Ôn Hương Nhuyễn Ngọc
Chương 29
Bỗng dưng, trước mắt bao người, Nguyễn Du quỳ xuống trước mặt Tần thị.
Nàng quỳ thẳng tắp, toát lên chút ngạo khí và lạnh lùng: “Nguyễn gia từ năm trước khi phụ thân bị bỏ tù, thì nhà không còn là nhà nữa. Nguyễn Du tận mắt chứng kiến người thân lần lượt qua đời, từng nghĩ rằng cả đời này sẽ không còn người thân nào nữa, không còn ai đối xử tốt với cháu. Nhưng từ khi cháu đến Tống phủ, lão phu nhân đối xử với cháu như tôn nữ ruột, để cháu gọi ngài ấy một tiếng tổ mẫu, Nguyễn Du liền coi lão phu nhân như tổ mẫu ruột của mình mà kính yêu, không thể nào làm ra chuyện vì muốn thể hiện bản thân mà bỏ mặc sức khỏe của lão phu nhân được.”
“Nguyễn Du biết rằng phu nhân lo lắng về tình trạng bệnh của lão phu nhân, sợ rằng Nguyễn Du không biết nặng nhẹ khiến bệnh tình của lão phu nhân trở nên nghiêm trọng hơn. Hiện tại, Nguyễn Du lấy mạng mình ra bảo đảm, nếu lão phu nhân có chút bất trắc, Nguyễn Du sẵn sàng c.h.ế.t không từ!
Câu cuối cùng này vang dội, khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, bọn họ không thể ngờ rằng, một nữ tử trông có vẻ yếu đuối như Nguyễn Du, thế nhưng lại có thể nói ra những lời kiên quyết như vậy.
Lý ma ma nghe những lời này, trong lòng dâng lên một cảm động, bà ấy cảm thấy áy náy vì vừa rồi không giúp Nguyễn Du nói chuyện, cũng quỳ xuống: "Phu nhân, lão nô cũng xin làm chứng cho Nguyễn tiểu thư. Những ngày qua, sau khi lão phu nhân uống thuốc do Nguyễn tiểu thư kê, cơ thể ngày càng tốt hơn, hôm nay có thể như vậy thật sự có khả năng là do 'dị ứng với bông liễu' theo lời tiểu thư nói, xin phu nhân cho Nguyễn tiểu thư bắt mạch xem bệnh cho lão phu nhân!"
Dừng lại một chút, bà ấy lại nói: "Nếu lão phu nhân còn tỉnh, chắc chắn cũng sẽ đồng ý để Nguyễn tiểu thư xem bệnh cho ngài ấy."
Tần thị vốn đã bị những lời nói của Nguyễn Du mà thay đổi sắc mặt, giờ đây Lý ma ma cũng tham gia vào, nếu bà không đồng ý, nếu cuối cùng lão phu nhân được chẩn đoán chỉ là dị ứng với bông liễu, tội lỗi của bà sẽ rất lớn.
Nhưng nếu không phải dị ứng với bông liễu thì sao?
Trong khoảng thời gian ngắn, Tần thị cảm thấy không chắc chắn, vẫn muốn chờ đại phu đến rồi nói sau.
Tống Hà nhíu mày, nhìn bóng dáng Nguyễn Du thẳng lưng kiên cường, trong lòng cảm thấy khó chịu vì những lời của nàng. Nàng trông có vẻ yếu đuối, nhưng tính cách lại cứng cỏi, rõ ràng không phải người thích phơi bày vết thương cho người khác thấy, nay vì có thể xem bệnh cho lão phu nhân, nàng đã buộc phải nói ra những chuyện đau buồn.
Không cần nhìn biểu cảm của nàng, Tống Hà cũng đoán được, hiện tại chắc chắn mắt nàng lại đỏ lên, muốn khóc nhưng lại cố gắng nén đi.
Hắn đứng lên, một tay kéo Nguyễn Du dậy, trực tiếp dẫn nàng đến bên giường lão phu nhân, rồi đặt tay nàng lên cổ tay lão phu nhân, ra lệnh: "Được rồi, có chuyện gì to tát đâu, nhanh chóng bắt mạch đi. Tổ mẫu rất tin tưởng ngươi, ngươi hãy chăm sóc cho tổ mẫu thật tốt, chữa khỏi cho tổ mẫu.”
Nguyễn Du ngây người để Tống Hà dẫn đến bên giường, cuối cùng cũng phản ứng lại. Hít mũi một cái, trên gương mặt căng thẳng bỗng xuất hiện một chút nứt vỡ, lộ ra một tia vui mừng.
Khóe miệng nàng khẽ cong lên, giọng nói dịu dàng khiến người ta vô cùng an tâm: "Được."
Kiểm tra các triệu chứng trên người Mục thị, rồi bắt mạch cụ, Nguyễn Du xác nhận Mục thị đúng là dị ứng với bông liễu. Nàng nhanh chóng nghĩ ra một phương thuốc điều trị dị ứng với bông liễu, phòng phong, sài hồ, ô mai và ngũ vị tử đều là những dược liệu khá phổ biến, nàng thường chuẩn bị sẵn, nên trực tiếp lấy ra sắc thành thuốc, chuẩn bị cho Mục thị uống.
Tần thị nhìn Nguyễn Du bận rộn, cuối cùng không ngăn cản nữa.
Nhưng khi nhìn Nguyễn Du đã sắc xong thuốc, chuẩn bị cho lão phu nhân uống, lòng bà lại dâng lên lo lắng, sợ rằng phương thuốc này của Nguyễn Du không đáng tin.
Vừa đúng lúc này, đại phu đến. Lão đại phu đã lớn tuổi, chạy một mạch đến đây, thở hổn hển. Tần thị vội vàng ra đón, nói một câu vất vả, rồi bảo đại phu bắt mạch cho Mục thị xem cụ thế nào, có phải trước đó uống nhầm thuốc mới dẫn đến hôn mê hay không.
Nguyễn Du khẽ dừng động tác cho Mục thị uống thuốc, cuối cùng đứng dậy đứng bên cạnh chờ đợi. Nói cho cùng, Tần thị chính là không tin nàng, đã mời đại phu đến rồi, tốt hơn hết để đại phu bắt mạch cho Mục thị, cũng để nàng lấy lại trong sạch, làm cho tâm trạng của Tần thị an tâm cũng tốt, tránh việc luôn cảm thấy nàng cố tình hại Mục thị.
Lão đại phu đặt hòm thuốc xuống, ngồi ở đầu giường bắt mạch cho Mục thị, rồi nhìn vào những nốt đỏ trên người cụ, nói: “Ôi, bệnh trước đây của Tống lão phu nhân đã khỏi rồi sao? Hiện giờ sức khỏe đã tốt lên nhiều, những nốt đỏ trên người là do dị ứng với bông liễu gây ra mề đay, lát nữa ta sẽ kê một phương thuốc cho lão phu nhân, không tới hai ngày sẽ khỏi.”
Nói xong, lão đại phu chuẩn bị viết phương thuốc.
Nhưng Tần thị đã ngăn ông ấy lại, biểu cảm có chút ngượng ngùng, dù sao vừa rồi lão đại phu đã nói rất rõ ràng, phương thuốc Nguyễn Du đã kê cho Mục thị không chỉ không có vấn đề, mà còn chữa khỏi bệnh phổi đã kéo dài mấy tháng của lão phu nhân. Sở dĩ Mục thị phát ban và hôn mê, lời nói của lão đại phu cũng giống hệt Nguyễn Du đã nói.
Nói như vậy, Nguyễn Du thật sự có ý thuật rất cao là bà đã hiểu lầm nàng.
“Cái này…Chu đại phu, ở chỗ ta đã có một phương thuốc, phiền ông xem giúp ta, phương thuốc này có thể chữa được những nốt đỏ trên người lão phu nhân không?” Tần thị đưa phương thuốc mà Nguyễn Du đã kê trước đó qua.
Lão đại phu cầm lên xem, không ngừng gật đầu khen ngợi: “Không tồi không tồi, Tống phu nhân, phương thuốc này thật sự có thể chữa dị ứng với bông liễu. Không chỉ vậy, đại phu kê phương thuốc này chắc chắn đã hành y nhiều năm, có rất nhiều kinh nghiệm trong phương diện này, về liều lượng của từng loại thuốc cũng rất rõ ràng, đã tổng hợp tình trạng cơ thể của lão phu nhân mà kê, không sai một ly.”
Lão đại phu này chính là đại phu thứ ba đã chữa bệnh phế khí hư cho Mục thị, nếu xét về y thuật của ông ấy thì cũng không đến nỗi không phân biệt được phế khí hư và phế âm hư, chỉ là bị triệu chứng đờm nhiều của Mục thị làm cho nhầm lẫn, cứ thế mà chẩn đoán phế khí hư thành phế âm hư.
Khi lời này vừa nói ra, sắc mặt của Tần thị càng trở nên cứng ngắc, nhìn Nguyễn Du từng thìa từng thìa cho Mục thị uống thuốc, một câu phản đối cũng không nói được nên lời.
Dù thế nào bà cũng không thể ngờ rằng, Nguyễn Du dù gì cũng chỉ mười mấy tuổi, lại có y thuật tốt như vậy.
Còn về phần Tống Hà, hắn ngồi bắt chéo chân trên ghế, ánh mắt dừng lại trên người Nguyễn Du, khóe miệng từ từ nhếch lên, hắn thậm chí không nhận ra rằng tâm trạng của mình tốt như vậy, là vì lão phu nhân hay vì Nguyễn Du.
Bạn cần đăng nhập để bình luận