Ôn Hương Nhuyễn Ngọc
Chương 82
Nguyễn Du nghe xong lời của Mục thị, thu hồi ánh mắt đang nhìn theo bóng lưng Tống Hà, lặng lẽ gật đầu, đỡ Mục thị lên xe ngựa. Nhưng nàng không để ý rằng, vào lúc nàng lên xe, Tống Hà không nhịn được quay đầu nhìn nàng một cái.
Vẻ mặt hắn lạnh lùng, trong lòng dâng lên cảm giác bực bội, hắn thật sự không biết mình bị làm sao.
Rõ ràng từ đầu hắn đã không nghĩ đến việc cưới Nguyễn Du, không phải hắn là người ghét những cô nương yếu đuối như Nguyễn Du sao? Nhưng tại sao khi nghe nàng nói rõ về việc từ hôn, trong lòng không những không cảm thấy nhẹ nhõm mà còn cảm thấy tức giận?
Có phải trách móc việc hôn sự do Nguyễn Du đề xuất hủy bỏ, cảm thấy mình mất mặt? Không, Tống Hà hắn không phải là người như vậy, mặt mũi có giá trị gì?
Nhưng… Tại sao từ ngày đó trở đi, tâm trạng của hắn lại không tốt? Cố tình tránh né Nguyễn Du, không muốn gặp nàng. Nhưng khi thật sự lâu không gặp nàng, thế nhưng lại nhớ đến nàng.
Tống Hà cảm thấy trong đầu mình rối bời, đúng là cắt không đứt mà lại rối thêm. Hắn không kiên nhẫn xoa xoa đầu, quyết định nằm trên giường, thôi, không nghĩ nữa, mệt mỏi cả đêm, cần phải ngủ một giấc cho đã.
-
Đến Lục phủ, vì những ngày này mỗi ngày Nguyễn Du đều đến, cũng không cần hạ nhân dẫn đường nữa.
Nguyễn Du đỡ Mục thị đi về phía viện của Lục lão phu nhân, còn chưa đến gần, đã thấy từ xa một nam tử dáng vẻ phiêu dật đứng ở cửa viện, hình như đang chờ ai đó.
“Ôi, Du nha đầu, cháu mau nhìn xem, đứng ở đó là ai vậy?” Mục thị hỏi. Thực ra người nọ là ai cũng không khó đoán, Mục thị đã gặp qua Lục Hoài Ngọc, nhìn một cái là nhận ra ngay thân phận của hắn ta, hỏi như vậy chỉ là cố ý trêu chọc Nguyễn Du mà thôi.
Chỉ mới vài ngày cụ không đến, không ngờ Nguyễn Du và Lục Hoài Ngọc đã phát triển đến mức này, biết Nguyễn Du sẽ đến, Lục Hoài Ngọc đã sớm đứng đợi ở cửa viện.
Nguyễn Du nghe lời Mục thị, liền nhìn theo hướng đó, quả nhiên thấy ở cửa viện có một nam tử đang đứng, chính là Lục Hoài Ngọc. Nguyễn Du không biết tâm tư của Mục thị, chỉ thành thật đáp: “Thưa tổ mẫu, người đó là tôn tử của Lục tổ mẫu, Lục công tử.”
Mục thị cũng giả vờ như đã hiểu ra, ngạc nhiên nói: “Hóa ra là hắn, chỉ có điều sáng sớm thế này, hắn đứng ở cửa viện làm gì?”
Lần này Nguyễn Du không thể trả lời, nàng đâu biết Lục Hoài Ngọc đứng đó làm gì?
Lục Hoài Ngọc thấy nàng thì trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, bước chân châm rãi đi đến, chào Mục thị một cái, cười nói: “Lão phu nhân, Du muội muội, các người đến rồi, mau vào trong đi, tổ mẫu đang đợi, sương sớm lạnh đừng để bị cảm.”
Mặc dù bây giờ đã vào hè, nhưng buổi sáng vẫn còn chút lành lạnh.
Mục thị cười cười, nhìn Lục Hoài Ngọc rồi lại nhìn Nguyễn Du, càng nhìn càng thấy hai người bọn họ xứng đôi, tảng đá trong lòng cũng đã hạ xuống. Dù Nguyễn Du không có duyên phận với Tống Hà nhà cụ, nhưng ít nhất cụ đã tìm cho Nguyễn Du một vị hôn phu tốt, cho dù sau này có c.h.ế.t đi cũng có thể có được lời giải thích với Nguyễn gia.
Tên tiểu tử Tống Hà hồ đồ đó không phải là người chu đáo, nếu Nguyễn Du thật sự gả cho hắn không biết tương lai có bị ấm ức hay không. Mục thị thở dài trong lòng, không có duyên thì không có duyên đi, dù Nguyễn Du có gả vào Lục gia cũng vẫn ở dưới mắt mình, có thể gặp mặt hàng ngày. Còn Tống Hà…
Tiểu tử đó đúng là một hỗn thế ma vương, không biết cô nương nào có thể chế ngự được hắn, cứ chờ xem thôi.
Vào tới trong phòng, Lục lão phu nhân đã chờ sẵn, thấy hôm nay Mục thị cũng đến, vội vàng kéo Mục thị nói mình dạo này ngoan ngoãn, không ăn một chút điểm tâm nào.
Nguyễn Du vừa bắt mạch cho Lục lão phu nhân, vừa không nhịn được cười nói: “Đúng vậy, bây giờ Lục tổ mẫu không ăn điểm tâm nữa, mà chuyển sang mỗi ngày hấp thụ tinh hoa của điểm tâm, cũng vui vẻ mà.”
Một câu nói khiến mọi người trong phòng đều cười, đặc biệt là Lục Hoài Ngọc ngồi ở phía dưới, ánh mắt nhìn nàng càng thêm dịu dàng. Kể từ khi Nguyễn Du đến phủ để bắt mạch cho tổ mẫu, mỗi ngày hắn ta đều phải chờ ở viện của tổ mẫu, nhưng hôm qua vì biểu muội mời, hắn ta đã ra ngoài sớm, nên cả ngày hôm đó không gặp được Nguyễn Du.
Vì vậy hôm nay hắn ta mới sáng sớm đã đứng chờ ở cửa viện.
Nguyễn Du chuyên tâm bắt mạch cho Lục lão phu nhân, không chú ý đến ánh mắt của Lục Hoài Ngọc, nhưng Mục thị và Lục lão phu nhân lại nhìn thấy rõ. Hai người bọn họ nhìn nhau, xác nhận ánh mắt, rồi Lục lão phu nhân lên tiếng: “Đúng rồi, Du nha đầu, thuốc mà cháu kê cho ta đã hết, ban đầu còn định cho hạ nhân đi tiệm thuốc lấy một ít, giờ cháu đã đến rồi, tổ mẫu phiền cháu một chuyến, cháu là đại phu, chắc chắn hiểu biết hơn những nha đầu kia.”
Thực ra chỉ là đi bốc thuốc mà thôi, cầm phương thuốc đưa cho tiệm thuốc là được, Lục lão phu nhân làm như vậy tất nhiên có lý do của mình.
Nguyễn Du ngẩn người một chút, cũng không nghĩ nhiều, ngay lập tức nói: “Cũng được ạ, vừa lúc cháu cũng đang thiếu một vị thuốc, trên núi tìm mãi cũng không thấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận