Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 235: Thương lượng với cha mẹ

Chương 235: Thương lượng với cha mẹChương 235: Thương lượng với cha mẹ
Chương 235: Thương lượng với cha mẹ
"Đồng chí Thường, anh tức giận với cái giường làm gì, nhìn xem nắm tay đều bị đấm tím." Bạn cùng phòng bệnh vội vàng ngăn cản hành động của anh ta, nhưng mà hoàn toàn không biết bị Bạch Linh Linh ở ngoài cửa nghe được.
Vậy mà cô ấy có chút thẹn thùng, không ngờ tới Thường Dược Tiến này còn rất thích cô ấy.
Vậy không bằng, đi thương lượng với cha mẹ một chút?
Đàn ông và phụ nữ đơn giản như thế, có đôi khi có tình nhưng mặt ngoài không đâm thủng thì có lẽ sẽ bỏ qua.
Nhưng nếu nói chuyện này ra, như vậy rất có thể là kết cục khác.
Ví dụ như Thường Dược Tiến, thật ra khi anh ta chấp hành nhiệm vụ với Lận Xuyên bị bỏng tương đối nghiêm trọng, mặt thật sự bị hủy dung, chân cũng không thể đi đường bình thường.
Sau đó xuất ngũ làm việc ở đơn vị, bởi vì cơ thể tàn tật cuối cùng không cưới vợ.
Mà Bạch Linh Linh thì thông qua sắp xếp của trong nhà kết hôn với một người đàn ông đi làm, nhưng sau khi kết hôn người kia tìm kẻ thứ ba, bọn họ chia tay trong không vui.
Cuối cùng, Bạch Linh Linh sống cô độc cả đời không tái giá.
Chính vì Tô Tô tới đây, bọn họ tìm được nhau.
Chuyện này Tô Tô còn chưa biết, cô chỉ nói với Lận Xuyên: "Em cảm thấy, chuyện này thật sự có cửa."
"Hả?" Lận Xuyên cũng cảm thấy bọn họ không xứng đôi, nhưng mà mình đều cưới được nàng dâu xinh đẹp như thế, mọi việc đúng là khó mà nói được.
"Bạch Linh Linh thích người đàn ông rụt rè một chút." Tô Tô cảm thấy mắt thẩm mỹ của hai bọn họ tương đối giống nhau, cho nên mới có thể nói chuyện hợp ý như vậy.
"Vậy có phải sắp được uống rượu mừng rồi không." Lận Xuyên rất vui vì giải quyết được khó khăn nhất trong lòng người lớn tuổi nhất doanh trại, hơn nữa cuối cùng nàng dâu của mình cũng có thể xuất viện.
Anh đã làm xong thủ tục, sau đó bộ đội đặc biệt điều xe tới đưa Tô Tô trở về, thuận tiện phát một tờ giấy khen cho cô.
Sau đó tất cả giáo viên thuộc khu gia đình của đại học X đều tới chúc mừng, dù sao nghe nói Tô Tô người ta chẳng những lập công lớn phiên dịch thay bộ đội, còn cứu người của bộ đội, quả thực là kiêu ngạo của trường học. Hiệu trưởng Quan xin cấp trên, cũng trao tặng cho Tô Tô danh hiệu giáo viên giỏi nhất, đồng thời lại cho 50 tệ tiên trợ cấp.
Thời đại này, có vinh hạnh đặc biệt như vậy thật sự là tương đối khó có được.
Chỉ trong nháy mắt, trong nhà Tô Tô đã treo hai to giấy khen.
Còn là Lận Xuyên vô cùng kiêu ngạo treo từng cái lên trên tường.
"Không bằng chúng ta treo khen thưởng lên hết bên này, anh có không, lấy ra treo hết lên."
Tô Tô chỉ cảm thấy thú vị, nhưng mà Lận Xuyên nghe xong thì nghiêm túc ôm một đống trở về, vì thế bọn họ treo đầy nửa mặt tường.
Giống như là đang khoe khoang, Tô Tô cảm thấy ít nhất nên treo có tính nghệ thuật một chút, nhưng Lận Xuyên người ta không có ý nghĩ đó, chỉ thấy anh treo từng cái lên trên.
Nếu có người tới đây nhìn...
Sai đó Lận Hải tới đây, cậu tiến vào trong nhà thì thấy được, sau đó nói:
"Anh cả, anh được nhiều khen thưởng như vậy à. Chị dâu, chị cũng có hai cái, thật lợi hại."
Lúc này Lận Xuyên mới có thời gian rảnh nói chuyện với Lận Hải, nghe nói cậu làm không tệ ở xưởng quần áo nên nói:
"Chăm chỉ học tập, đừng cô phụ chị dâu." "Em biết rồi." Mỗi lần Lan Hải tới đều mang quà cho cháu gái nhỏ, lần này hiếm khi mang tới váy bà bầu cho Tô Tô.
"Em dùng tiền mua à?"
"Vâng, em bảo một dì làm. Tuy em học được không ít thứ, nhưng mà không thể lãng phí nhiều nguyên liệu như vậy làm váy." Làm không đẹp thì rất đáng tiếc.
"Rất đẹp, cảm ơn em." Tô Tô rất vui vẻ, nghĩ tới sau này cô to bụng vừa vặn tới mùa hè, khi đó mặc chiếc váy này thì không thể tốt hơn.
"Đúng rồi chị dâu, thôn chúng ta nối điện. Cha gọi điện thoại cho em bảo em hỏi chị có nối điện ở sân sau hay không, nghe nói rất đắt."
"Có, chắc chắn phải nối điện. Sau này mọi nhà đều phải mở điện, cần bao nhiêu tiền, chị gửi về nhà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận