Thần Ấn Vương Tọa
Chương 130: Linh lô chưa từng xuất hiện
Nói đến thì bên trong Mộng Huyễn Thiên Đường còn khá hòa bình, chỉ khi gặp phải linh lô mới đụng độ ma thú thủ hộ. Nhưng cũng sẽ xuất hiện một ít tình huống đặc biệt. Ví dụ nếu Mộng Huyễn Thiên Đường tràn ngập sát khí quá nặng, sẽ dẫn đến dị biến.
Mộng Huyễn Thiên Đường sản xuất linh lô mỗi lần khoảng hai mươi cái, nhưng trước khi linh lô bị hấp thu thật sự thì đều là vật vô chủ. Chính là nói, cho dù tạm thời dung hợp linh lô, một khi bị giết chết, linh lô như cũ hồi phục tự do.
Lăng Tiếu kể một chuyện từng xảy ra. Khoảng ba trăm năm trước khi Mộng Huyễn Thiên Đường mở ra, người của liên minh thánh điện khi đi vào bởi vì linh lô sản sinh khác nhau, cuối cùng vung tay. Mà lần đó cũng dẫn đến dị biến trong Mộng Huyễn Thiên Đường. Dị biến bắt đầu từ ngày thứ hai, lúc ấy hai mươi người vào Mộng Huyễn Thiên Đường cuối cùng chỉ hai cái còn sống trở ra.
Đồng thời Lăng Tiếu cũng tha thiết nói cho họ, cách tốt nhất để có linh lô trong Mộng Huyễn Thiên Đường là được thủ hộ ma thú thừa nhận. Làm như thế là tốt nhất, hơn nữa sẽ không chọc giận Mộng Huyễn Thiên Đường.
Nhưng lần này hiển nhiên không hòa bình như vậy. Ma tộc giết chóc chỉ sợ đủ chọc giận Mộng Huyễn Thiên Đường. Có lẽ chúng được đến không ít linh lô, nhưng một khi ngày thứ hai xuất hiện biến dị, như vậy, trừ phi có Mộng Huyễn bảo thạch giống Long Hạo Thần và Thải Nhi, nếu không, trước khi kết thúc ngày thứ ba, không một ai có thể rời đi.
Long Hạo Thần triệu tập đồng bạn bao gồm cả Trương Phóng Phóng, kể lại một lần Lăng Tiếu nói sẽ xảy ra biến dị.
"Tình hình hiện tại chính là như vậy. Ta nhận thấy Mộng Huyễn Thiên Đường rất có thể sẽ xuất hiện biến dị. Hơn nữa một khi xảy ra, chúng ta phải đối mặt nguy hiểm to lớn. Trước mắt chúng ta đã được bốn cái linh lô. Nếu hiện tại rời đi, cũng xem như thu hoạch phong phú. Nhưng khi tới ngày mai, như vậy chúng ta có lẽ muốn đi đều không được. Chỉ có thể đợi đến kết thúc ba ngày. Đi hay là ở lại? Mọi người tự quyết định đi."
"Đương nhiên là ở lại! Đây là cơ hội trăm năm mới có một lần! Không lấy thêm linh lô thì sao cam lòng!" Lâm Hâm không chút do dự nói.
Tư Mã Tiên khinh thường bĩu môi.
"Ông đúng là tham tiền. Nhưng mà ta cũng cảm thấy nên ở lại."
Tiếp đến ý kiến các thành viên Liệp ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu đều chung một điểm: ở lại.
Cuối cùng ánh mắt mọi người tập trung vào Trương Phóng Phóng.
Trương Phóng Phóng mỉm cười nói.
"Nếu các người đã quyết định ở lại, ta cũng có khả năng đạt được một linh lô, đương nhiên phải liều mình bồi quân tử. Tuy ta cảm thấy ở lại thì có chút liều lĩnh."
Trương Phóng Phóng người này điểm tốt nhất chính là không làm ra vẻ. Long Hạo Thần có thể cảm giác ra phần ngay thẳng này xuất phát từ đáy lòng, cho nên từ trước đã tiếp nhận y rồi. Truyện được chia sẻ bởi diễn đàn bàn long hội!!!!
Không sai, lựa chọn ở lại tuyệt đối là liều lĩnh, nhưng Long Hạo Thần cũng nghiêng về quyết định này. Nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ có đường lui.
Không phải Mộng Huyễn bảo thạch mà là tháp Vĩnh Hằng. Chỉ cần cho Long Hạo Thần đủ thời gian, hắn có thể mang theo đồng bạn ẩn trong tháp Vĩnh Hằng, vượt qua khoảng thời gian nguy hiểm. Trước khi kết thúc thời gian ở trong Mộng Huyễn Thiên Đường, hắn và Thải Nhi quay lại thì được rồi.
Bởi vậy mặc kệ gặp phải nguy hiểm gì, bọn họ đều có đường lui.
Suy nghĩ một lát, Long Hạo Thần lấy ra Mộng Huyễn bảo thạch của mình đưa cho Trương Phóng Phóng.
"Trương huynh, chúng ta coi như mới gặp đã hợp ý. Anh lớn tuổi hơn nhóm chúng ta, nhưng không giữ hiềm khích mấy lần hỗ trợ chúng ta. Cái này là Mộng Huyễn bảo thạch, anh cầm lấy. Một khi gặp phải nguy hiểm không thể kháng cự, mặc kệ Mộng Huyễn Thiên Đường ở trong trạng thái nào, anh đều có thể dựa vào Mộng Huyễn bảo thạch truyền tống ra ngoài, rời xa nguy hiểm."
Trương Phóng Phóng giật mình nói.
"Còn có thứ như vậy? Cậu cho ta rồi, chính mình thì sao?"
Long Hạo Thần cười nhẹ.
"Tuy Trương huynh không hỏi, nhưng ta cũng biết trong lòng anh có nghi hoặc. Nhưng đây là bí mật đội ta, không thể nói cho anh biết. Chỉ có thể nói, nếu ta đem họ vào được thì cũng có thể mang họ đi. Yên tâm. Viên Mộng Huyễn bảo thạch này anh nhất định phải giữ tốt, lúc mấu chốt thì dùng tới để bảo mệnh."
Trương Phóng Phóng hơi trầm ngâm một lúc, nói.
"Được, lời khách sáo ta không nói nhiều."
Trương Phóng Phóng sảng khoái nhận lấy Mộng Huyễn bảo thạch.
Khi họ ăn lương khô bắt đầu nghỉ ngơi, thì toàn bộ Mộng Huyễn Thiên Đường bắt đầu xuất hiện biến hóa.
Hơi nước huyễn lệ phiêu đãng trong cánh rừng tưởng như không giới hạn ở Mộng Huyễn Thiên Đường bắt đầu ngưng tụ lại, cuối cùng thành từng điểm sáng bay đi bốn phương tám hướng. Trong mơ hồ, Mộng Huyễn Thiên Đường cảm giác mộng huyễn bị chân thực thay thế. Hơi thở sinh mệnh cũng càng biến nồng đậm, nhưng sát khí tùy theo mà đến.
Bình minh.
Khi bầu trời phương xa xuất hiện mảng trắng thì Long Hạo Thần bị một tiếng kinh hô sợ đến bật dậy.
Tối hôm qua lúc nghỉ ngơi, an bài mọi người luân lưu gác đêm. Hiện tại gác đêm chính là Lâm Hâm, mà y lúc này đang ngửa đầu, dường như thấy một việc không thể tưởng tượng nổi.
Tiếng la của y cũng khiến mấy người khác giật mình tỉnh dậy. Mọi người theo ánh mắt hắn nhìn ra ngoài, con ngươi co rút cũng hiện vẻ kinh ngạc.
Không thể nói họ không kinh. Trên bầu trời, một đoàn mây bảy màu bay trên không, sóng năng lượng nhu hòa dao động trong không khí. Áng mây nhu hòa mà mỹ diệu, giữa đám mây, một đoàn sáng đang từ từ hạ xuống đất.
Dù cho là ánh mặt trời, cũng bởi vì áng mây này mà biến nhu hòa. Tất cả sức sống trong Mộng Huyễn Thiên Đường dường như đều xoay tròn quanh nó.
"Đó, đó là linh lô?" Trương Phóng Phóng giật mình nói.
Quang mang bảy màu xuất hiện giữa áng mây lớn hơn bất cứ hai mươi cái linh lô nào xuất hiện trong ngày hôm qua. Chỉ riêng nó tỏa quang mang là có thể thấy linh lô khác với bình thường.
Mọi người bản năng nhìn hướng Long Hạo Thần, ở đây chỉ có hắn hiểu rõ linh lô nhất.
Nhưng họ thấy lại là nụ cười khổ của Long Hạo Thần.
"Linh lô này ta cũng không biết. Trong số linh lô phụ thân từng dạy ta, tuyệt đối không có cái này. Nếu nó thật là linh lô, như vậy chỉ có một giải thích, thì hẳn là nó chưa từng xuất hiện trên đại lục, là một linh lô hoàn toàn mới."
Rung động xuất hiện trên mặt mỗi người. Bởi vì họ đều là Liệp ma giả, càng rõ ràng trong tháp nhiệm vụ Liệp ma Đoàn có một nhiệm vụ không hạn chế cấp bậc, công huân thưởng cho cao tới mười vạn. Đó là phát hiện linh lô chưa từng xuất hiện qua.
Từ khi có nhiệm vụ này đến nay, có năm lần được hoàn thành, nhưng nhiệm vụ luôn giữ lại đó không biến mất.
Một linh lô hoàn toàn chưa được biết tới, ai không biết nó mạnh bao nhiêu. Nhưng xuất hiện trong Mộng Huyễn Thiên Đường, lại lấy hình thức đơn độc xuất hiện, linh lô bảy màu này uy lực sẽ nhỏ sao?
"Còn chờ cái gì? Chúng ta xuất phát đi." Trần Anh Nhi háo hức hớn hở nói.
"Không, đợi chút đã." Long Hạo Thần ngăn cản mọi người nôn nóng. "Các người không cảm thấy kỳ quái sao?"
"Gì?" Mọi người cùng nhìn hắn.
Hàn Vũ trầm giọng nói.
"Đúng là hơi kỳ. Hôm qua đoàn trưởng mới nói Mộng Huyễn Thiên Đường có khả năng xuất hiện biến dị, hôm nay đã có cảnh tượng thần kỳ này xuất hiện. Có lẽ đúng là một linh lô, nhưng cũng có khả năng là mồi dụ khó thể kháng cự."
Trương Phóng Phóng gật đầu.
"Ta đồng ý. Không có dụ hoặc sao hấp dẫn chúng ta, những người từ bên ngoài tiến đến tranh giành? Cho dù Mộng Huyễn Thiên Đường không an bài bất cứ nguy hiểm gì, linh lô bảy màu trên không trung rơi xuống chậm như vậy, vị trí càng rõ ràng, ở đó chúng ta không chỉ gặp đồng bạn mà cũng sẽ gặp người ma tộc. Hạo Thần, cậu nói nên làm sao đây?"
Long Hạo Thần nhìn quang mang bảy màu dần hạ xuống, suy nghĩ một lát mới trầm giọng nói.
"Đi thì phải đi rồi. Cho dù là vì cứu các đồng chí cùng chúng ta tiến vào đây, nhất định phải đi. Nhưng ta lần nữa nhắc nhở mọi người. Nếu gặp phải ma thú cường đại, ai cũng không được công kích ma thú. Dù cho chúng nó chủ động công kích thì chúng ta cũng chỉ thụ động phòng ngự. Chuyện này rất quan trọng, ai đều phải nghe theo ta. Nếu không, có lẽ lúc trước chúng ta nỗ lực sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ."
Thấy Long Hạo Thần nói nghiêm trọng, người khác đều gật đầu, biểu đạt đồng ý.
Long Hạo Thần suy nghĩ một lúc, để Trương Phóng Phóng và Hàn Vũ cùng một chỗ, phụ trách phòng ngự hậu phương cho đội, còn lại trận hình không thay đổi. Có hắn dẫn đội, mọi người đi thẳng hướng quang mang bảy màu rơi xuống.
Tiến lên chưa đến trăm mét, Long Hạo Thần đột nhiên dừng bước lại.
"Các người có phát hiện không, sương mù đâu? Không thấy nữa."
Mọi người chuyển hướng xuống đất, quả nhiên, nguyên bản các màu sương mù đặc sắc của Mộng Huyễn Thiên Đường đều biến mất hết. Thoạt nhìn nơi này tựa như cánh rừng bình thường, chỉ là thảm thực vật đặc biệt dày đặc mà thôi.
Long Hạo Thần trầm giọng nói.
"Xem ra chúng ta không đoán sai, quả nhiên là không gian biến dị."
"Đại ca, hiện tại nên làm sao đây?" Tư Mã Tiên hỏi.
Long Hạo Thần nhấc tay lên, ném Quang Phạt cho Hàn Vũ đứng đằng sau, chính mình thì lấy ra Huy Hoàng Thánh tấm thuẫn.
"Vẫn nên đi tới, đừng quên ta mới nói, ai đều không được công kích ma thú."
Thải Nhi luôn đi theo sau lưng Long Hạo Thần, nhìn hắn trầm ổn chỉ huy, mắt nàng nhu hòa. Kỳ thật nàng thông minh và linh cảm không dưới Long Hạo Thần. Nhưng nàng cam nguyện làm người đàn bà đứng sau hắn. Trừ phi Long Hạo Thần phán đoán có sai lầm trên căn bản, nếu không nàng tuyệt không dễ dàng chen lời. Uy tín chính là rèn luyện không ngừng trong hành trình gian nan này.
Tựa như nhìn núi không xa mà chạy tới khi ngựa chết. Thoạt nhìn quang mang bảy màu không xa, hơn nữa đang từ từ rơi xuống. Nhưng trên thực tế, đám Long Hạo Thần chạy gần hai tiếng đồng hồ, như cũ không thấy bóng dáng quang mang bảy màu trong rừng cây.
Nhưng xung quanh biến hóa thực rõ ràng. Bọn họ có thể cảm nhận được không khí Mộng Huyễn Thiên Đường ngày càng trầm trọng, ngay cả hơi thở sự sống cũng không còn nhu hòa nữa.
"Grao!"
Một tiếng gầm trầm thấp đột nhiên vang lên từ trước mặt ở không xa. Ngay sau đó, một đoàn bóng đen to lớn thẳng hướng Long Hạo Thần.
Bóng đen này từ trên thân cây nhảy vụt xuống, bởi vậy xuất hiện rất đột ngột. Lấy cảm giác của Long Hạo Thần vậy mà không phát hiện sự tồn tại của nó.
"Mọi người đừng động!"
Long Hạo Thần tiến lên một bước, Huy Hoàng Thánh tấm thuẫn trong tay vung trên đỉnh đầu, Thần Ngự Thuẫn.
*Đinh* một tiếng vang thật lớn.
Long Hạo Thần lùi ra sau, hai chân để lại dấu hằn sâu trên mặt đất. Bóng đen lớn thì bắn ngược ra rơi trên đất.
Quang mang vàng đậm của Quang Báo Thù quay quanh Long Hạo Thần, nhưng hắn không làm ra công kích, ngược lại cất đi Lam Vũ, Quang Phù Dung.
"Đừng khẩn trương, ta là bạn." Long Hạo Thần cố gắng để thanh âm của mình nhu hòa chút ít, nhưng đằng trước bóng đen cao đến ba mét.
Bóng dáng ấy chính là ma thú lần đầu họ gặp, hắc tinh tinh to lớn.
Trong mắt hắc tinh tinh rõ ràng không tốt, nhìn chằm chằm Long Hạo Thần, trong miệng phát ra tiếng rống gầm.
Quang nguyên tố tinh linh Nhã Đình bay ra, huyên thuyên nói với hắc tinh tinh cái gì.
Long Hạo Thần nghe không hiểu ngôn ngữ thú vật, nhưng Nhã Đình thì nghe hiểu lời hắn. Hắn lập tức nói.
"Nhã Đình, ngươi nói cho người bạn này, chúng ta không có ác ý. Chỉ là cảm giác Mộng Huyễn Thiên Đường biến hóa, cảm thấy các người có lẽ gặp phải nguy hiểm, cho nên đến xem có thể hỗ trợ gì không."
Nhã Đình mau chóng phiên dịch lời Long Hạo Thần cho hắc tinh tinh nghe. Hắc tinh tinh chậm rãi đi tới trước mặt Long Hạo Thần, tựa như lần trước, vươn ngón tay to ra.
Long Hạo Thần chẳng chút do dự đặt tay vào tay nó, ánh mắt ngay thẳng nhìn tinh tinh.
Hắn mơ hồ biết đại tinh tinh có thể thông qua phương thức này cảm thụ tâm linh biến hóa của đối phương.
Long Hạo Thần trong lòng căn bản không có ác ý, hơn nữa hắn là quang minh chi tử bản tính lương thiện. Nếu bàn về nội tâm thuần khiết, trong toàn bộ nhân loại, chỉ sợ không mấy ai bằng được hắn. Không lâu sau, trong mắt tinh tinh cảnh giác và phẫn nộ dần biến mất, nó rụt tay lại, hướng Long Hạo Thần gật đầu, sau đó xoay người đi hướng rừng sâu. Truyện được chia sẻ bởi diễn đàn bàn long hội!!!!!!
Nhã Đình lập tức truyền cho Long Hạo Thần tin tức đi theo sau nó.
Long Hạo Thần dẫn theo tám người mau chóng đuổi theo đại tinh tinh, đi vào trong khu rừng rậm rạp.
Chỉ tiến lên không đến trăm mét, bọn họ thấy một ít ma thú cường đại lục tục xuất hiện trong tầm mắt mình. Đám ma thú cảm xúc đều rất nóng nảy, thấy đám Long Hạo Thần người từ ngoài đến thì phản ứng đầu tiên là nhào lên.
May mắn có đại tinh tinh dẫn đường, nó gầm nhẹ một tiếng khiến các ma thú biến mất địch ý với tám người Long Hạo Thần.
Nhìn ma thú xung quanh, Long Hạo Thần nội tâm kinh hãi. Đám ma thú trung bình khoảng cấp bảy, cấp tám, tuyệt không có con nào đặc biệt. Nhưng thắng ở chỗ số lượng khổng lồ. Chỉ chốc lát sau họ đã thấy gần hai mươi con. Hơn nữa đám ma thú hướng đi cũng cùng đường với bọn họ, đều là tới chỗ quang mang bảy màu.
Trương Phóng Phóng nhìn Long Hạo Thần đi ở phía trước, lòng thầm khâm phục. Trải qua hành động này chứng thực lúc trước Long Hạo Thần lựa chọn là chính xác. Khiến y kinh ngạc nhất là Long Hạo Thần có thể giao tiếp cùng ma thú tràn ngập tính công kích trong Mộng Huyễn Thiên Đường, hơn nữa rõ ràng còn được thừa nhận. Đây là y tuyệt đối không nghĩ ra.
Nguồn: http://truyenfull.vn
Sự thật thì ở Mộng Huyễn Thiên Đường có thể làm giống Long Hạo Thần được đến các ma thú chân chính thừa nhận là lần đầu tiên xuất hiện. Điều kiện để xuất hiện tình huống này dường như rất đơn giản. Lựa chọn chính xác nhất là vừa vào Mộng Huyễn Thiên Đường thì giao lưu tốt với hoàn cảnh và ma thú xung quanh, tuyệt không làm chuyện gì phá hư. Làm được điều này ít nhất sẽ không bị ma thú căm ghét. Còn về điểm thứ hai thì chắc là thể chất quang minh chi tử của Long Hạo Thần.
Phù hợp nhất với Mộng Huyễn Thiên Đường kỳ thật không phải là thể chất quang minh chi tử như Long Hạo Thần, mà là giống như con của tự nhiên có được thuộc tính sinh mệnh cực kỳ hiếm thấy.
Không thể nghi ngờ, con của tự nhiên khả năng xuất hiện còn ít hơn cả quang minh chi tử, nhưng không phải chưa từng xuất hiện. Con của tự nhiên từng xuất hiện chính là người sáng lập ra Mộng Huyễn Thiên Đường, Tự Nhiên Nữ Thần. Cho nên bà hẳn là Sinh Mệnh Thánh Nữ.
Trừ thể chất giống con của tự nhiên ra, còn có hai thuộc tính liên quan đến sức sống là quang minh và thủy. Hai thuộc tính này tầm quan trọng trên cả mộc và thổ. Long Hạo Thần là quang minh chi tử, đương nhiên cũng được đến Mộng Huyễn Thiên Đường chiếu cố. Đại tinh tinh khảo nghiệm chính Mộng Huyễn Thiên Đường đang thử thách hắn. Dựa vào thể chất quang minh chi tử thông qua khảo nghiệm rồi, mới được chân chính thừa nhận, do đó trực tiếp gia nhập bên phe Mộng Huyễn Thiên Đường. Đây có nghĩa là, đám Long Hạo Thần tổng thể thực lực yếu lại được đến Mộng Huyễn Thiên Đường ủng hộ.
Suy đoán trở thành hiện thực nhưng không khiến Long Hạo Thần cảm xúc trầm tĩnh, hắn ngược lại càng thêm lo lắng quy tắc của chính Mộng Huyễn Thiên Đường.
Thông qua thời gian tiếp xúc, hắn phát hiện, Mộng Huyễn Thiên Đường tuy hạn chế thực lực người từ bên ngoài vào, nhưng cũng đối với bản thân có hạn chế. Nếu không lấy linh lực sinh mệnh khổng lồ như Mộng Huyễn Thiên Đường, chẳng lẽ không dựng dục ra nổi ma thú cấp chín, cấp mười?
Trước mắt số lượng ma thú tuy rằng không ít, nhưng thật có thể ngăn cản đám A Bảo sao?
A Bảo cường đại là Long Hạo Thần chính mình tự trải nghiệm. Hắn rất rõ ràng, lúc trước có thể nói là mình đột nhiên tấn công mới tổn thương đối thủ được. Dưới tình huống có chuẩn bị, đối diện A Bảo, một chọi một thì bản thân hắn một chút cơ hội đều không có.
Có thể nói, dựa vào nội lực mạnh, bản thân A Bảo thực lực đã ở trên quy tắc Mộng Huyễn Thiên Đường, không bị hạn chế. Lại thêm vào đồng bạn của y. Có lẽ tổng thể thực lực không đủ đối kháng với các ma thú, nhưng liều mạng xông vào vòng vây ma thú đã đoạt linh lô bảy màu kia thì tuyệt không khó khăn.
Dưới sự dẫn dắt của đại tinh tinh, bọn họ xuyên qua khu rừng ngày càng rậm rạp. Tiến lên khoảng một tiếng đồng hồ, trước mặt dao động linh lực nồng đậm đã xuất hiện trong cảm giác của Long Hạo Thần. Chiến đấu đã bắt đầu, hơn nữa dường như rất kịch liệt. Nhưng khiến lòng hắn trầm trọng là, trong cảm giác của hắn, xuất hiện linh lực trừ thuộc tính hắc ám và sinh mệnh ra thì không tồn tại cái khác.
Đây có ý nghĩa thế nào thì Long Hạo Thần rất rõ ràng. Chỉ sợ lần này tiến vào Mộng Huyễn Thiên Đường trong mười cường giả Liệp ma Đoàn chỉ còn lại hắn, Thải Nhi, và Trương Phóng Phóng ba người.
Thuộc tính hắc ám dĩ nhiên thuộc về ma tộc, thuộc tính của các ma thú trong Mộng Huyễn Thiên Đường là cái gì, đều kèm theo hơi thở sinh mệnh đậm đặc. Tùy theo cảm giác được Mộng Huyễn Thiên Đường trợ giúp, Long Hạo Thần tin chắc mình cảm giác sẽ không sai.
Xuyên qua từng mảnh cây to và bụi cây, chiến trường xuất hiện trong mắt Long Hạo Thần.
Nơi này không ngờ có tòa đồi núi nhỏ, xung quanh bao vây hàng trăm ma thú. Quái dị là, đám ma thú tuyệt không xuất hiện hỗn loạn, ngược có trật tự phát động công kích, thậm chí dư thừa tiếng gầm đều không có.
Kẻ địch bên kia dĩ nhiên là ma tộc. A Bảo lần nữa xuất hiện trong tầm mắt Long Hạo Thần, vết thương của y hiển nhiên đã lành lặn. Ngay cả ma tộc bị Liệp ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu trọng thương cũng đã hồi phục lại. Đơn giản đếm chút, ma tộc có tới chín tên ở tại đây.
Chính là nói, trừ Ác Ma có lửa xanh bị đám Long Hạo Thần đánh chết, ma tộc khác ở khảo nghiệm ngày hôm qua đều không bị thương tổn gì, chỉ sợ chúng đều đã thu thập hết linh lô.
"Tất cả đều đã chết sao?" Trương Phóng Phóng ở phía sau cười khổ một tiếng.
Nên biết, lần này tiến vào đều là trụ cột đội Liệp ma Đoàn cấp suất! Một lần chết bảy người, đối với Liệp ma Đoàn là đả kích tương đương nghiêm trọng.
Cục diện trước mắt đã rất rõ ràng. Mục tiêu đám A Bảo chính là đồi nhỏ cao trăm mét kia. Các ma thú thì liều mạng ngăn cản bước chân chúng. Chiến đấu rất kịch liệt. Thực lực cá nhân ma thú tuy không bằng ma tộc, nhưng phối hợp cực kỳ ăn ý, có trật tự ngay ngắn, tứ phía bọc đánh, các loại thuộc tính phối hợp cưỡng bức ngăn cản đường đi của ma tộc.
Đại tinh tinh phát ra một tiếng rống giận, quay đầu kêu một tiếng với đám Long Hạo Thần, chạy thẳng hướng đồi nhỏ.
Long Hạo Thần vội vàng cùng đồng bạn theo sau. Bởi vì có tiếng rống của đại tinh tinh mở đường, ma thú đã tiến vào trạng thái chiến đấu tuyệt không ngăn cản họ đi tới.
Tám người Long Hạo Thần xuất hiện đương nhiên cũng hấp dẫn tầm mắt A Bảo. Mắt thấy họ tiến quân thần tốc thẳng tới đồi núi, trong mắt A Bảo tràn ngập quang mang lạnh. Đôi chi trước hóa thành vuốt rồng đột nhiên xé nát một ma thú trước mặt, dẫn theo tám tên khác tăng tốc.
Cùng lúc đó, trên đồi nhỏ, vang lên từng thanh âm êm tai như chim hoàng anh hót. Công kích của ma thú bỗng chốc càng biến hung mãnh, cứng rắn áp chế chín ma tộc đứng yên tại chỗ.
Trên đồi nhỏ có một cô bé thoạt nhìn chỉ có sáu, bảy tuổi. Cô bé phấn điêu ngọc mài cực đáng yêu. Da dẻ trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn mũm mĩm, tóc dài lam nhạt cuộn thành hai cục bao, theo động tác của bé lắc lư. Một đôi tay trắng mềm không ngừng chỉ hướng phía dưới. Thanh âm thánh thót chính là cô bé phát ra.
Cô bé đang chỉ huy ma thú? Long Hạo Thần giật mình nhìn cô bé này. Hắn đã theo đại tinh tinh đi tới đỉnh đồi.
Nơi này hơi thở sự sống càng thêm thịnh vượng, sức sống tràn ngập cảm giác sinh cơ dào dạt. Cô bé đáng yêu trên mặt lộ ra phẫn nộ, đôi mắt to xanh biếc tản ra tia sáng kiên định mà quyết tuyệt.
Đại tinh tinh đi tới bên người cô bé, vô cùng cung kính hướng cô cúi đầu, gầm gừ vài tiếng.
Nghe tiếng nó, cô bé quay người nhìn đám Long Hạo Thần, ánh mắt cô bé trong chốc lát dừng trên người Long Hạo Thần, con ngươi xanh ngọc tràn ngập giật mình.
"Nhân loại, ngươi là quang minh chi tử?" Nữ tử miệng nói tiếng người, hơn nữa đọc nhấn rõ ràng.
Long Hạo Thần gật đầu.
"Xin chào, tiểu muội muội, chúng ta đến giúp các người, cần ta làm cái gì?"
Hắn không trực tiếp mang đồng bạn tham gia chiến đấu. Bởi vì hắn nhìn ra được, cô bé này quản lý toàn cục cực tốt. Dưới sự chỉ huy của cô bé, các ma thú thương vong ở trình độ thấp nhất. Mà thế công vây quanh ma tộc cũng mạnh mẽ. Dưới loại tình huống này, bọn họ lỗ mãng xông vào ngược lại không tốt.
Cô bé cười hì hì nói.
"Rốt cuộc có tin tức tốt. Thật tốt quá, quang minh chi tử, các người ở lại đây bảo vệ ta đi. Chờ ta đem đám dơ bẩn này làm chất dinh dưỡng cho Thiên Đường rồi nói chuyện tiếp với các ngươi."
"Được." Long Hạo Thần sảng khoái đáp, dẫn theo đồng bạn đứng bên cạnh cô bé, từ đỉnh núi nhìn chiến đấu phương xa. Đồng thời hắn đơn giản bố trí, khiến đồng bạn mau chóng hồi phục tu vi.
"Ta tên Long Hạo Thần, em có thể gọi tên ta." Long Hạo Thần mỉm cười nói với cô bé.
Cô bé một bên chỉ huy chiến đấu bên dưới, một bên ngoái đầu nói.
"Ta tên Dạ Tiểu Lệ. Tuy ta không thích tên này lắm, nhưng là tỷ tỷ đặt cho, ta không thể sửa. Ngươi có thể gọi ta là Tiểu Lệ."
Nói xong câu đó, thanh âm cô bé lại biến kỳ dị, một chuỗi mệnh lệnh gấp gáp phát ra từ miệng cô bé. Bên dưới ma tộc lần nữa biến trận, thế công càng gắt gao. Mà lúc này, ở sườn núi bốn phương tám hướng như cũ không ngừng có ma thú gia nhập chiến đấu. Xem ra chín người ma tộc không chiếm chút ưu thế. Hơn nữa sức chiến đấu của chúng dù sao không ngừng tiêu hao trong chiến đấu.
Trương Phóng Phóng đứng một bên, giống như người khác, mím chặt môi, nhưng trong lòng tràn ngập rung động. không chỉ là y, mắt người khác cũng lộ ra tia quái dị, thỉnh thoảng liếc trộm cô bé.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì trên người cô bé tên Dạ Tiểu Lệ tản ra một tầng sáng bảy màu nhàn nhạt. Trừ cô bé ra, trên đỉnh núi không có quang mang bảy màu nào khác.
Chẳng lẽ, cô bé chính là luồng sáng bảy màu đó?
Trương Phóng Phóng trong lòng còn có nghi hoặc nữa. Vì sao cô bé này xưng hô Long Hạo Thần là quang minh chi tử? Có thể nói, trước mặt họ chiếm ưu thế tuyệt đối, là bởi vì họ đứng bên Mộng Huyễn Thiên Đường! Long Hạo Thần sao làm được điểm này?
Chiến đấu như cũ tiếp tục. Long Hạo Thần cẩn thận quan sát Dạ Tiểu Lệ chỉ huy. Tuy hắn nghe không hiểu ngôn ngữ đặc thù của Dạ Tiểu Lệ, nhưng có thể phán đoán cách cô bé chỉ huy.
Dạ Tiểu Lệ chỉ huy kỳ thực tuyệt không phức tạp. Đầu tiên cô bé khiến đám ma thú trở thành một đội, tựa như quân đội chiến đấu, mà không phải chia năm xẻ bảy. Cứ như vậy, sẽ không xuất hiện hy sinh vô vị.
Xông vào trước nhất chính là ma thú có lực phòng ngự kinh người, có thể chiến đấu cứng đối cứng với ma tộc. Ma thú đằng sau thì am hiểu công kích ma pháp. Cách chiến đấu thoạt nhìn không khác gì nhân loại.
Càng quan trọng là, ma thú phía trước một khi bị thương nặng, lập tức theo lệnh Dạ Tiểu Lệ lùi ra sau, để vài ma thú đằng sau chuyên môn phụ trách chữa trị. Phát ra từng tầng sáng xanh, rất nhanh chữa khỏi vết thương, thành quân dự bị trở lại trên chiến trường.
Mỗi khi chín người ma tộc có ai phát ra kỹ năng cường đại, Dạ Tiểu Lệ sẽ đoán ra trước tiên, khiến các ma thú lui ra sau hoặc phát động tấn công điên cuồng, hoặc né tránh, phòng ngự, hoặc phá hư kỹ năng của đối phương.
Chín người ma tộc phối hợp không quá ăn ý, nhưng thực lực cá nhân đều khá mạnh. Cho dù là Nguyệt Dạ Long Hạo Thần quen biết, thì sức chiến đấu dường như tăng cao rất nhiều. A Bảo càng là cực mạnh, công kích của ma thú căn bản không thể tạo thành vết thương cho y. Nhưng dù là thế, chúng lại bị cứng rắn đẩy ra ngoài, không cách nào đột phá phòng tuyến ma thú. Thậm chí rất ít gây ra vết thương cho ma thú.
Long Hạo Thần vốn tâm tình có chút không yên lúc này cũng tĩnh tâm lại. Dạ Tiểu Lệ tồn tại, tựa như đầu não đám ma thú. Có cô bé thống soái, ma tộc muốn tấn công cũng không phải dễ dàng. Nơi này dù sao là Mộng Huyễn Thiên Đường, là sân nhà của cô bé!
Hơn nữa, đối với thân phận của Dạ Tiểu Lệ, Long Hạo Thần rất tò mò.
Bảy sắc màu nghĩa là cô bé rất có khả năng chính là luồng sáng bảy màu lúc trước đã xuất hiện. Nhưng vì sao cô bé xuất hiện trong hình dáng nhân loại? Chẳng lẽ, chẳng lẽ cô bé là…
Nghĩ tới đây, Long Hạo Thần trong lòng thầm kinh ngạc. Lời phụ thân từng nói văng vẳng bên tai, là một đoạn liên quan đến phân cấp bậc linh lô.
Long Tinh Vũ từng nói cho Long Hạo Thần, linh lô cũng bị phân chia đẳng cấp. Tổng cộng chia năm cấp. Trong đó, Thánh Dẫn Linh Lô mà Long Hạo Thần có kỳ thật chỉ có thể đạt tới cấp năm, cũng chỉ là cấp bậc thấp nhất.
linh lô phân chia đẳng cấp sẽ căn cứ cách sử dụng và uy lực, tiềm lực phát triển, thêm vào tình huống phản phệ, tổng hợp lại phân định.
Thánh Dẫn Linh Lô bị chia làm cấp năm là bởi vì năng lực dựng dục đặc biệt không bị Kỵ Sĩ Thánh Điện công bố ra ngoài. Nếu không, nó rất có khả năng tiến vào tầng ba.
Linh lô cấp năm đa số là phụ trợ hoặc phòng ngự, có rất ít linh lô công kích, dù có cũng chỉ là kèm theo một kỹ năng, số lần tiến hóa đều là một hoặc hai lần. Thánh Dẫn Linh Lô trong cấp năm linh lô tuyệt đối là khác biệt. Trong mắt nhiều người, tác dụng lớn nhất của Thánh Dẫn Linh Lô ở chỗ người sử dụng tu vi thấp thì làm trụ cột trong đội. Nhưng khi tu vi cường đại rồi, tác dụng của Thánh Dẫn Linh Lô sẽ tùy theo suy yếu.
Linh lô đến cấp bốn rồi chính là các loại linh lô đều có. Nhưng đa số chỉ có được một kỹ năng, phân biệt với linh lô cấp năm chủ yếu ở chỗ uy lực.
Linh lô cấp ba thì ít nhất có trên hai cái kỹ năng, hơn nữa uy lực kỹ năng nhất định phải đạt tới trình độ nhất định. Tựa như Thánh Dẫn Linh Lô của Long Hạo Thần có mỗi kỹ năng lôi kéo trong phạm vi giới hạn thì không thể xem như đạt tới trình độ.
Thiên Kích Linh Lô của Thải Nhi thuộc hàng linh lô cấ, chẳng qua của nàng còn chưa trải qua tiến hóa. Cho nên trước mắt Thiên Kích Linh Lô chỉ có một kỹ năng công kích, một khi nó hoàn thành lần tiến hóa nữa, lực công kích của Thiên Kích Linh Lô sẽ tăng mảng lớn.
Đến linh lô cấp hai, là bộ phận khá mạnh trong các linh lô đã biết. Linh lô cấp hai trong số bảy mươi bốn chủng loại đã biết thì chỉ có bảy cái, mỗi chủng loại đều ít nhất có ba kỹ năng thực dụng. Đương nhiên, chúng nó phản phệ có lẽ không nhỏ. Dĩ nhiên cũng có loại chỉ được một kỹ năng, nhưng kỹ năng lại vô cùng mạnh. Ví dụ như Đồng Quy Linh Lô của Thánh Linh Tâm, phụ thân Thải Nhi, chính là vào hàng linh lô cấp hai.
Có thể được một linh lô cấp ba, ít nhất khiến chức nghiệp giả tăng thực lực một mảng lớn. Có linh lô cấp hai, thì có sức mạnh xoay chuyển thế cục trên chiến trường. Hơn nữa linh lô càng cao cấp, tùy theo người sử dụng thực lực càng mạnh thì uy lực càng lớn.
Nếu tu vi của Thánh Linh Tâm có thể đạt tới cấp chín, như vậy khi y sử dụng Đồng Quy Linh Lô, coi như là ma thần mười hạng đầu dưới sự tấn công toàn lực của y, đều phải tránh né.
Còn về linh lô cấp một, trước mắt chỉ biết một cái, đó chính là Luân Hồi Linh Lô của Thải Nhi.
Linh lô cấp một yêu cầu không cực hạn ở số lượng kỹ năng, mà là khi sử dụng linh lô bạo phát uy lực. Yêu cầu thực đơn giản, vượt hai cấp.
Nếu một linh lô có thể trong thời gian phát huy tác dụng đánh chết cường giả vượt trên mình hai cấp, như vậy linh lô đó chính là cấp một. Đến nay, chỉ có Luân Hồi Linh Lô của Thải Nhi là được xác định cấp một. Đương nhiên Long Hạo Thần rõ ràng nó phản phệ mạnh cỡ nào.
Khi Long Tinh Vũ kể cho Long Hạo Thần nghe về linh lô có phân năm cấp, cuối cùng còn nói một câu. Y nói với Long Hạo Thần, trong truyền thuyết còn tồn tại một loại linh lô. Loại linh lô tất nhiên thuộc về cấp một, thậm chí còn trên cả cấp một. Nhưng nó chỉ xuất hiện trong truyển thuyết. Trong toàn bộ lịch sử liên minh thánh điện chưa từng tồn tại. Nghe nói nó từng xuất hiện ở thời đại Huy Hoàng, năm đó trong ba đại đế quốc bên mạnh nhất, quốc vương của đế quốc đã có được linh lô đó.
Loại linh lô trong truyền thuyết này bị gọi là trí tuệ linh lô. Chính là nói, bản thân linh lô đã không còn là kỳ trân dị bảo, mà là chân chính có sự sống, có cao đẳng trí tuệ. Khả năng tiến hóa là vô hạng, tác dụng càng khó định giá.
Năm đó Long Tinh Vũ đánh giá là, loại linh lô chỉ vẻn vẹn xuất hiện trong lịch sử mà thôi. Nhưng đó không có nghĩa là nó không tồn tại.
Nhìn Dạ Tiểu Lệ chỉ huy kháng địch, Long Hạo Thần trong lòng thầm giật mình. Chẳng lẽ cô bé trước mắt này lại là truyền thuyết mà phụ thân đã nói?
Hắn không thể khẳng định. Nhưng nếu là thật, vậy thân phận của Dạ Tiểu Lệ cũng rõ ràng. Mới rồi cô bé nói tỷ tỷ chỉ sợ là người sáng tạo ra Mộng Huyễn Thiên Đường. Mà cô bé, chính là người thủ hộ Mộng Huyễn Thiên Đường.
Cho dù lấy tâm tính như Long Hạo Thần, trong nháy mắt đều ngỡ ngàng. Trí tuệ linh lô, là thứ còn vượt hơn cả Luân Hồi Linh Lô của Thải Nhi! Nhưng hắn rất nhanh trấn định tâm thần. Mặc kệ nói thế nào, hắn không có khả năng làm việc bất lợi với cô bé. Đồng thời hắn cũng quyết không cho phép ai hại cô bé.
Loại cảm giác này hoàn toàn phát ra từ đáy lòng. Khi Long Hạo Thần ánh mắt đầu tiên thấy Dạ Tiểu Lệ thì đã sinh ra ý nghĩ này. Hắn không biết vì sao mình có loại cảm giác này, nhưng khi hắn cảm thụ được tâm tình mình biến hóa, trên mặt lộ ra nụ cười. Tâm tình như vậy khiến hắn rất thoải mái, cũng yên tâm.
Cảm giác này tựa như khi người ta làm việc thiện mà thôi. Làm việc thiện xét cho cùng không phải hy vọng được báo đáp, cũng không phải mong mỏi trên trời chiếu cố, chỉ là bởi vì hai chữ an lòng. An lòng thì thân an, thân an thì lòng rộng rãi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận