Ôn Hương Nhuyễn Ngọc
Chương 73
Có một người đứng ở hành lang, mặc trường sam màu xanh đen, mặt như bạch ngọc, đầu mang ngọc quan, dung mạo tuấn tú. Tay của hắn cầm hai quyển sách mới mua, từ xa đã thấy tình hình bên này, thấy Nguyễn Du và A Tương không nâng nổi tỳ nữ, liền bước lại gần, giọng nói như suối chảy róc rách: “Để ta giúp.”
Giọng hắn ta thu hút sự chú ý của Nguyễn Du và A Tương, mặc dù bọn họ không quen biết Lục Hoài Ngọc, nhưng nhìn khí chất của hắn ta và vẻ quen thuộc với Lục phủ, Nguyễn Du đoán được hắn ta là công tử của Lục phủ.
Nàng làm lễ với Lục Hoài Ngọc, nói: “Vậy xin phiền công tử.”
Tỳ nữ được đưa vào trong đình, sau khi Nguyễn Du bắt mạch, phát hiện nàng ta không phải bị say nắng như mình đã đoán, mà là do lạnh tử cung. Những nữ nhân bị lạnh tử cung thường do từ nhỏ khí huyết không đủ, dẫn đến như vậy, triệu chứng hàng ngày là sợ lạnh, chịu nóng, tay chân thường lạnh như băng.
Nếu đến những ngày có kinh nguyệt, sẽ đau đớn khó chịu, thậm chí có thể ngất xỉu. Tỳ nữ này chính là vì đến kỳ kinh, lại gặp nước lạnh, quá đau đớn mà ngất đi.
Nguyễn Du ấn vào huyệt nhân trung của tỳ nữ, nàng ta nhanh chóng tỉnh lại. Nàng ta mơ mơ màng màng mở mắt, thấy Lục Hoài Ngọc đứng bên cạnh, vội vàng đứng dậy, chào hắn ta: “Thiếu gia… nô tỳ… Nô tỳ gặp qua thiếu gia…”
Vừa nói xong, nàng ta lại loạng choạng, suýt ngã xuống, may mà Nguyễn Du giữ được nàng ta.
Lục Hoài Ngọc vội vã vẫy tay nói: “Ngươi không khỏe thì không cần khách sáo, sức khỏe của mình vẫn phải tự chăm sóc, sau này nếu có chỗ nào không thoải mái thì cứ nói với quản gia, không có gì vội vàng.”
“Cảm tạ thiếu gia…” Tỳ nữ cắn môi cảm tạ. Cả huyện Thanh Hà ai cũng biết thiếu gia nhà nàng ta là người xuất sắc, hiền hòa nhất, nàng ta mới đến Lục phủ không lâu, lại làm việc trong bếp, chưa có cơ hội gặp thiếu gia, không ngờ lần đầu tiên gặp hắn ta lại trong tình huống như vậy.
Nguyễn Du giả vờ không thấy khuôn mặt đỏ bừng của tỳ nữ, nói với A Tương: “A Tương, ngươi đi đến bếp lấy gừng và đường nâu nấu thành canh mang đến cho nàng ấy uống đi.”
A Tương đáp một tiếng, nhưng có chút không vui, tỳ nữ này thật là, tiểu thư bị nàng ta làm ướt hết, chưa kịp thay áo đã phải xem bệnh cho nàng ta. Nàng ta thì tốt rồi, tỉnh dậy không nói một câu cảm tạ, chỉ biết nhìn thiếu gia, sợ người khác không biết nàng ta đang hoài xuân…
Nguyễn Du lên tiếng, tỳ nữ mới nhận ra mình đã gây ra đại họa trước khi ngất xỉu, vội vàng xin lỗi Nguyễn Du.
Nguyễn Du giữ nàng ta lại, không cần đa lẽ: “Ngươi không khỏe, cứ ngồi nghỉ cho tốt. Ta đã bảo A Tương nấu canh gừng đường đỏ, lát nữa ngươi uống nhiều vào. Thân thể ngươi hơi lạnh, không chịu được lạnh, bình thường phải kiêng đồ lạnh, mấy ngày này càng không thể mệt nhọc.”
Nói đến câu cuối, Nguyễn Du mới nhận ra bên cạnh còn có nam nhân. Nàng nhìn Lục Hoài Ngọc, thấy hắn ta cũng đang nhìn mình, sắc mặt không có gì không ổn, thấy nàng nhìn sang thì gật đầu, ra hiệu nàng tiếp tục nói.
Nàng nhận ra, vị Lục công tử này có lẽ không biết nàng nói “mấy ngày này” là ý gì, mỉm cười tiếp tục: “Nếu ngươi chăm sóc tốt, thân thể vẫn có thể hồi phục. Ta thường ở ngoài Tống phủ xem bệnh, đến lúc đó ngươi có thể đến tìm ta, xem bệnh và bốc thuốc đều miễn phí.”
Tỳ nữ nghe nàng nói vậy, lập tức đoán ra thân phận của nàng, kinh ngạc nói: “Ngài chính là Nguyễn đại phu? Hôm nay thật sự cảm tạ ngài…”
Lục Hoài Ngọc không biểu lộ ra ngoài, nhưng trong lòng cũng kinh ngạc. Hôm qua hắn ta nghe từ tổ mẫu rằng hôm nay sẽ có một nữ đại phu đến xem bệnh cho bà cụ, chính là Nguyễn Du, người trong những ngày gần đây đang nổi tiếng vì xem bệnh miễn phí ở huyện Thanh Hà. Hắn ta cũng đã nghe qua vài tin đồn về Nguyễn Du, nói y thuật của nàng tốt ra sao, có y đức cỡ nào, bộ dáng lại xinh đẹp ra sao…
Khi đó hắn ta chỉ cười thầm, nghĩ rằng có lẽ lại là một nữ nhân cố gắng kiếm danh tiếng mà cố ý diễn trò.
Bây giờ nhìn thấy Nguyễn Du người thật, hắn ta mới bỏ đi chút khinh thường trong lòng. Lúc nãy hắn ta đã thấy rõ tình hình bên này, tỳ nữ vô tình làm đổ chè làm ướt áo nàng, nàng không những không mắng, mà thời điểm tỳ nữ ngất xỉu còn ra tay cứu chữa.
Chỉ riêng việc nhỏ này thôi, Nguyễn Du đúng là như những gì người ta nói, là một đại phu có tâm phụ mẫu.
Trong khi Lục Hoài Ngọc đang suy tư, khóe mắt vô tình nhìn về chỗ vết nước chè làm ướt trên người Nguyễn Du, bất ngờ phát hiện sau khi áo nàng ướt, dính sát vào người, làm dáng vóc của nàng hiện lên hoàn hảo.
Cổ họng của Lục Hoài Ngọc vừa động, vội vàng quay đầu sang một bên, sắc mặt hơi đỏ.
Hắn ta cảm thấy mình thật không phải chính nhân quân tử, lại đi nhìn trộm cô nương trong tình huống như vậy. Nếu bị nàng phát hiện, không biết sẽ nói hắn ta là kẻ phong lưu phóng đãng.
A Tương không quen thuộc với Lục phủ, nhưng may mắn trên đường gặp được một ma ma, nhờ ma ma giúp nàng ta nấu canh gừng đường đỏ, rất nhanh đã trở lại. Tỳ nữ uống canh, cảm thấy bụng ấm áp, cả người như sống lại.
“Sau này ngươi cú nấu thêm một ít, nếu khát thì uống cái này, đừng tham lam uống nước lạnh, sẽ càng đau hơn.” Nguyễn Du dặn dò. Hôm nay thời tiết quá nóng, sợ cô nương không biết nhẹ nặng, không chịu được lại tham lạnh.
Tỳ nữ gật đầu, hứa sẽ không tham lạnh, lại cảm tạ Nguyễn Du, sau khi thẹn thùng nhìn Lục Hoài Ngọc một cái mới cáo lui.
Lục Hoài Ngọc hoàn toàn đặt lực chú ý vào Nguyễn Du, tự nhiên không để ý đến hành động của tỳ nữ. Dù có thấy cũng không sao, ánh mắt như vậy hắn ta đã thấy nhiều rồi, những tiểu thư khuê các bên ngoài hắn ta đều không để mắt đến, huống chi là một tỳ nữ nhỏ bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận