ.
Cho nên nhìn vợ đi lên lầu anh lập tức đi theo, tới trên lầu cầm lấy áo cởi ra sau đó trực tiếp lên giường, ôm lấy Tô Tô nói: "Vợ à."
"Đừng ôm em, trên người rất khó ngửi." Tô Tô đẩy Lận Xuyên một cái.
"Không khó ngửi một chút nào, mùi sữa rất nồng." Thơm hơn con trai, trên người con trai luôn dính mùi khó ngửi gì đó.
"Đúng rồi, Lận Xuyên, anh nói xem sau này chúng ta tránh thai kiểu gì đây?" Tô Tô cảm thấy hai vợ chồng bọn họ nên bàn bạc về chuyện này, không có khả năng chỉ mình cô sốt ruột được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận