Ôn Hương Nhuyễn Ngọc

Chương 97


Giọng Lục Hoài Ngọc rất nhẹ nhàng, cũng không có ý trách móc Phương Ánh Nhu, nhưng nghe những lời này, nước mắt nàng ta rơi như hạt ngọc, nghẹn ngào ủy khuất: “Có phải biểu ca chê Nhu nhi rồi không?”
“Aizz? Nhu nhi, sao muội lại khóc? Ta không có ý đó, là muội hiểu lầm, chúng ta lớn lên cùng nhau, sao ta có thể chê muội?” Lục Hoài Ngọc thấy Phương Ánh Nhu khóc, lại có phần luống cuống. Thường ngày Phương Ánh Nhu tuy có chút ngọt ngào nhưng không phải là người hay khóc, lúc này nàng ta khóc như vậy, chắc chắn rất buồn bã.
Phương Ánh Nhu không thể ngừng nước mắt, vẫn thút tha thút thít hỏi hắn ta: “Vậy sao biểu ca không chịu xoa chân cho muội? Chắc chắn là biểu ca chê muội!”
“Ôi… Nhu nhi, không phải như vậy, muội hãy nghe ta giải thích.” Lục Hoài Ngọc vừa nói vừa lo lắng nhìn xung quanh xem có ai khác không, sợ người khác thấy lại nghĩ hắn ta đang bắt nạt Phương Ánh Nhu, “Hai người chúng ta sau này đều phải thành thân, nếu còn thân thiết như hồi trước, e rằng người ngoài sẽ đồn đại, không tốt cho danh tiếng của cả hai.”
Phương Ánh Nhu nhìn chằm chằm Lục Hoài Ngọc, nhưng cuối cùng cũng ngừng khóc: “Vậy nếu Nhu nhi gả cho biểu ca, thì có phải người khác sẽ không nói gì nữa không?” Nàng ta dừng lại một chút, thấy Lục Hoài Ngọc ngẩn ra, lại nói, “Nhu nhi thích biểu ca nhất, muốn vĩnh viễn ở bên cạnh biểu ca.”
Lời này khiến Lục Hoài Ngọc cả kinh sửng sốt một lúc, có chút ngớ ngẩn, lâu sau mới phản ứng lại. Gương mặt hắn ta đỏ bừng, càng ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào Phương Ánh Nhu, mặc dù hắn ta luôn yêu thương Phương Ánh Nhu, nhưng thật sự hắn ta chỉ xem Phương Ánh Nhu như muội muội, chưa từng nghĩ đến việc thành thân với nàng ta, lúc này nghe được lời của nàng ta chỉ thấy hoang đường, càng cảm thấy Phương Ánh Nhu như đứa trẻ đang làm nũng.
Hắn ta nói: “Muội đừng làm nũng như đứa trẻ, chuyện hôn nhân đại sự là do mai mối, cũng do phụ mẫu quyết định, không phải chuyện đùa.”
Phương Ánh Nhu thích Lục Hoài Ngọc, nhưng đây là lần đầu tiên nàng ta nói thẳng rằng nàng ta muốn gả cho Lục Hoài Ngọc. Trước đây nàng ta luôn tự tin nắm chắc, nghĩ rằng chỉ cần Lục Hoài Ngọc thi đỗ cử nhân, việc thành thân của bọn họ chỉ còn là chuyện sớm muộn, giờ Lục Hoài Ngọc đã thi đỗ, ai ngờ lại có Nguyễn Du chen vào!
Nghĩ đến Nguyễn Du, trong mắt Phương Ánh Nhu thoáng hiện vẻ tàn nhẫn.
Nàng ta nhíu mày nói: “Làm sao biểu ca biết Nhu nhi đang làm nũng? Làm sao biểu ca biết Nhu nhi không phải thật lòng ái mộ biểu ca? Nhu nhi có làm nũng hay không, tự Nhu nhi biết rõ, biểu ca không biết, nhưng Nhu nhi thì biết, muội thật lòng yêu huynh đã từ lâu rồi!”
Một lát sau, giọng điệu nàng ta dịu lại, nghiêm túc nhìn Lục Hoài Ngọc nói: “Biểu ca, huynh có biết, từ ngày Nhu nhi biết chuyện, liền đã yêu huynh rồi.”
Lời này nửa thật nửa giả, trước khi cô cô tìm đến nàng ta, nàng ta tiếp cận Lục Hoài Ngọc quả thực vì nhìn vào học vấn của Lục Hoài Ngọc, biết hắn ta sau này chắc chắn sẽ có được công danh, cũng vì tiền đồ của hắn ta. Nhưng sau nhiều năm tiếp xúc, nàng ta đã sớm thật lòng ái mộ Lục Hoài Ngọc.
Lục Hoài Ngọc tính tình tốt, lại thông minh, học vấn uyên thâm, là lựa chọn hàng đầu cho nhiều nữ tử ở huyện Thanh Hà, làm sao nàng ta có thể không thích?
Lời nói của Phương Ánh Nhu thật thâm tình, nhưng Lục Hoài Ngọc lại bị dọa cho một phen. Như sét đánh giữa trời quang, hắn ta đứng ngẩn ra, không thể tin nổi nhìn biểu muội đáng thương trước mặt. Hắn ta không thể ngờ, người trước nay mình luôn xem như muội muội, thế nhưng lại nảy sinh tình cảm nam nữ với mình...
Nếu đúng như vậy, thì những hành động thân mật trước đây của bọn họ, giờ đây xem ra quả thật quá mức hoang đường.
Lục Hoài Ngọc như từ giấc mộng bừng tỉnh lại, hắn ta lùi lại vài bước, tạo khoảng cách giữa hai người, lẩm bẩm: “Biểu muội đừng nói bậy, muội nhất định là hồ đồ rồi mới có thể nói ra những lời này.”
Trong mắt Phương Ánh Nhu thoáng hiện vẻ tổn thương, nàng ta nghĩ Lục Hoài Ngọc ít nhất cũng phải có chút tình cảm nam nữ với mình, không ngờ hắn ta thật sự chỉ xem mình như muội muội.
Nàng ta cắn môi hỏi: “Có phải biểu ca đã thích cô nương nào khác rồi không? Có phải là Nguyễn cô nương vừa rồi hay không?”
Lục Hoài Ngọc không nỡ nhìn cảm xúc trong mắt Phương Ánh Nhu, quay đầu đi chỗ khác, cứng ngắc gật đầu.
Phương Ánh Nhu nắm hai tay, siết chặt khăn tay trong tay, nghĩ thầm dù ngươi thích người khác, không thích ta thì sao? Ta đã chờ đợi ngươi nhiều năm như vậy, chẳng lẽ để ngươi trở thành vị hôn phu của người khác sao? Nhưng nàng ta không để lộ ra, chỉ nhẹ thở dài: “Thôi, nếu vậy, muội sẽ không làm phiền biểu ca nữa…”
Nói xong, nàng ta quay người định rời đi. Nhưng chân nàng ta bị sái, vừa đi được hai bước đã đau đến hít khí, thấy người sắp ngã, Lục Hoài Ngọc vội vàng đỡ nàng ta, không thể làm gì khác, hai người ôm lấy nhau.
Sự mềm mại trước n.g.ự.c Phương Ánh Nhu chạm vào n.g.ự.c Lục Hoài Ngọc, hắn ta cảm thấy n.g.ự.c mình nóng bừng, bình thường Phương Ánh Nhu nhẹ nhàng như vậy, giờ như nặng ngàn cân, ngay khi hắn ta suýt buông Phương Ánh Nhu ra để nàng ta ngã xuống, thì nghe thấy một trận ho khan.
“Khụ khụ…” Tiểu Phương thị đứng ở hành lang, nhíu mày nhìn sự thân mật giữa hai người. Bà ta quát những nha hoàn bà tử đi theo bên cạnh: “Việc hôm nay nếu các ngươi ai mà lắm miệng nói ra, ta sẽ bán người đó đi!”
Nha hoàn bà tử nghe xong đều cúi đầu im lặng, không dám nói nửa lời.
Tiểu Phương thị thở dài, nhìn hai người đang ngẩn ra: “Còn sững sờ đứng đó làm gì, sao không nhanh chóng theo ta đi, trước mặt mọi người mà ôm nhau như vậy, còn ra thể thống gì? Không lẽ còn muốn nhiều người thấy sao?”
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận