Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 76: Mặt trời vẫn chưa xuống núi

Chương 76: Mặt trời vẫn chưa xuống núiChương 76: Mặt trời vẫn chưa xuống núi
Chương 76: Mặt trời vẫn chưa xuống núi
Tính cách của Lận Xuyên từ trước giờ luôn lầm lì, cũng rất ham học. Nghe thấy mẹ mình gọi thì cậu ta chau mày, nói:
"Không phải có chị dâu rồi sao, để chị ấy dọn, làm gì có con dâu mới nào không làm việc chứ."
Tô Tô không hiểu nhìn Lận Sơn một cái, cậu hai này cô cũng chưa tiếp xúc với cậu ta bao nhiêu, cô đã đắc tội gì với thiếu niên đang trong thời kỳ đổi giọng rồi sao?
Mẹ Lận tức giận trừng mắt, nói: "Con nói cái gì? Con..."
Bộp, đôi đũa trong tay Lận Xuyên nằm xuống bàn một cách nặng nề, anh nói: "Lận Sơn, đi theo anh ra ngoài."
Anh định làm gì, đơn độc dạy dỗ em trai?
Còn mẹ Lận thì nói với cha Lận:
"Nhìn xem ông nuông chiều Lận Sơn kìa, không biết nói chuyện gì cả, hôm nay là tân hôn của Xuyên Tử với con dâu, theo phép tắc là không được làm chút việc nào, nếu không sau này không có phúc khí. Nó không biết, ông cũng không nói nói, giống như con lừa vậy."
Nói xong bà ấy quay đầu lại nói với Tô Tô: "Tô Tô à, con đừng giận nha, thăng nhóc đó học đến lú lẫn rồi."
"Vâng, con không giận đâu."
Tô Tô nhớ lại tình tiết trong sách, phát hiện Lận Sơn này vậy mà lại là tùy tùng của nữ chính, bởi vì nữ chính từng chỉ đạo anh ta học, sau đó thì một lòng xem cô ta là người tôn kính nhất.
Nhưng mà đột nhiên chị dâu đổi thành người khác, anh ta khó chịu rồi nhỉ?
Mới kết hôn ngày đầu tiên đã muốn ức hiếp chị dâu mình rồi?
Nói không giận nhưng Tô Tô biết đổ thêm dầu vào lửa, cô nói:
"Con nghe người ta nói quan hệ của Sơn Tử với Tần Duyệt Duyệt rất tốt, em ấy thường xuyên đi tìm cô ấy để ôn bài. Có phải bởi vì đột nhiên con thay thế vị trí của cô ấy, cho nên em ấy không vui không?"
Cô nói như thế thì mẹ Lận càng tức giận hơn, bà ấy nói: "Chuyện này con đừng lo, về nhà trước đi, để mẹ xử thằng nhóc này."
"Không cần đâu mẹ, ngày dài mới hiểu lòng người."
Còn lâu cô mới ấm ức đấy, thế nào cũng phải để tiểu tử đó biết thái độ của nữ chính đối với gia đình họ.
Thật ra cũng không thể nói nữ chính không tốt, quả thực ở thời đại này, cô ta xem như là người rất có chí cầu tiến rồi. Nhưng mà, cô ta đối xử với nhà họ Lận thật sự không tốt.
Tô Tô nói xong câu này thì quay về phòng, cô muốn dọn dẹp giúp nhưng mẹ Lận không cho, trông bà ấy có vẻ rất tin vào những lời nói của người xưa.
Cô vừa mở cửa ra thì thấy Lận Xuyên với Lận Sơn quay lại, trông anh rất hung dữ, còn em trai của anh thì mím môi như chịu phải ấm ức rất lớn vậy. Anh ta nhìn Tô Tô một cái, mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói.
Bép!
Lận Xuyên bép một cái sau đầu anh ta và nói:
"Câm rồi à, không nhớ mình phải nói gì rồi phải không?"
"Nhớ." Sau khi bị dạy dỗ một cách vô tình, Lận Sơn rất "thành tâm" nói với Tô Tô:
"Chị dâu, em xin lỗi."
"Ừm, không sao đâu." Tô Tô gật đầu đồng ý, trong lòng thì buồn cười, cách dạy dỗ của Lận Xuyên đúng là bạo lực thật.
Lận Sơn thở phào một hơi, nói: "Em quay về học bài được rồi nhỉ?"
"Sau này có chỗ nào không hiểu thì hỏi chị dâu em, dẫu sao thì cô ấy cũng tốt nghiệp đại học, giỏi hơn người phụ nữ đó nhiều, hiểu chưa?" Bây giờ Lan Xuyên nói đến nữ chính cũng đổi cách gọi thành người phụ nữ đó rồi, có thể thấy anh thật sự không thích.
"Cô ấy rất tốt."
"Cô ta rất tốt thì em đi với cô ta đi, nhà này không thiếu miếng thịt như em. Ăn của nhà, uống của nhà, biết hướng khuỷu tay ra ngoài rồi*, nếu như còn có một lần nữa thì đừng trách anh không khách sáo."
*Hướng khuỷu tay ra ngoài: Ví với việc giúp người ngoài mà không giúp người trong nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận