Ôn Hương Nhuyễn Ngọc

Chương 122


Đến chiều, có người bắt đầu truyền tin công tử Trương gia Trương Văn Ngạn phát điên nhảy xuống sông, lúc này người trong nha môn đang ở ven bờ sông vớt xác.
Nguyễn Du đang bắt mạch cho người khác, nghe thấy có người bàn luận về chuyện này, không nhịn được hỏi: “Ngươi nói chính là Trương gia mở tiệm trà sao?”
Người kia vội gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, nghe nói Trương Văn Ngạn hôm qua mới cưới thê tử, không biết chuyện gì xảy ra, sáng sớm đã phát điên nhảy xuống sông, cả đám hạ nhân Trương gia đuổi theo cũng không kịp.”
Có người lại chen vào vài câu, nói: “Ngươi không biết đâu, nghe nói Trương gia có yêu khí, Trương Văn Ngạn kia có thể bị yêu quái nhập vào, nên mới nhảy xuống sông, nếu không ai vừa cưới thê tử mà lại đi tìm cái c.h.ế.t chứ? Nghe nói tân nương tử mới của hắn còn nổi tiếng là Tây thi đậu hủ ở phía đông thành, bộ dáng rất đẹp!”
Câu chuyện được mở ra, thu hút thêm nhiều người bàn tán về chuyện này.
Sáng nay Nguyễn Du đã thấy Trương Văn Ngạn chạy ra ngoài, không ngờ hắn ta lại nhảy xuống sông, chỉ trong nửa ngày mà người đã mất, xác còn chưa vớt lên.
Nàng rùng mình, cảm thấy chuyện này có gì đó kỳ lạ.
Nàng không tin vào chuyện ma quái nhập thân, nhưng Trương Văn Ngạn phát điên là sự thật, vì sao hắn ta lại phát điên? Phải chăng trong nhà có thứ gì đó khiến hắn ta sợ hãi? Hay là bị đả kích gì đó?
Hư——
Nguyễn Du không nghĩ ra, liền thôi không nghĩ nữa. Nhìn quanh chỉ còn hai ba người đến xem bệnh, thầm nghĩ chờ xong việc ở đây, nàng sẽ đi xem chuyện gì đang xảy ra.
-
Bên bờ sông thành nam.
Tống Hà đang chỉ huy vài người đang vớt xác dưới sông, ở gần bờ bọn họ đã vớt qua nhưng vẫn chưa tìm thấy, vì vậy đã mời thuyền đánh cá gần đó đến vớt xác, vừa ra khơi không lâu, đã có người kêu lên: “Vớt được rồi, vớt được rồi!”
Mọi người cùng nhau hợp sức kéo xác lên, phát hiện đúng là Trương Văn Ngạn mặc áo cưới, sắc mặt xanh trắng.
Trương lão gia và Trương thị đã sớm đứng chờ bên bờ sông, bọn họ biết nhi tử Trương Văn Ngạn nhảy xuống sông, từ hy vọng ban đầu rằng hắn ta còn sống, nhưng sau đó trong lòng bọn họ dần nặng nề, giờ nhìn thấy xác nhi tử được vớt lên, đã sớm khóc không thành tiếng.
Trương thị lao tới muốn ôm lấy xác nhi tử, nhưng Tống Hà đã ra lệnh cho người giữ người lại, biểu cảm nghiêm túc nói: “Trương thị, ta hiểu bà đau khổ khi mất con, nhưng Trương Văn Ngạn c.h.ế.t một cách kỳ lạ, bà vẫn đừng làm cản trở việc điều tra của nha môn bọn ta.”
Nói xong, Tống Hà trầm ngâm một chút, tự thấy gần đây mình nói năng có tiến bộ, nếu là trước đây, hắn rất có thể sẽ chỉ nói: “Nếu muốn khóc thì đi chỗ khác mà khóc, đừng cản trở nha môn làm việc.”
……
Trương thị nghe Tống Hà nói cái c.h.ế.t của Trương Văn Ngạn có điều kỳ lạ, trên mặt liền hiện lên vẻ bi phẫn, bà ta nhìn về phía Trương lão gia mắng: “Giờ thì hay rồi, lão nương của ông không biết đã làm gì đuối lý mà lớn bụng, nhất định phải ép nhi tử của ta cưới thê tử sinh con, bảo rằng ‘xung hỉ’ có thể chữa khỏi bà ta, giờ thì tốt rồi, ‘xung hỉ’ đã lấy đi mạng sống của nhi tử ông! Ông vui lắm rồi phải không? Ông trả mạng của nhi tử lại cho ta!”
Trương thị như phát điên mà mắng chửi Trương lão gia, đám người xem cũng từ miệng bà ta biết được chuyện Trương lão thái bị lớn bụng.
Trong một lúc, mọi người đều bàn tán xôn xao.
Trương lão gia bị lời nói của Trương thị làm cho tức đến đỏ mặt tía tai, mất nhi tử thì trong lòng của ông ta cũng rất đau, càng hối hận vì đã nghe lời thầy bói về chuyện ‘xung hỉ’, nhưng ông ta đâu biết sẽ xảy ra chuyện như vậy?
Trương thị nói về mẫu thân của ông ta trước mặt nhiều người như vậy, không phải là làm ông ta khó xử sao?
Ông ta tức giận tát Trương thị một cái, mắng: “Ả phụ nhân này, sao dám nói bậy bạ như vậy!”
Tiếng khóc của Trương thị, tiếng mắng của Trương lão gia, cùng với tiếng bàn tán của người xem náo nhiệt, làm cho trán Tống Hà đập thình thịch, hắn thật sự muốn kéo Trương thị và Trương lão gia ném xuống sông cho bọn họ bình tĩnh lại.
Náo loạn quá, có gì mà ồn ào, ồn ào có thể khiến Trương Văn Ngạn c.h.ế.t rồi sống lại được sao?
“Tạ bá, Trương Văn Ngạn này thật sự đã c.h.ế.t đuối sao?” Tống Hà nhíu mày, nén lại cơn tức giận hỏi ngỗ tác.
Ngỗ tác đã làm việc ở nha môn hai mươi năm, là một người có kinh nghiệm, trong việc khám nghiệm tử thi hiếm khi sai sót. Lúc này ông ấy đã kiểm tra toàn bộ cơ thể Trương Văn Ngạn, lắc đầu với Tống Hà: “Không phải c.h.ế.t đuối.”
“Vậy là gì?” Tống Hà lên tinh thần, quả nhiên hắn đã đoán đúng, cái c.h.ế.t của Trương Văn Ngạn thật sự có điều kỳ lạ.
Tạ ngỗ tác không trả lời, chỉ chỉ vào xác Trương Văn Ngạn nói: “Ngươi tự xem sẽ biết.”
Trước đây Tống Hà đã từng giúp nha môn điều tra vụ án, tự nhiên cũng đã từng hợp tác với ngỗ tác. Khi điều tra, ngỗ tác từng chỉ cho Tống Hà một số kỹ xảo trong việc khám nghiệm tử thi. Dù Tống Hà không thực sự học, nhưng những gì Tạ ngỗ tác này nói hắn đều nhớ.
Thấy Tạ ngỗ tác có ý muốn thử hắn, hắn bắt đầu kiểm tra xác Trương Văn Ngạn, rất nhanh phát hiện ra điểm nghi vấn.
Hắn chỉ vào một vài vết thương trên cơ thể Trương Văn Ngạn nói: “Trương Văn Ngạn có vết bầm ở đầu và đầu gối, đặc biệt là ở cổ, có một vết cắt rất nhỏ. Điều này cho thấy hắn đã từng đánh nhau với ai đó, người đó ban đầu muốn một đao lấy mạng hắn, nhưng không biết vì sao lại không ra tay.”
“Còn nữa, xác của hắn đã hoàn toàn cứng lại, ít nhất đã c.h.ế.t hơn năm canh giờ, trong khi người Trương gia lại nói sáng nay bọn họ thấy ‘Trương Văn Ngạn’ chạy ra ngoài nhảy xuống sông, nếu không phải Trương Văn Ngạn đã c.h.ế.t sống lại, thì chỉ có một khả năng, Trương Văn Ngạn sáng nay là do người khác giả trang.”
Tạ ngỗ tác nghe Tống Hà nói, trên mặt hiện lên vẻ tán thưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận