Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 368: Cô buông chồng tôi ra

Chương 368: Cô buông chồng tôi raChương 368: Cô buông chồng tôi ra
Chương 368: Cô buông chồng tôi ra
Hiện giờ cô ta nghĩ thoáng hơn, chỉ cần là đàn ông có tiền đều được, tình yêu gì đó đều là bịa đặt.
Vì thế cô ta vừa nói với luật sư mình muốn chia nửa gia sản của Lận Đông Hà, vừa chạy tới nhà xưởng của Tống Lão Tam tìm anh ta.
Hiện giờ cô ta không còn là cô gái nhỏ gì đó, cho nên trang điểm hoa hòe lộng lẫy, thoạt nhìn rất có hương vị của phụ nữ.
Vừa vặn Tống Lão Tam cũng ở đây, nhìn thấy cô ta thì hỏi ý đồ cô ta tới, kết quả Tần Duyệt Duyệt khóc với anh ta, nói Lận Đồng Hà không cần cô ta nữa.
Nếu là trước đây nhìn thấy cô ta như vậy, Tống Lão Tam chắc chắn sẽ nhiệt tình tới hỏi, sau đó an ủi cô ta.
Nhưng mà lần này Tống Lão Tam không làm thế, anh ta chỉ lạnh lùng nghe xong lời cô ta nói, sau đó nói:
"Tôi nói này thanh niên trí thức Tần, chuyện giữa cô và Lận Đông Hà nói với tôi có tác dụng gì, tôi thấy cô vẫn nên trở về đi, nói chuyện hẳn hoi với anh ta đừng quậy ly hôn nữa. Tiểu Cao à, cậu lái xe đưa Lận phu nhân trở về đi."
Sau khi nói xong thì nói nhà máy còn có việc trực tiếp xoay người rời đi. Tình huống này có chút không đúng, trước đây nếu Tần Duyệt Duyệt nói như vậy với anh ta thì thái độ sẽ khác hoàn toàn với bây giờ.
Không cần hỏi, chắc chẳn là Tô Tô giở trò sau lưng.
Mà lúc này Tô Tô đang hắt xì, lười nhác dựa vào trong lòng Lận Xuyên nói:
"Em cảm thấy trên người mình như có sắt nặng ngàn cân đè lên, con của anh đúng là nặng, em đều không muốn đi đường."
"Lát nữa đi ra ngoài đi mấy bước, anh cảm thấy nói không chừng là con gái, khi em mang thai Chiến Chiến rất thích đi, quản đều không quản được." Lận Xuyên xoa đầu cô nói.
"Cái gì, gần đây em xây nhà xưởng quá mệt mỏi mới có thể lười. Đợi nhà máy xây dựng xong xuôi, sau đó em có thể ở nhà lười một ngày 24 tiếng không cử động."
"Sắp xong chưa?"
"Sắp xong rồi, em không ngờ tới xây nhà xưởng mất nhiều thời gian như vậy."
"Trước đây em làm việc quá thuận lợi" Lận Xuyên đưa nước cho cô nói: "Chúng ta đi ra ngoài chơi hai ngày đi, hiện giờ anh rảnh."
Mỗi lần Lận Xuyên làm nhiệm vụ trở về đều được nghỉ hai ba ngày, hiện giờ có người giúp bọn họ trông đứa bé cho nên đi ra ngoài chơi cũng được. Tô Tô lập tức nói: "Được đó được đó, chúng ta đến trong núi đi, nghe nói bây giờ đang mùa thu hoạch nấm, chúng ta đi hái, trở về phơi khô."
"Người khác đều đi công viên hay nơi có phong cảnh, sao em thích đến chỗ không người như thế?"
"Em thích thiên nhiên."
Lận Xuyên không còn cách nào, nói:
"Ừ, vùng ngoại thành của thành phố X có một ngọn núi, lúc trước anh từng mai phục ở chỗ đó nên rất quen thuộc nơi đó, anh dẫn em đến đó."
Đương nhiên là Tô Tô vui vẻ, hai người sắp xếp đồ sau đó xuất phát, ở trong núi suốt hai ngày, khi trở về hái được một đống nấm.
Thu hoạch thật sự rất lớn, hai người đều vui vẻ.
Tô Tô vui vẻ chính là ở dưới chỉ đạo của Lận Xuyên kiếm được nhiều đồ ăn như thế, trở về có thể nấu cháo ăn một bữa no nê, thèm.
Lận Xuyên nghĩ chính là vợ mình hoạt động khá tốt, xem ra lần này cơ thể không tệ, không vì mang thai mà đào rỗng cơ thể mình.
Hiện giờ anh sợ nhất là chuyện này, chỉ cần vợ không sao là anh sẽ vui vẻ.
Nhưng mà còn chưa về đến nhà, trên đường về thì thấy có người đang cãi nhau ở bên đường, sau đó có rất nhiều người vây xem.
Xe không lái qua được, Lận Xuyên đành phải đỗ lại nhìn một lát nói: "Em ngồi yên trên xe nhé." Sau khi nói xong thì mở cửa xuống xe, mới đi vào trong đám người đã bị người ta ôm lấy.
"Anh Xuyên Tử, em rất hối hận vì sao lúc trước không gả cho anh, cứ muốn gả cho tên khốn nạn Lận Đông Hà này, anh ta không cần em, ngay cả tài sản đều chẳng muốn chia cho em. Anh Xuyên Tử, anh phải làm chủ cho em." Giọng nói của Tần Duyệt Duyệt truyền đến.
Tô Tô ở trong xe suýt nữa tức chết, trực tiếp xuống xe đi tới giữa đám người nói: "Cô buông chồng tôi ra."
Bạn cần đăng nhập để bình luận