Ôn Hương Nhuyễn Ngọc
Chương 24
Quả thật vui quá hóa buồn, hóa ra diều bay quá cao, bị một con chim không biết từ đâu đến mổ đứt dây, hoàn toàn bay thẳng lên trời cao.
Tống Hà nhìn dây diều trong tay, trên mặt có chút khó coi. Có phải ông trời đang thù hằn với hắn hay không? Hắn vừa mới đắc ý được không lâu, giờ lại bị dính vào chuyện này, chẳng phải khiến hắn bị bẽ mặt hay sao?
A Tương có chút tiếc nuối: “Giờ nhìn lại, thả diều thấp một chút cũng tốt, ít nhất sẽ không bị đứt dây bay đi…”
Sắc mặt Tống Hà càng thêm nhục nhã, luôn cảm thấy A Tương đang cố ý châm chọc hắn. Hắn ném cuộn dây thả diều xuống đất, âm thanh lạnh lùng nói: “Chẳng qua chỉ là một con diều thôi, ta sẽ bồi thường cho các người, đừng nói một con diều, cho dù mười con ta cũng bồi thường được!”
Nguyễn Du kéo tay áo A Tương, ra hiệu nàng ấy đừng nói nhiều. Nàng nhẹ nhàng nói: “A Tương không phải ý đó đâu, Tống công tử, đừng để trong lòng, chỉ là một con diều thôi, mất rồi thì cứ để mất đi.”
“Ngươi thật sự nghĩ vậy?” Tống Hà nhìn Nguyễn Du một cái, cảm thấy nàng đôi khi cũng không đến nỗi nào, lời nói cũng dễ nghe, biết cách an ủi người.
Nguyễn Du gật đầu: “Ừ, thực ra phong cảnh ở đây đẹp như vậy, chúng ta cứ coi như đi dạo thôi, không nhất thiết phải thả diều.”
Tống Hà nghe vậy cũng hài lòng, cảm giác khó chịu trong lòng ngay lập tức biến mất. Nhưng nhìn A Tương một cái, hắn vẫn kiêu ngạo nói: “Dù sao, diều là do ta làm mất, ta cũng nên bồi thường cho các người, cứ chờ đi.”
Nguyễn Du hiểu được tính cách của Tống Hà, thấy hắn cứng đầu cũng không nói thêm. Nếu không để hắn bồi thường, có khi hắn còn tức giận hơn.
Nguyễn Du đi mời Mục thị cùng đi dạo, nhưng Mục thị lại nói mình hơi mệt, không đi nữa, để cho bọn họ tự đi.
Đợi đến khi Nguyễn Du và Tống Hà đi rồi, Mục thị mới nói với Lý ma ma: “Đi thôi, hai bà già chúng ta cũng đi dạo một chút.”
“Lão phu nhân không phải nói mệt sao?” Lý ma ma cười nói, bà ấy làm sao không đoán được lão phu nhân vừa nói như vậy, chỉ để cho hai người trẻ có cơ hội ở riêng với nhau.
Mục thị trách móc nhìn bà ấy một cái: “Bà còn không đoán ra tâm tư của ta sao?”
-
“Đi qua bên này là trường đua ngựa, ở đó thường xuyên tổ chức đua ngựa, nhưng gần đây ta không thấy hứng thú với các cuộc đua, lâu lắm không tham gia.” Tống Hà chỉ về phía bên kia rừng cây nói, “Có muốn ta dẫn các người đi xem không?”
Nói xong như nhớ ra điều gì, hắn lại nói: “Thôi, thôi, ngươi là tiểu thư yếu ớt, chắc không cưỡi ngựa, phỏng chừng cũng không cảm thấy hứng thú với đua ngựa, hỏi cũng vô ích.”
A Tương nghe vậy không vui, nói: “Tống công tử coi thường người khác rồi, tiểu thư nhà ta tuy không biết cưỡi ngựa, nhưng đại thiếu gia thì biết! Kỹ thuật cưỡi ngựa của thiếu gia rất tốt, ở trường đua nào cũng đứng đầu, ở Dương Châu không có địch thủ! Tiểu thư đã xem không ít cuộc đua, sao đến tai Tống công tử lại thành ra tiểu thư yếu ớt không biết gì?”
Nghe A Tương nhắc đến huynh trưởng, trong lòng Nguyễn Du có chút buồn bã. Nàng nhớ lại hình ảnh huynh trưởng ở trên lưng ngựa hăng hái rong ruổi, trong lòng tiếc nuối, nếu huynh trưởng còn sống thì tốt biết bao. Nàng mím môi nói: “A Tương, ngươi nói nhiều quá rồi.”
“Đúng là như vậy mà…” A Tương miệng lải nhải.
Tống Hà không ngờ Nguyễn Du mà hắn luôn coi thường, trước đây lại là người thường xuyên xem đua ngựa, có chút ngạc nhiên, lập tức hứng thú nói: “Còn chuyện này nữa à, ta thật không biết, vậy thì tốt, chúng ta đi dạo ở trường đua, nếu hôm nay cuộc đua có thể khơi dậy hứng thú của ngươi, ta sẽ thi đấu một hồi.”
Mấy người đi đến trường đua, mã thị nhận ra Tống Hà, vội vàng tiếp đón hắn, hỏi có phải muốn thi đấu hay không.
Tống Hà hỏi hôm nay có cuộc đua gì, mã thị nói hôm nay chỉ là một cuộc đua khởi động nhỏ, giải thưởng rất ít, chỉ có năm lượng bạc, chỉ để tăng thêm không khí thôi.
Tống Hà tự nhiên không coi trọng năm lượng bạc này, ngay lập tức mất hứng thú.
“Tống Hà?” Một giọng nói quen thuộc từ phía sau vang lên, Tạ Thính và Mạnh Tử Nguyên mỗi người dẫn theo một con ngựa đi tới, ngạc nhiên nói: “Không phải ngươi nói thân thể không khỏe, hôm nay không tới được sao? Sao lại đến đây?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận