Ôn Hương Nhuyễn Ngọc
Chương 156
Đó là một nữ tử, tóc búi lên, giọng nói nhẹ nhàng, là một người rất dịu dàng, đang than phiền với người bên cạnh: “Hôm nay chúng ta thật không nên đến đây, đông người quá, Tấn nhi còn nhỏ, lại không hiểu những màn biểu diễn này, nếu bị người ta va phải thì không tốt, chúng ta nên nhanh chóng về thôi.”
Bên cạnh nữ tử là một thiếu niên khoảng mười tuổi, vội vàng đáp: “Đệ cũng không biết hôm nay lại đông người như vậy, đệ chỉ nghĩ tỷ cả ngày ở nhà với Tấn nhi sẽ chán, nên muốn đưa tỷ ra ngoài dạo chơi, ai ngờ lòng tốt lại thành ra như vậy, tỷ đừng giận nữa, chúng ta về thôi.”
Thiếu niên nói xong, lắc lắc cái trống trong tay để trêu đùa đứa trẻ trong lòng nữ tử, đứa trẻ trông còn nhỏ, trong nhà Nguyễn Du chưa từng có trẻ con, không đoán được đứa trẻ bao nhiêu tuổi. Đứa trẻ thấy cái trống lắc thì muốn lấy, thiếu niên vội đưa cái trống bổi cho nhóc: “Ôi, Tấn nhi còn nhỏ như vậy đã biết chơi trống bỏi rồi, đến đây, chúng ta không vội, cữu cữu sẽ đưa cho cháu.”
Ai ngờ sức của đứa trẻ quá nhỏ, một chút không cẩn thận đã không cầm chắc cái trống lắc, rơi trúng mặt mình, có lẽ là bị đau nên lập tức khóc lên.
Thiếu niên thấy đứa trẻ khóc, lập tức mặt mày nhăn nhó không biết phải làm sao.
Nữ tử nhìn thiếu niên với ánh mắt trách móc, nói: “Đệ xem đệ kìa, thật là quá cẩu thả, Tấn nhi còn nhỏ như vậy, sao có thể cầm được cái này, Tấn nhi ngoan, Tấn nhi đừng khóc……”
Thời điểm nữ tử vừa dỗ đứa trẻ vừa bế nhóc lên, làm tư thế dựa vào vai mình, như vậy đứa trẻ vừa khéo lại đối diện với Nguyễn Du. Nguyễn Du ngây ngẩn nhìn khuôn mặt nhỏ có bảy tám phần giống hệt huynh trưởng mình, người nàng lập tức đứng sững lại...
Nữ tử kia chính là tẩu tẩu của nàng, Tô Khởi Vân, còn thiếu niên là đệ đệ của Tô Khởi Vân, Tô Khởi Sơn, mà đứa trẻ tẩu tẩu đang ôm trong lòng...
Trong đầu Nguyễn Du chợt lóe lên một suy nghĩ, nhưng lại không chắc chắn. Khi nhà nàng gặp chuyện, Tô gia không chút do dự đã đưa Tô Khởi Vân đi, nếu tẩu tẩu thật sự mang thai con của huynh trưởng, Tô gia có để tẩu tẩu sinh đứa bé ra không?
Chắc chắn là không đâu... vậy đứa trẻ này...
Ngay khi Nguyễn Du đang trăn trở nhiều điều, đứa trẻ nhìn thấy nàng liền cười khúc khích, chỉ vào cái kẹo đường thổi trong tay mà Tống Hà đã mua cho nàng trước đó, vui sướng hoa tay múa chân, có vẻ rất thích thú.
Nguyễn Du ngẩn ra một chút, trên mặt không tự chủ được nở một nụ cười dịu dàng, giơ cái kẹo lên, nhẹ nhàng hỏi: “Con muốn cái này phải không?”
Hành động của Tấn nhi đã thu hút sự chú ý của Tô Khởi Vân và Tô Khởi Sơn, nhưng bọn họ nghĩ rằng nhóc chỉ thấy một món đồ mới lạ. Lúc này, nghe thấy âm thanh, cả hai đều bất ngờ quay lại, thấy Nguyễn Du đứng yên ở đó, càng không thể phản ứng ngay.
Hốc mắt Tô Khởi Vân lập tức đỏ hoe, nàng ta lẩm bẩm: “A YDu?”
Nguyễn Du mím môi mỉm cười, từ khi bắt đầu hành trình trở về Dương Châu, nàng đã nghĩ nếu gặp lại người quen sẽ phản ứng ra sao. Trên đường đi, nàng liên tục mơ ác mộng, ăn không ngon ngủ không yên, nhưng khi đến Dương Châu, trái tim nàng lại vững vàng ổn định, không còn bất an.
Định sẵn gặp Tô Khởi Vân, người từng là tẩu tẩu của nàng, nàng cũng không có quá nhiều cảm xúc. Nàng gật đầu, gọi một tiếng: “Tô tỷ tỷ...”
Trước đây, khi Tô Khởi Vân chưa gả cho huynh trưởng của nàng, Nguyễn Du thường gọi nàng ta như vậy.
trong lòng Tô Khởi Vân dâng lên nỗi đau, khi Nguyễn gia gặp chuyện, nàng ta làm sao không đau lòng? Nàng ta thậm chí đã muốn đi theo Nguyễn Cẩn... nhưng không thể chống lại phụ mẫu, bọn họ ép nàng ta trở về nhà, ép nàng ta viết thư hòa ly, cắt đứt quan hệ với Nguyễn gia...
Nàng ta vốn không đồng ý, nhưng khi phát hiện mình mang thai, là con của Nguyễn Cẩn, là huyết mạch duy nhất của Nguyễn gia. Nàng ta cầu xin phụ thân cho mình sinh đứa trẻ này, nhưng ngoài đệ đệ ra, tất cả mọi người trong Tô gia đều không đồng ý. Cuối cùng, nàng ta phải đe dọa tự vẫn mới giữ được đứa trẻ, giữ được huyết mạch của Nguyễn gia.
Nhưng cũng chính vì vậy, phụ thân nàng ta đã lấy việc này làm áp lực, buộc nàng ta phải viết thư hòa ly, cắt đứt quan hệ với Nguyễn gia.
Nàng ta luôn cảm thấy rất áy náy với Nguyễn Du, khi Nguyễn gia gặp chuyện lớn như vậy, mọi người đều tránh xa Nguyễn Du, chỉ có một mình nàng cô độc chịu đựng nỗi đau mất mác khi phụ mẫu và huynh trưởng qua đời, không có người thân bên cạnh.
Nàng ta cũng cảm thấy có lỗi với tướng công đã khuất, tướng công luôn yêu thương đứa muội muội Nguyễn Du này, từ nhỏ đã nâng niu nàng trong lòng bàn tay. Nhưng khi tướng công qua đời, nàng ta lại không thể thay tướng công bảo vệ được cho muội muội, để Nguyễn Du một mình chịu đựng quá nhiều như thế... Mỗi khi nghĩ đến đây, lòng nàng ta như bị d.a.o cắt.
Sau này, khi nghe nói Nguyễn Du được Tống gia có hôn ước từ nhỏ đón về Thục Trung, trong lòng nàng ta cũng cảm thấy vui mừng, Dương Châu với Nguyễn Du là một nơi đầy nỗi buồn, nếu nàng có thể rời khỏi đây, có thể sẽ sống hạnh phúc hơn. Nguyễn Du trước đây là một tiểu cô nương ngây thơ đáng yêu, nhút nhát, chỉ cần nói vài câu là nàng đã xấu hổ cúi đầu...
Nghe tướng công nói, lá gan của A Du cực nhỏ.
Nhưng lá gan nàng nhỏ như thế, rốt cuộc cũng không ai bảo vệ.
“Muội về lúc nào vậy? Về một mình sao? Người Tống gia đối xử với muội có tốt không?” Tô Khởi Vân lo lắng hỏi, nàng ta chỉ sợ những chuyện như vậy.
Nguyễn Du lắc đầu: “Bọn họ đối xử với muội rất tốt, Tô tỷ tỷ không cần lo.” Nàng nhìn Tấn nhi, nghi hoặc hỏi, “Tô tỷ tỷ, đứa trẻ này là...?”
Trong lòng nàng như có tiếng trống đập, thực ra nàng rất hy vọng đứa trẻ này là con của huynh trưởng mình, nếu vậy, phụ mẫu và huynh trưởng ở dưới suối vàng cũng có thể yên lòng, huynh trưởng cuối cùng cũng có hậu rồi. Nhưng nàng cũng sợ Tô Khởi Vân nói đứa trẻ này không phải của huynh trưởng, huynh trưởng mới qua đời chưa được hai năm, nếu đứa trẻ không phải của huynh trưởng, thì Tô Khởi Vân đã phụ lòng huynh trưởng của nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận