Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 46: Con cháu tự có phúc

Chương 46: Con cháu tự có phúcChương 46: Con cháu tự có phúc
phận của con cháu
Chương 46: Con cháu tự có phúc phận của con cháu
Tô Tô tin lời Lận Xuyên nói rồi, nhưng cô không muốn mềm lòng lúc này, giống như mình rất tùy tiện vậy.
Lận Xuyên chỉ cảm thấy đây là chuyện tốt như bánh rơi từ trên trời xuống, bỏ một cô người yêu, đột nhiên lại rơi xuống một cô vợ. Điều quan trọng nhất là, cô vợ này nhỏ tuổi, học lực lại cao, nếu như anh mà không cưới, không phải ngốc lắm sao?
"Cưới." Giọng nói mạnh mẽ chấn động, làm Tô Tô giật mình.
Đột nhiên cô phản ứng lại, lời nói vừa nãy của mình có hơi giống ép hôn nha, còn ở trước mặt cha mẹ anh nữa.
Nhưng quan trọng nhất là cô đã ép hôn thành công rồi.
Không được, đỏ mặt rồi, cô ôm mặt mình, không biết làm thế nào mới phải.
Lúc này hèn nhát thì có ích gì, những gì nên nói đều đã nói ra cả rồi. Đều tại cái tên miệng thối Lận Xuyên đó, lúc ăn hời, đồng ý một cách vui sướng như vậy.
Nhưng mà, tại sao cô cảm thấy anh như thế rất nam tính.
Nhất định là do lúc mình xuyên không, ngã đến đầu óc mơ hồ rồi.
Nhưng mà mẹ Lận nhìn đứa con trai căng thẳng đứng đó như cây trụ vậy, rồi lại nhìn cô con dâu ôm mặt ở trên giường, đột nhiên bà ấy cảm thấy thật ra như thế này cũng không tồi, vì thế vỗ đùi một cái, nói: "Được, chuyện này cứ như vậy đi."
Cha Lận cũng gật đầu, nói: "Nếu như đã là người mới thì đừng ngủ chiếc giường này nữa, trả về nhà chúng ta đi. Sau đó ngày mai Xuyên TỬ, con đi với Tô Tô mua bộ đồ mới."
"Vâng." Lần này Lận Xuyên lại đồng ý rồi, lúc trước đối tượng là Tần Duyệt Duyệt, anh không hé một tiếng nào cả.
Đây chính là định mệnh đấy.
Mẹ Lận cũng không hỏi gì nữa, đưa Tô Tô về nhà, sau đó bà ấy càng ngày càng phát hiện con trai thật sự hiểu chuyện rồi. Lúc trước anh cầm đèn pin đi phía trước, bước đi nhanh đến nỗi họ phải chạy theo mới kịp. Bây giờ lại đi phía sau, suốt đường đi cẩn thận soi đường cho họ.
"„" Nếu không phải con ruột thì bà ấy muốn đánh anh thật đấy.
Sau khi về đến nhà, anh còn chủ động dọn dẹp bát đũa, sau đó sưởi ấm giường trong phòng Tô Tô người ta, tốc độ vô cùng nhanh.
Mẹ Lận chọt ông già nhà mình một cái và nhỏ tiếng nói: "Đây là đồng ý đấy."
"Con trai bà, chính là có mưu đồ."
"Đó không phải cũng con trai ông sao?"
"Cả một tâm địa gian xảo."
"Nhưng mà tôi cảm thấy, Tô Tô tốt hơn con bé Duyệt Duyệt đó, chỉ là người ta là sinh viên đại học, còn ăn cơm nhà nước, tôi sợ... "
"Con cháu tự có phúc phận của con cháu, đợi hai đứa nó lên giường thì có thể sống yên ổn rồi."
Mẹ Lận nghĩ cũng phải, sau đó lặng lẽ nằm xuống cùng với ông già nhà mình. Bọn họ biết, con trai họ chủ động đi tìm Tô Tô nói chuyện rồi, đây là lần đầu tiên, xưa đến nay chưa thấy anh như vậy bao giờ, lúc trước với Tần Duyệt Duyệt, đi đường cũng cách khoảng mười bước chân.
Hai người không lên tiếng chỉ là muốn nghe thử, rốt cuộc con trai có thể nói ra được gì, nhưng Tô Tô với Lận Xuyên nói quá nhỏ, họ không nghe rõ gì cả.
Ở trong căn phòng nhỏ, Lận Xuyên báo cáo tình hình của mình, sau đó nói: "Anh biết em là cô nhị, nhưng kết hôn là một chuyện lớn như vậy, em có người nào cần thông báo không, ngày mai lên thị trấn có thể đi gọi điện thoại hoặc viết thư cũng được."
Vừa nhắc đến cái này thì Tô Tô trầm mặc một lát, biểu cảm trên mặt có hơi bi thương.
"Xin lỗi.. Anh không phải.." Cố ý muốn nhắc đến chuyện đau lòng của em.
Nhưng anh lại thấy Tô Tô ngẩng đầu lên, cười nói: "Em không còn người thân nào nữa cả." Sau khi cô đến thế giới này, nếu có thì cũng chỉ vài người nhà họ Lận này thôi, cho nên đây mới là nguyên nhân lớn khiến cô quyết định kết hôn vội vàng như vậy.
Hơn nữa tình thế đưa đẩy nên xuất hiện hôn sự này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận