Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 307: Có lẽ hôm nay cô có thể an tâm ngủ ngon rồi

Chương 307: Có lẽ hôm nay cô có thể an tâm ngủ ngon rồiChương 307: Có lẽ hôm nay cô có thể an tâm ngủ ngon rồi
Chương 307: Có lẽ hôm nay cô có thể an tâm ngủ ngon rồi
Còn bạn chắn rượu cho chú rể thì không có tác dụng øì, ai bảo tửu lượng của anh ta cũng không được tốt.
Tô Tô dán sát lại gân Bạch Linh Linh cười nói: "Có lẽ hôm nay cô có thể an tâm ngủ ngon rồi."
"Nói linh tinh gì đấy." Bạch Linh Linh đẩy cô một cái, nhưng mà nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
Tô Tô ở bên cạnh cười, thật ra làm cô dâu loại chờ mong còn sợ hãi này sao cô có thể không rõ.
Nhưng mà điều kiện nhà Bạch Linh Linh thật sự rất tốt, tuy cha mẹ cô ấy nuông chiều con gái nhưng không sủng nịnh, ít nhất dạy cô ấy khá tốt.
Đợi cô dâu chú rể vào động phòng mọi người cũng tan, động phòng øì đó để đám nhóc có tinh lực phá thôi, bọn họ còn phải về chiếu cố đứa bé.
Sau đó buổi chiều, còn phải sắp xếp cho Lận Hải đi xem mắt.
Nhưng mà sau khi trở về phát hiện Lận Hải rất bận, bởi vì đứa bé tỉnh cậu bế lên vỗ, nhưng cậu võ một lát đứa bé cũng không cho mặt mũi.
Vì thế bọn họ ở đó đấu trí đấu dũng.
Tô Tô tiến vào nhà vội ôm lấy con trai, dỗ: "Con khóc cái gì, được chú hai ôm không vui sao?”
"Oa.." Chiến Chiến không vui trực tiếp biểu đạt ý nghĩ của mình.
"Anh chị trở về rồi, em cho rằng em sắp bị thằng bé làm thủng màng nhĩ mất. Không đáng yêu ngoan ngoãn như bé gái, sau này em chắc chắn sẽ sinh con gái." Không cần con trai.
"Chuyện này em nói đúng cũng không biết chừng." Sau khi Tô Tô nói xong thì đưa đứa bé vào phòng cho bú sữa, mà Lận Hải đi rửa mặt rửa tay, đều dùng xà phòng thơm rửa, bởi vì sợ người có mùi hun cô gái nhỏ người ta.
Lận Xuyên nhìn dáng vẻ ẻo lả của cậu tức giận nói: "Ẻo lả như thế làm gì, giống như bôi là có tác dụng luôn không bằng."
"Anh cả, anh không phải anh trai ruột của em đúng không?"
"Nhìn em mệt mỏi luống cuống kìa, nếu cô gái này thích em còn để ý em có mùi hay không à?"
"Đó là anh có chị dâu thích, nếu lúc trước anh không cứu chị ấy, chị ấy chắc chắn sẽ không nhìn trúng anh."
"Nhưng mà, người là do anh cứu trở về." Có bản lĩnh, đám đàn ông đến trong núi đợi đi.
Hai anh em nói chuyện nhàm chán xong, Lận Hải đã thu dọn gần xong.
Tô Tô cho đứa bé bú xong thì mặc áo vào nói: "Lan Xuyên anh trông đứa bé, em đưa Lan Hải đến bên nhà ga rồi trở về."
"Em còn đưa nó đi làm gì, một tên nhóc không biết đường sao?"
"Chị dâu, em đều không quen biết, nhìn thấy người ta thì nói gì?" Lận Hải cảm thấy anh cả này không phải anh ruột, chị dâu mới ruột.
"Cô ấy ở đài thứ ba đối diện nhà ga đợi em, mặc áo lam, cầm theo túi hoa. Em đến trực tiếp đi lên giới thiệu mình là được, sau đó hỏi cô ấy là ai. Sau đó hẹn cô ấy tới tiệm cơm ăn chút gì đó, nhớ đừng quá keo kiệt là được." Tô Tô truyền thụ từng bước, vừa nói vừa dẫn người đi ra ngoài.
Nhưng mà tới nhà ga cô không thể tiến lên, dù sao cũng là bọn họ đang xem mát không cần cô làm nền.
Lận Hải có chút khẩn trương, nhưng cũng không thể luôn bảo chị dâu đi theo, nhìn cô đi rồi thì bất lực, nhưng cuối cùng vẫn đi tới đài thứ ba kia.
Tô Tô cũng lo lắng nhưng không thể đi theo sau, trở về trông đứa bé cũng là chuyện rất quan trọng.
Vì thế cô chỉ có thể lưu luyến mỗi bước đi trở về, ngồi ở chỗ đó còn nói: "Anh nói nghe xem, nhỡ đâu không thành thì làm sao bây giờ. "
"Không thành thì không thành thôi."
"Em sợ đến lúc đó Lận Hải làm sai gì đó, khiến cô gái người ta khó chịu. Cho dù không nhìn trúng, ít nhất cũng nói mấy lời nhẹ nhàng đừng đả thương trái tim người ta."
"Sao em nghĩ nhiều như thế. "
"Em đâu suy nghĩ nhiều, đó là em trai anh, anh nói xem sao anh không chút để tâm như vậy."
Tô Tô cầm giẻ lau chỉ người đàn ông của mình mà cạn lời, nhưng mà tay bị anh nắm lấy, nói:
"Anh quan tâm mình em là được rồi."
Những lời này không sai, nhưng mà sao cô cảm thấy nói có lệ vậy nhỉ?
Nói không lo lắng, hai người vẫn vừa trông đứa bé vừa nhìn bên ngoài cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận