Ôn Hương Nhuyễn Ngọc
Chương 130
Tống Hà trở về vào lúc giờ mẹo một khác, cũng nhờ vào việc trời sáng sớm đã vào hạ, hắn về thấy A Tương đang ngồi xổm ở cửa phủ, khoác một chiếc áo dài, bộ dáng có vẻ như đã ngủ.
Hắn đi tới, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, đùa: “A Tương? Sao ngươi lại ngủ ở cửa phủ như thần giữ cửa vậy? Chẳng lẽ đã chọc giận tiểu thư, bị nàng ấy đuổi ra ngoài?”
Giọng điệu đầy trêu chọc, nhưng cũng mang theo chút mệt mỏi. Hắn đã làm việc cả đêm, cảm thấy hơi mệt.
Đêm qua A Tương đã đợi Tống Hà ở nha môn rất lâu, nhưng không thấy hắn, nên đã chờ ở cửa Tống phủ, nhưng đợi một lúc sau đó lại ngủ quên.
Lúc này nàng ta đang mơ, trong giấc mơ Nguyễn Du bị kẻ xấu bắt đi, nàng ta sốt ruột muốn cứu Nguyễn Du trở về, nhưng dù thế nào cũng không nắm bắt được Nguyễn Du, nàng ta hoảng hốt toát mồ hôi, gào thét.
“Á! Tiểu thư——” A Tương kêu lên một tiếng, mở mắt ra mới nhận ra mình đang ở đâu.
Đợi khi nhìn rõ người trước mắt, A Tương cảm thấy mắt mình nóng lên, nàng ta khóc òa, cầu cứu Tống Hà: “Tống công tử, không thấy tiểu thư đâu nữa rồi! Hu hu hu, tối qua lão phu nhân đã phái nhiều người đi tìm, vẫn không thấy tiểu thư…… hu hu hu……”
Nàng ta thực sự không còn cách nào khác, chỉ có thể cầu cứu Tống Hà.
Sau khi nghe A Tương nói, Tống Hà ngẩn ra một chút, sau đó thần sắc căng thẳng, đôi mắt vốn đã đỏ vì một đêm không ngủ giờ lại càng đỏ hơn, hắn trầm giọng: “Ngươi đừng lo, chậm rãi nói, sao lại không thấy Tiểu Ngư nhi? Khi nào thì đã không thấy?”
“Tiểu thư nói muốn lên núi sau hái thảo dược, sau đó thì không trở về nữa…… đã một ngày một đêm rồi……” A Tương nắm chặt lấy vạt áo, sắc mặt tái nhợt.
Vừa dứt lời, Tống Hà lập tức quay người chạy về phía núi sau.
Gần đây ở huyện Thanh Hà có người báo rằng có một tên hái hoa tặc, đã có vài nữ nhân bị quấy rối. Vì vậy Tống Hà đã nghĩ ra một cách, để Tiểu Đồng giả làm nữ nhân, hắn thì mai phục ở gần đó, chờ thời cơ mà động.
Cuối cùng quả nhiên bọn họ đã bắt được tên hái hoa tặc, ở nha môn thẩm vấn cả đêm giờ mới về. Không nghỉ ngơi, trên người cũng bốc mùi mồ hôi khó chịu, nhưng hắn hoàn toàn không để ý.
Sợi dây trong đầu hắn căng ra, chỉ mong Nguyễn Du không có chuyện gì.
Trước đây Tống Hà cũng đã từng theo Nguyễn Du lên núi hái thuốc một lần, nên khi đến núi sau, hắn trước tiên tìm những nơi Nguyễn Du thường đến, kết quả tất nhiên là không thu hoạch được gì.
Vì vậy hắn bắt đầu tìm kiếm sâu hơn, hôm qua trời mưa cả ngày, tối lại có thêm một trận mưa, đường đi lầy lội đầy bùn, rất khó đi. Trên lá cây đầy nước mưa, làm ướt áo Tống Hà, thời điểm gió núi thổi tới, thật là một trận rét lạnh đến tận xương.
Trong núi lúc này mới lộ ra ánh sáng tờ mờ, ánh sáng ban mai xuyên qua những tán lá dày rơi xuống. Dù là vậy, vẫn có vẻ hơi đáng sợ.
Hắn không thể tưởng tượng nổi, cô nương nhút nhát như Nguyễn Du, nếu thật sự còn ở trên núi, sẽ sợ hãi như thế nào.
Cùng lúc đó, trong đầu hắn lại lóe lên những ý nghĩ không hay, liệu có phải Nguyễn Du đã…… Không, không thể nào, huyện Thanh Hà chưa từng nghe nói có mãnh thú, Nguyễn Du nhiều nhất chỉ là ở trong núi bị lạc đường mà thôi.
Đúng rồi, nàng chắc chắn chỉ lạc đường, đang ở đâu đó chờ mình đến đón nàng về nhà thôi.
Tống Hà đi lên núi, vừa đi vừa tìm kiếm dấu vết của Nguyễn Du. Đêm qua trời mưa, đi trên đất chắc chắn sẽ có dấu chân, ở đây có nhiều cây cối, phần nào cản được mưa, dấu chân sẽ không dễ bị rửa trôi.
Tuy nhiên, Tống Hà vẫn chưa thấy dấu chân, nhưng lại phát hiện một số dấu hiệu của thảo dược đã bị hái, hắn mừng thầm, xem ra là đêm qua Nguyễn Du đã đến đây.
Có phát hiện này, hắn theo những loại thuốc đã bị hái mà tìm kiếm, rồi phát hiện một dấu chân sâu một dấu chân nông, hắn vội vàng theo dấu chân đi tiếp, nhưng lại mất dấu ở một khoảng đất trống.
Bởi vì đây là một bãi cỏ, hơn nữa không còn cây cối che phủ, dấu chân hôm qua nhanh chóng bị nước mưa rửa sạch, hắn không nhìn thấy gì cả.
Nhưng vì dấu chân dừng lại ở đây, chứng tỏ Nguyễn Du đã từng đến đây. Tống Hà không nản lòng, mà kiên nhẫn tìm kiếm.
“Nguyễn Du, Nguyễn Du, Nguyễn Du——” Âm thanh của hắn vang vọng trong rừng, làm cho những chú chim trên đầu cành hoảng sợ, chúng vỗ cánh bay về phía xa.
Không ai đáp lại hắn, Tống Hà tiếp tục tìm kiếm, dù chỉ thấy một bụi cỏ cũng phải lục lọi kỹ càng, nơi này cỏ cây rậm rạp, nếu Nguyễn Du thật sự ngất xỉu ở đây, không nhìn kỹ cũng sẽ không tìm thấy.
Cỏ ở đây rất bén nhọn, khi Tống Hà lục tìm bị xước không biết bao nhiêu lần, có những chỗ bị thương đã chảy máu, nhưng hắn hoàn toàn không để ý, chỉ nghĩ đến việc sớm tìm được Nguyễn Du.
Có lẽ trời không phụ lòng người, hắn thực sự thấy một vài cọng thảo dược bên cạnh một tảng đá lớn, hắn nhận ra đó là hoàng liên và hoàng cầm, hoàng cầm có thể trị phế nhiệt, còn hoàng liên có thể chữa đau mắt và chảy nước mắt, có thể giúp sáng mắt.
Hôm ấy Nguyễn Du đã cầm hai loại này giải thích cho hắn, hắn vẫn nhớ hình ảnh nàng mỉm cười nhẹ nhàng, điều khiến người ta say mê là khi nàng giải thích, mặt mày nàng chói lóa rực rỡ.
Sau khi hắn nhìn, liền không nỡ rời mắt khỏi nàng.
Hắn đặt thảo dược xuống, bắt đầu lục tìm xung quanh, nhưng khi đến chỗ tảng đá, hắn phát hiện tảng đá nhìn bề ngoài chỉ là một tảng đá bình thường, bên trong lại ẩn chứa huyền cơ.
Đó là một hang đá, vì có cỏ rậm che phủ, người bên ngoài hoàn toàn không thể nhìn ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận