Ôn Hương Nhuyễn Ngọc
Chương 43
Ngày hôm sau, Nguyễn Du trước tiên đi mua một số nguyên liệu, rồi vào bếp chuẩn bị món ăn. Lần này không phải chuẩn bị cho Mục thị, mà là đặc biệt làm một bữa tiệc cảm tạ cho Tống Hà.
Vì Tống Hà đã giúp Nguyễn Du lấy lại viên huyết ngọc, Nguyễn Du muốn cảm tạ nhưng không nghĩ ra cách nào hay. Cuối cùng Tống Hà chủ động đề nghị để nàng làm một bàn ăn cho hắn, nhưng đặc biệt yêu cầu phải có món ăn ngon của Thục Trung, nhất định phải có vị cay.
Điều này không làm khó được Nguyễn Du, tuy nàng quen làm món Dương Châu, nhưng có gì không hiểu thì có thể hỏi đầu bếp trong phủ, có nền tảng nên rất nhanh đã học được vài món đặc sản của Thục Trung.
Theo lời Tống Hà, ngoài món bánh ngọt ra, mỗi món ăn Nguyễn Du đều cho ớt vào, mùi vị cay khi xào nấu khiến nàng khó chịu, nước mắt nước mũi đều chảy ra.
Sau một buổi sáng bận rộn, cuối cùng cũng chuẩn bị được một bàn ăn.
Hôm qua Tống Hà uống say, hôm nay ngủ đến khi mặt trời lên tới ba sào, vừa lúc có thể ăn món ăn do Nguyễn Du làm. Tài nghệ của Nguyễn Du thật sự rất tốt, màu sắc, hương vị đều hoàn hảo. Tống Hà không thể kiềm chế, cầm đũa lên thử một miếng, vị cay và tươi ngon hòa quyện trên đầu lưỡi, rất ngon miệng.
“Thật không ngờ ngươi lại có tài nấu ăn như vậy, ngon hơn đầu bếp trong phủ.” Tống Hà không thể không khen ngợi.
“Thật ư?!” Lần đầu tiên Nguyễn Du làm món cay như vậy, sợ rằng Tống Hà sẽ thấy không ngon, không ngờ hắn lại khen ngợi, niềm vui trong lòng không thể giấu nổi.
“Lừa ngươi làm gì, không tin thì ngươi nếm thử là biết.” Tống Hà bắt đầu nảy ra ý tưởng xấu.
Nguyễn Du nhìn những quả ớt đỏ rực, không dám thử. Nhưng phải thừa nhận rằng, ớt trông rất hấp dẫn, Nguyễn Du nuốt một ngụm nước bọt.
Tống Hà trêu chọc nàng, thấy nàng như vậy cũng có chút buồn cười, liền nói: “Một bàn đầy món ăn như thế, một mình ta ăn có ý nghĩa gì, ngươi ăn cùng ta đi.”
Nguyễn Du đã bị Tống Hà nói làm cho động lòng, cầm đũa lên.
Tống Hà tiếp tục ‘dụ dỗ tiểu nha đầu ngây thơ’: “Giờ ngươi đến Thục Trung, sớm muộn gì cũng phải quen với khẩu vị ở đây, ăn vài lần sẽ quen thôi, đừng lo.”
Nói xong, hắn gắp cho Nguyễn Du một miếng thịt bò chấm với ớt. Nguyễn Du nghĩ hắn nói có lý, hiện tại nàng ở Thục Trung, người Tống gia cũng vì sự xuất hiện của nàng mà mỗi lần trên bàn đều chuẩn bị vài món Dương Châu, nàng thực sự cần phải từ từ thay đổi khẩu vị một chút.
Vì thế…
Vì thế ngày hôm sau, cổ họng của Nguyễn Du bị viêm, không thể nói một câu hoàn chỉnh.
Mục thị từ miệng hạ nhân biết được chuyện xảy ra, mắng Tống Hà: “Quá đáng thật! Du nha đầu đã ăn món Dương Châu mười mấy năm rồi, khẩu vị đâu phải một sớm một chiều có thể thay đổi, cháu bảo con bé làm cả bàn món ăn đã làm con bé bị hun đến chảy nước mắt, còn khuyến khích con bé ăn ớt, cháu đang có tâm gì thế?”
Ban đầu khi Tống Hà biết Nguyễn Du hôm qua ăn nhiều ớt khiến cổ họng bị hỏng không nói được, trong lòng cũng rất áy náy, vì thật sự là hắn đã khuyến khích Nguyễn Du ăn.
Nhưng hắn không bao giờ dễ dàng thể hiện suy nghĩ trong lòng ra bên ngoài, nên khi Mục thị mắng hắn, hắn đã tranh luận: “Ai biết nàng ấy lại yếu đuối như vậy, ăn chút ớt đã thế này, còn nói gì muốn gả cho cháu, ăn chút ớt cũng không nổi, cháu thấy nàng ấy nên về Dương Châu sớm đi!”
Tống Hà bực bội trong lòng, nói chuyện cũng không nể nang.
Mục thị bị đứa tôn tử này của mình làm tức đến đau đầu, thấy hắn không nói hai lời đã đi, liền gọi theo: “Cháu định đi đâu? Hiện giờ Du nha đầu không được khỏe, cháu nên quan tâm con bé một chút!”
Tống Hà không thèm quay đầu lại: “Cháu không đi!”
Nói không đi quan tâm Nguyễn Du, Tống Hà vừa ra khỏi Tống phủ liền đi thẳng đến tiệm thuốc của Tạ gia.
Tiệm thuốc của Tạ gia là do nhà Tạ Thính mở, vừa lúc Tạ Thính cũng ở đó, thấy Tống Hà đến còn tưởng hắn đến tìm mình đi chơi, liền ra hiệu cho hắn: “Hôm nay phụ thân ta ở nhà, chắc không thể đi chơi với ngươi được, nếu không ngươi đi tìm lão Mạnh đi, chắn hắn rảnh đấy.”
Tống Hà thấy bộ dáng hắn ta sợ phụ thân như vậy, cười nhạt: “Nhìn ngươi kìa, ở bên ngoài thì làm trời làm đất, trước mặt phụ thân lại thành tôn tử. Để trái tim này ngươi lại trong bụng đi, hôm nay ta đến không phải tìm ngươi đi chơi, ta đến bốc thuốc.”
“Ủa? Lấy thuốc? Thuốc gì vậy? Ngươi bị làm sao? Không đúng, tiểu tức phụ nhà ngươi không phải biết chữa bệnh sao? Sao còn để ngươi đến lấy thuốc?” Tạ Thính vừa nghe đã hỏi một tràng câu hỏi.
Tống Hà lười biếng không thèm trả lời hắn ta, gõ gõ lên quầy: “Ông chủ Tạ, ngươi có làm ăn không vậy, nếu không bán thì ta đi tiệm thuốc bên cạnh mua thuốc.”
Tạ Thính vội vàng giữ hắn lại: “Đừng đừng đừng, ngươi nhìn ngươi kìa, biết rõ tiệm thuốc bên kia là đối thủ của nhà ta, sao còn dùng cái này để đe dọa ta. Nếu phụ thân ta biết ta không giữ được khách hàng, để người ta đi mua thuốc bên kia, không biết sẽ mắng ta thế nào.”
Tạ Thính dùng tay làm dao, giả vờ cắt cổ: “Nói đi, cần thuốc gì?”
“Có thuốc nào chữa cổ họng không? Là cổ họng không nói được sau khi ăn ớt nói không ra lời được đấy.” Tống Hà giải thích, “Ngươi lấy cho ta thuốc tốt nhất trong tiệm, đừng nghĩ mà lấy thuốc giả lừa lão tử.”
“Ngươi yên tâm đi, tiệm thuốc Tạ gia bọn ta làm ăn rất có lương tâm, tuyệt đối không làm ra chuyện bán thuốc giả.” Tạ Thính nhanh chóng lấy một chai nhỏ đưa cho hắn, “Đây, thuốc này chữa cổ họng tốt nhất, ngày ba lần, đừng quên.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận