Ôn Hương Nhuyễn Ngọc
Chương 4
Tội danh mất đầu này cũng không phải đùa giỡn.
Nhưng lão phu nhân thích đứa nhỏ Nguyễn Du này, bà cũng không có cách nào. Hiện tại điều quan trọng nhất là đứa nhi tử Tống Hà của mình nghĩ thế nào, nếu hắn không có ý với Nguyễn Du, thì cho dù có mười lão phu nhân cũng không thể làm gì được.
Sắc mặt Nguyễn Du trắng bệch, nhớ lại lời đe dọa của Tống Hà trước đó, biết rằng đây chỉ là ý kiến của một mình Mục thị, Tống Hà hoàn toàn không muốn cưới nàng.
Nàng muốn tìm lý do để từ chối hôn sự này, còn đang do dự không biết mở lời thế nào, thì nghe Tần thị cười nói: “Mẫu thân, nha đầu Nguyễn đã đi đường xa như vậy, chắc chắn mệt rồi, vẫn là nên để con bé đi phòng khách nghỉ ngơi trước đi.”
“Được, được, là ta sơ suất, cứ kéo cháu theo ta nói chuyện mãi, chắc đã làm cháu mệt rồi nhỉ?” Mục thị gật đầu, nói với Nguyễn Du, “Tổ mẫu đã sai người dọn phòng cho cháu xong rồi, ở bên cạnh viện của tổ mẫu, chúng ta gần nhau, cháu cũng có thể thường xuyên đến chỗ ta.”
Nguyễn Du phúc thân cúi đầu nói: “Tạ ơn tổ mẫu.”
Thời điểm sắp đi, lại nghe Mục thị nói với Tống Hà: “Du nha đầu vừa đến đây, ngày mai cháu dẫn con bé đi tham quan xung quanh một chút, cháu không phải suốt ngày ở bên ngoài chơi hay sao? Chắc cũng phải biết chỗ nào thú vị.”
Tống Hà quay mặt đi, không trả lời. Trong lòng hắn lại nghĩ không tốt, cháu biết chỗ nào thú vị, chỉ sợ nếu cháu thật sự dẫn nàng ta đi, sẽ dọa nàng ta khóc mất!
Đi sòng bạc có đi không? Đi bãi săn có đi không?
Khi những tì nữ dẫn đường cho bọn nàng rời đi, A Tương mới bĩu môi nói: “Tiểu thư, nô tì thấy Tống gia cái gì cũng tốt, chỉ có Tống công tử đó là không tốt, hắn trông có vẻ hung dữ…”
Nguyễn Du nhớ lại Tống Hà có chút hung dữ, ánh mắt nhìn nàng không thiện cảm, trong lòng cũng bồn chồn.
Nàng dĩ nhiên biết Tống Hà không dễ chọc, nên cũng không chuẩn bị chọc giận hắn. An ủi A Tương: “Đừng lo, hắn nhìn có vẻ không dễ chọc, nhưng chỉ cần chúng ta không đối nghịch với hắn, hắn cũng không thể vô duyên vô cớ đến bắt nạt chúng ta, đó không phải là hành vi của đại trượng phu…”
Nói xong, nàng lại có chút không yên, Tống Hà thoạt nhìn cũng không giống đại trượng phu.
Phòng khách được dọn dẹp rất thoải mái, mọi thứ cần thiết đều có, sau khi sắp xếp hành lý thỏa đáng, A Tương liền đi ra gian ngoài ngủ.
Nguyễn Du bày linh vị xong, lẩm bẩm: “Phụ thân, mẫu thân, huynh trưởng, A Du đã an toàn đến Thục Trung rồi, mọi thứ đều tốt… Mọi người ở trên trời có linh thiêng, nhất định phải phù hộ A Du tìm ra kẻ hại mọi người, trả lại sự trong sạch cho mọi người.”
Nguyễn Du đã lâu không ngủ được an ổn như vậy, những ngày nàng ở Dương Châu, mỗi khi đêm đến lại không nhịn được mà khóc, khóc đến mức mắt sưng như quả hạch đào.
Sau đó thời gian dài không khóc nữa, liền từ Dương Châu lên đường đến Thục Trung, nhưng suốt dọc đường đều lo lắng, có lần suýt gặp phải mã tặc, may mà hai người bọn nàng thông minh, thoát được khỏi miệng hổ.
Sau đó thì đổi sang đường thủy, một đường đi thẳng đến Thục Trung.
Hai chủ tớ ngủ đến giờ cơm tối mới tỉnh, theo tì nữ dẫn đường đi đến phòng ăn. Tống Sơn Trọng cũng đã trở về, ngồi ở chủ vị, thấy Nguyễn Du thì hàn huyên vài câu.
Tống Sơn Trọng là người trông rất chính trực, điều này khiến Nguyễn Du không khỏi nhớ đến phụ thân của mình, phụ thân cũng là một quan thanh liêm. Vì vậy nàng từng cảm thấy tự hào, người làm quan nên lấy dân chúng làm trọng, chứ không phải lợi ích.
Sau khi dùng cơm xong, Nguyễn Du đi ra mắt Mục thị, Tần thị và Tống Sơn Trọng, nàng từ Dương Châu mang quà đến cho bọn họ, dù không phải đồ quý giá, nhưng bọn họ vô cùng vui vẻ nhận lấy, liên tục nói Nguyễn Du có tâm.
Vì mọi người đều có quà, Tống Hà tự nhiên cũng không ngoại lệ. Nhìn vào chiếc hộp gấm còn lại trong tay, A Tương có chút nửa đường muốn bỏ cuộc: “Tiểu thư, hay là chúng ta không đi nữa…”
Nguyễn Du suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu, đã chuẩn bị quà rồi thì đương nhiên phải tặng. Nếu không thì nếu Tống Hà biết nàng đã tặng quà cho mọi người mà lại bỏ hắn ra, hắn sẽ nghĩ nàng cố tình không coi hắn ra gì thì sao?
Vẫn phải giữ phép tắc, dù có phải lấy lòng hắn.
Khi Nguyễn Du đến, Tống Hà đang nằm trên giường, chân vắt chéo, nghe tiếng gõ cửa ra mở thì thấy Nguyễn Du đứng ở cửa, dáng vẻ hơi cúi đầu bộ dạng xinh đẹp trông như một bức tranh.
Hắn lại phá vỡ ý cảnh của bức tranh này: “Tìm ta có việc gì? Chẳng lẽ ngươi để lời tổ mẫu vào lòng sao? Lão nhân gia ngài ấy đã già, không quản được ta, nghe ngài ấy cũng không có ích gì.”
Nguyễn Du cắn môi, từ tay A Tương nhận hộp gốm đưa tới: “Tống công tử, ngươi nghĩ nhiều rồi, ta đến tìm ngươi chỉ là muốn tặng quà thôi. Đây là ta mang từ Dương Châu đến, dù không đáng giá gì, nhưng là tâm ý của ta, tạ ơn Tống gia đã tiếp nhận giúp đỡ ta.”
Hộp gấm rất tinh xảo, Tống Hà không đoán được bên trong là gì, nhưng trong lòng hắn rất cảnh giác.
Không có việc gì mà lại tỏ ra thân thiện, phi gian tức đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận