Thần Ấn Vương Tọa

Chương 234: Thiên la địa võng

Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Thật lâu sau Thải Nhi mới dần ổn định cảm xúc, chỉ còn tiếng thút thít. Hắn không dám hỏi, không dám nhìn Thải Nhi. Bởi vì bây giờ trên người họ không có gì che thân! Vì giảm bớt lực dụ hoặc của nàng với mình, hắn không thể không dùng chăn che người Thải Nhi, dịu giọng khuyên nhủ.
Thải Nhi chậm rãi ngẩng đầu, mắt đẫm lệ nhìn Long Hạo Thần.
"Xin lỗi Hạo Thần, tôi không thể…"
Long Hạo Thần vội vàng lắc đầu, nói.
"Không sao, không sao, là tôi quá nóng vội."
Thải Nhi nâng tay lau mồ hôi trên trán Long Hạo Thần, nàng tựa vào ngực hắn.
"Là tôi không tốt, tôi rất sợ mất anh."
Long Hạo Thần thấy cảm xúc nàng ổn định lại, thế này mới dò hỏi.
"Thải Nhi, cô làm sao vậy?"
Hắn tuyệt đối không tin Thải Nhi khóc là vì cùng mình quá mức nồng nhiệt.
Thải Nhi cúi đầu, nói.
"Từ sau khi mất trí nhớ, tôi cứ thấy trong thân thể còn có người khác. Anh thích không phải tôi mà là một tôi khác trước kia. Hôm nay lúc chúng ta đối mặt thử thách của ông nội Anh Nhi, cảm giác này càng rõ ràng. Mọi người đều hướng anh báo cáo, tăng sĩ khí. Tôi có thể cảm giác được mỗi người có cố chấp và nhớ nhung quá khứ nào đó. Nhưng tôi không có ký ức đó, tôi không có. Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ thấy mình như người ngoài. Tôi đã không là Thải Nhi trong lòng anh, đúng không? Nhưng tôi hiện tại vẫn yêu anh. Anh biết không? Bây giờ tôi vừa muốn nhớ lại rồi cứ sợ hãi nó."
"Không thể nhớ lại, tôi không cách nào khẳng định tình cảm của anh với tôi. Nhưng nếu nhớ lại, tôi bây giờ phải chăng sẽ biến mất? Vĩnh viễn không trở lại? Cho nên tôi rất sợ, tôi thật không thích loại cảm giác này. Tôi sợ mất đi anh, vĩnh viễn mất anh. Cho nên tôi tìm anh, muốn đem điều trân quý nhất cho anh. Nhưng mới rồi tôi đột nhiên cảm thấy tất cả đều không phải tôi, là nàng ở trong tôi. Thế nên tôi không thể đưa cho anh, tôi không thể, không thể…"
Nghe nàng như khóc như than, Long Hạo Thần im lặng. Hắn thầm hỏi mình, ở trong lòng có thích Thải Nhi trước mắt không?
Giống như Thải Nhi đã nói, từ sau khi nàng mất trí nhớ, cảm xúc của mình với nàng có thay đổi. Đến nay nàng vẫn không nhớ lại, trong lòng tràn ngập buồn phiền cỡ nào chỉ mình Long Hạo Thần rõ ràng.
Nhưng suy nghĩ của hắn không giống Thải Nhi. Dù là trước khi mất trí nhớ hoặc sau này, Thải Nhi vẫn là Thải Nhi. Chẳng qua trí nhớ của nàng chia làm hai phần. Thế nên hắn luôn kiên nhẫn chờ đợi. Ban nãy Thải Nhi nhiệt tình chủ động hắn không từ chối, là vì dù thế nào thì nàng vẫn là Thải Nhi của hắn!
Nhẹ vuốt mái tóc dài hơi rối, Long Hạo Thần nhỏ giọng nói.
"Ngu ngốc, cô thật là ngốc. Sao cô nghĩ như vậy chứ? Tôi yêu là Thải Nhi, tất cả Thải Nhi. Là thân thể cô, là mỗi sợi tóc thậm chí là một giọt mồ hôi của cô. Dù là trước hoặc sau khi mất trí nhớ, cô là cô, vẫn là Thải Nhi của tôi. Cô mất đi chỉ là ký ức, không cần lo lắng nhớ lại sẽ đánh mất bản thân bây giờ. Bởi vì ký ức sẽ chỉ dung hợp, không thể thay thế hoặc xóa nhòa."
Nghe Long Hạo Thần nói, cảm xúc Thải Nhi dần bình tĩnh nhiều. Tuy nàng dựa vào hắn không nói một lời, nhưng ít ra bớt run rẩy.
"Thải Nhi, cô biết không? Kỳ thật tôi rất may mắn, may mắn hơn tình nhân bình thường nhiều." Nói đến đây Long Hạo Thần tạm dừng, cố ý lấp lửng.
Quả nhiên lời hắn nói khiến Thải Nhi tò mò. Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi sưng đỏ nhìn hắn.
"Vì sao?"
Long Hạo Thần hôn trán nàng, mỉm cười nói.
"Bởi vì người tôi yêu đã yêu tôi hai lần! Cô tưởng tượng xem, nếu sau này cô nhớ lại, hai lần yêu hòa hợp một chỗ, chẳng phải sẽ càng yêu tôi hơn? Vậy nên cô không cần lo lắng cái gì. Dù là cô của trước đây hay hiện tại, tôi sẽ yêu cô không chút đắn đo. Tôi không lừa dối cô, trong lòng vẫn luôn hy vọng cô nhớ lại, vì hy vọng cô có thể nhớ ra vui sướng của chúng ta. Nhưng tôi sẽ không ép cô nhớ lại, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên đi. Dù có thế nào, dù là khi nào, cô không cần lo lắng mất tôi. Chỉ cần tôi còn sống, tình cảm của tôi chỉ dành cho một mình cô. Sau khi chết, đời đời kiếp kiếp, chỉ mình cô."
"Lúc thiếu niên tôi không hiểu cái gì là yêu, nhưng giờ đây tôi hiểu. Yêu là nhớ, là nhung, là yêu thương, là nhìn chăm chú, là ôm, là hôn, là cam nguyện trả giá tất cả vì cô. Tôi yêu cô, yêu mọi thứ về cô. Sẽ không bởi vì cô mất trí nhớ mà có khác biệt. Cô mất trí nhớ chỉ khiến tôi đau lòng, càng yêu thương, trân trọng cô, là tôi không bảo vệ được cô."
"Hạo Thần…!" Thải Nhi kêu to, vùng khỏi chăn nhào vào ngực hắn, ôm chặt hắn, nước mắt lần nữa tuôn trào, nhưng lần này không phải thống khổ mà là hạnh phúc.
Sáng sớm, khi Long Hạo Thần hai mắt thâm quầng xuất hiện trước mặt đồng bạn, trừ Thải Nhi không có mặt ra mấy người khác đều cười xấu xa.
Bọn họ ở rất gần Linh Hồn Thánh Điện, hôm qua Thải Nhi hét một tiếng chỉ cần không phải kẻ điếc đều nghe thấy. Lại thêm hôm qua Thải Nhi đến khuya chưa trở về phòng, khỏi nghĩ cũng biết họ đang làm gì.
Mặt ngoài Long Hạo Thần bình thản ung dung, cay đắng riêng mình biết. Đêm qua đối với hắn không đơn giản hai chữ "hành hạ" có thể hình dung.
Sau khi Thải Nhi chảy nước mắt hạnh phúc, nhanh chóng ngủ trong lòng hắn, hơn nữa ôm rất chặt. Vì để nàng nghỉ ngơi thật tốt, Long Hạo Thần không dám đánh thức nàng.
Trong ngực là tình yêu duy nhất, giữa hai người chẳng có mảnh vải ngăn cách. Người nào đó mới qua hai mươi, sức thanh niên mạnh đến đủ sánh bằng Quang nguyên tố tinh thuần.
Kết quả có thể tưởng tượng, lá cờ Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi đứng thẳng cả đêm. May mắn thân thể hắn đủ mạnh, chưa tới mức tụ máu quá nhiều mà hoại tử.
Đợi sáng sớm Thải Nhi tỉnh dậy, thấy tình hình thì liền xấu hổ chạy trối chết. Đáng thương tiểu Long từ nhỏ đến lớn đơn thuần không biết cả năm ngón tay, tắm nước lạnh mười phút mới lết ra, sắc mặt dễ coi mới là kỳ.
"Tôi đi Nguyệt Dạ thương đoàn hỏi tin tức." Long Hạo Thần không chịu nổi ánh mắt mờ ảm tràn ngập kích động của mọi người, bỏ chạy.
Hắn mới ra cửa liền nghe sau lưng nổ tung tràng cười, sắc mặt xấu hổ, hung tợn nghĩ, lần sau còn có cơ hội nữa nhất định phải ăn Thải Nhi!
………..
Ma Đô, Nguyệt Ma cung.
"Hắn, không ngờ hắn xuất hiện, hắn xuất hiện!" Nguyệt Dạ ngây ngốc nhìn lá thư trong tay, bỗng chốc lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc, thân thể mềm mại khẽ run.
Từ khi cô cưỡng ép giải trừ hôn ước với A Bảo thì luôn ở trong Nguyệt Ma cung, không ra cửa một bước, dốc sức tu luyện.
Nguyệt Dạ là cô gái cực kỳ thông minh, cô hiểu rõ tính cách A Bảo. Mình từ chối hôn sự nói không chừng y sẽ làm chuyện gì quá khích. Lỡ đâu mình ở ngoài bị y cưỡng bức gạo nấu thành cơm, thế thì còn có thể không kết hôn ư? Nhưng dù A Bảo có mạnh cỡ nào cũng không dám tới Nguyệt Ma cung gây sự. Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư xếp hạng hai trong bảy mươi hai Trụ Ma Thần, đây không đơn giản là thứ hạng. Nguyệt Ma tộc cường giả như mây, coi như là Ma Thần Hoàng cũng rất kính nể A Gia Lôi Tư.
Ở trong Nguyệt Ma cung không có nghĩa là Nguyệt Dạ không biết tình hình bên ngoài. Cô một tay dựng nên Nguyệt Dạ thương đoàn hiện nay chính là thương đoàn du ly lớn nhất giữa ma tộc và Liên Minh Thánh Điện. Sau khi bắt đầu thánh chiến, thương đoàn du ly giảm mạnh thu lợi, nhưng không có nghĩa là không có. Dần dần thương đoàn từ kinh doanh các loại hàng hóa biến thành kinh doanh chiến lược.
Hơn nữa thương nhân du ly thu lợi hai bên, có Nguyệt Dạ chỉ huy hành động cẩn thận, chỉ bán ra một ít chiến lược không quá quan trọng cho hai bên, khiến Nguyệt Dạ thương đoàn ở giữa ma tộc và nhân loại sinh tồn rất tốt. Còn về tiền tài, nhiều năm tích góp là để duy trì tiêu hao mấy năm thánh chiến này. Không thể nào cứ đánh hoài, đợi sau khi kết thúc thánh chiến, thương đoàn du ly của cô vẫn có thể tiếp tục kinh doanh. Nói không chừng khi đó hai bên khan hiếm vật tư thì cô có thể làm giàu.
Nguyệt Dạ có cách truyền tin đặc biệt, vì có thể trước nhất được tin chính xác, ở mặt này cô bỏ ra vốn gốc. Thông qua thủy tinh đặc biệt truyền tống thanh âm, ở đại lục nhiều chỗ dựng lên đài âm thanh tiếp nhận và phóng ra. Thế nên khi bên Liên Minh Thánh Điện xảy ra chuyện thì cô chỉ cần hai, ba ngày là biết ngay, dễ dàng ra lệnh ngay lập tức.
Bây giờ Nguyệt Dạ thương đoàn đã trở thành tình báo lớn nhất giữa ma tộc và Liên Minh Thánh Điện. Bàn về năng lực thu thập tin tức, thiếu nữ Nguyệt Dạ thoạt nhìn chỉ là công chúa Nguyệt Ma tộc hoàn toàn xứng đáng là số một đại lục.
Bởi vậy khi Long Hạo Thần đến Nguyệt Dạ thương đoàn tìm kiếm tin tức của Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức thì coi như tìm đúng người.
Năm đó Nguyệt Dạ cho Long Hạo Thần tín vật rất đặc biệt. Cô sớm ra lệnh mặc kệ tín vật xuất hiện ở đâu thì phải báo tin ngay cho cô. Lúc này chẳng phải đúng là như thế ư?
Tín vật xuất hiện ở Vạn Thú quan có Linh Hồn Thánh Điện, hơn nữa yêu cầu tìm kiếm tin tức của Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức. Hắn thật sự ở trong Liên Minh Thánh Điện, hắn thật sự xuất hiện.
Ngay cả Nguyệt Dạ đều không rõ, Long Hạo Thần xuất hiện đem lại cho cô hưng phấn hay sốt ruột.
Kỳ thật cô không hiểu biết Long Hạo Thần nhưng có thể khẳng định hắn tài năng kinh người.
"Tên ngốc này, thánh chiến sắp đến cuối, chẳng lẽ hắn không thể tiếp tục ẩn giấu được ư? Chẳng lẽ hắn không biết cái gọi là tích lũy lực lượng?" Trên tay Nguyệt Dạ lóe đoàn sáng tím đậm hòa tan lá thư.
Chính Nguyệt Dạ cũng không biết cảm xúc đối với Long Hạo Thần rốt cuộc là như thế nào. Sao cô không hiểu rằng giữa mình và Long Hạo Thần không thể nào có tình cảm được? Nhưng bóng dáng của Long Hạo Thần in đậm trong lòng cô.
Không biết đã bao lần cô muốn quên hắn, thậm chí muốn gả cho A Bảo. Nhưng sau khi xảy ra chuyện đó, nỗi lòng cô hoàn toàn biến đổi.
A Bảo mang theo Diệt Săn Ma bao vây Long Hạo Thần và Thải Nhi, vì đánh chết hai người, cuối cùng A Bảo lựa chọn từ bỏ cô, từ bỏ vị hôn thê của y. Ngược lại Long Hạo Thần vì cứu Thải Nhi gần như trả giá sinh mạng. Khi cô thấy Long Hạo Thần dùng thân thể làm tấm thuẫn ba phen bốn lượt chặn công kích các cường giả ma tộc cho Thải Nhi, tim của Nguyệt Dạ như bị vô số mũi băng đâm xuyên quá, rất đau đớn.
Hai người đàn ông ưu tú như nhau. Một đại biểu cho hắc ám, một quang minh. Một là vị hôn phu của mình, một là đồng bạn hợp tác của mình. Vì sao giữa họ chênh lệch nhiều như vậy?
Có lẽ đây chính là khác biệt của hắc ám và quang minh. Hắc ám có thể vì lợi ích từ bỏ tất cả, trong lòng họ chỉ có lợi ích mới là vĩnh viễn. Quang minh thì có lẽ rất ngốc, vì người yêu thậm chí không tiếc hy sinh mạng sống.
Nhưng làm con gái, một cô gái có cảm tình, nên lựa chọn thế nào thì quá rõ rồi. Nguyệt Dạ có thể hoàn toàn khẳng định, nếu bên cạnh Long Hạo Thần không có Thải Nhi, cô tuyệt đối có thể hấp dẫn hắn. Nếu hắn thích cô, chắc chắn cô sẽ không quan tâm mọi thứ chọn sống cùng hắn.
Nhưng mọi thứ chỉ là mơ mộng mà thôi, chính vì biết rõ không có khả năng, Nguyệt Dạ mới càng thống khổ hơn. Vì sao người cùng hắn không phải là mình?
Chàng ngốc này, bây giờ hắn xuất hiện tìm hiểu tin tức hai Săn ma giả, nghĩa là hắn nhất định sẽ lại xuất hiện trên chiến trường chiến đấu với ma tộc.
Nhưng hắn là người bị bệ hạ Ma Thần Hoàng chú ý! Bệ hạ sẽ bỏ qua hắn sao?
Vừa nghĩ đến Ma Thần Hoàng, Nguyệt Dạ kiềm không được đánh rùng mình. Cô là con gái được Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư yêu thương nhất, cô hiểu rõ tu vi của cha mình mạnh cỡ nào. Sức mạnh của cha chính là mặt trời trên cao trong lòng cô. Nhưng mỗi khi Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư nhắc tới Ma Thần Hoàng, nỗi sợ hãi và tôn kính khôn xiết khiến Nguyệt Dạ rét run.
Ma Thần Hoàng rốt cuộc mạnh tới đâu, cô không biết. Nhưng cô có thể làm ra so sánh, so sánh giữa Long Hạo Thần và Ma Thần Hoàng, tựa như con kiến ở trước mặt con voi. Một khi hắn bị bệ hạ Ma Thần Hoàng tìm ra, vậy thì…
Không được, mình phải nghĩ cách nói cho hắn biết, không thể để hắn vào lãnh địa ma tộc.
"Công chúa điện hạ, Nguyệt Ma Thần đại nhân kêu người." Đúng lúc này, vang lên thanh âm của thị nữ.
Nguyệt Dạ ngây ngẩn, thế này mới nhớ tới hình như phụ thân đã nói hôm nay có việc quan trọng muốn bàn với mình.
Nguyệt Ma điện.
Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư đứng trước Ma Thần vương tọa của mình. Mái tóc dài màu tím xõa sau lưng. Nếu không phải trong mắt có trí tuệ và tang thương, khuôn mặt tuấn tú của y thật khiến người cho rằng là thanh niên.
"Phụ thân." Thanh âm Nguyệt Dạ vang bên ngoài điện.
"Vào đi." Biểu tình trên mặt Nguyệt Ma Thần dịu bớt.
Đối với đứa con gái này y thật tình bó tay. Có gan cãi lệnh Ma Thần Hoàng, con gái bảo bối của mình chỉ sợ là người thứ nhất trong ma tộc, còn là từ chối hôn ước của thái tử ma tộc.
Ma Thần Hoàng không làm khó, chính A Bảo cũng bỏ qua, thoạt nhìn thì phớt lờ chuyện này, đương nhiên A Gia Lôi Tư sẽ không cho rằng vì thế mà ảnh hưởng thái độ của Ma Thần Hoàng với mình, nhưng coi như không phải chuyện tốt. A Bảo sẽ là đời Ma Thần Hoàng tiếp theo, nếu có thể thành hôn thì địa vị Nguyệt Ma tộc sẽ vững chắc hơn.
Nguyệt Dạ từ bên ngoài đi đến. So với hai năm trước thì cô chàng chững chạc, dáng người cao ráo có tỉ lệ hoàn mỹ, vóc dáng càng đầy đặn, thêm vào đôi mắt tím hút hồn người. Dù là Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư đối với cái đẹp rất nghiêm khắc cũng thầm khen con gái xinh đẹp.
So sánh với con gái Nguyệt Ma tộc bình thường, Nguyệt Dạ con lai giữa người và ma ít đi khí chất hắc ám, thêm phần dịu dàng nhân loại, càng có sức hấp dẫn.
"Phụ thân, người đã nói có việc quan trọng muốn bàn với con, nếu liên quan đến Bảo ca thì xin đừng nói." Nguyệt Dạ đi tới giữa Nguyệt Ma điện, chưa đứng vững đã nói ngay.
Hai năm nay không biết Nguyệt Ma Thần đã khuyên cô bao lần.
A Gia Lôi Tư có chút bất đắc dĩ nói.
"Con bé này! Không biết nghĩ cho tộc nhân chúng ta chút nào sao?"
Nguyệt Dạ ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực nhìn phụ thân, không nói lời nào.
A Gia Lôi Tư thở dài nói.
"Được rồi, ta sẽ không khuyên ngươi cái gì nữa. Chuyện đã thế này rồi. Ta tìm ngươi là vì chuyện khác."
Vừa nghe nói không phải phụ thân khuyên mình hòa hợp với A Bảo, sắc mặt Nguyệt Dạ cũng thả lỏng.
"Xin cứ nói."
A Gia Lôi Tư điều chỉnh biểu tình, trầm giọng nói.
"Chắc ngươi biết khởi đầu thánh chiến, ngươi từng gặp qua người đó."
"A?" Nguyệt Dạ kinh ngạc, lúc trước trong lòng cô còn nghĩ tới Long Hạo Thần, hơn nữa vừa mới biết tin hắn, bên này phụ thân đã kêu mình đến hỏi? Chẳng lẽ phụ thân đã biết mình liên lạc với hắn? Bỗng chốc sắc mặt cô biến tái nhợt.
A Gia Lôi Tư dịu giọng.
"Đừng sợ, phụ vương sẽ bảo vệ ngươi, sẽ không để hắn tổn thương ngươi nữa."
Theo y thấy thì năm đó Nguyệt Dạ bị Long Hạo Thần bắt cóc, vừa nghe mình nhắc tới hắn thì lòng đã sợ hãi.
Nguyệt Dạ vội vàng khống chế cảm xúc.
"Hắn, hắn làm sao vậy?"
A Gia Lôi Tư trầm giọng nói.
"Bệ hạ vì nhân loại này mà phát động thánh chiến. Tuy trong đó có ý định suy yếu nhân loại, nhưng có thể thấy người này đem đến uy hiếp cho chúng ta lớn cỡ nào. Hôm nay lời ta nói với ngươi phải giữ kín bí mật, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, hiểu rõ chưa?"
Nguyệt Dạ vội vàng gật đầu, hơi tò mò hỏi.
"Cha, con luôn không hiểu, tuy Long Hạo Thần ưu tú nhưng rốt cuộc chỉ là nhân loại mà thôi, hắn có thể tạo thành nguy hiểm gì cho chúng ta chứ? Chẳng lẽ tu vi như bệ hạ mà còn phải e ngại hắn?"
A Gia Lôi Tư trầm giọng nói.
"Bởi vì hắn uy hiếp đến gốc rễ của tộc ta. Thực lực của hắn không là gì, nhưng hắn có ma thú đủ uy hiếp đến chúng ta. Ngươi không cần biết rõ về ma thú đó. Ta biết ngươi thông qua thương đoàn du ly lập nên mạng lưới tình báo khổng lồ giữa tộc ta và Liên Minh Thánh Điện, ta cần tình báo của ngươi."
"Tình báo về một người? Chẳng phải hắn đã mất tích rồi ư?" Tim Nguyệt Dạ đập nhanh. Tuy cô mơ hồ cảm thấy tình huống trước mắt chỉ là trùng hợp, nhưng dù sao cô mới nhận được tin về Long Hạo Thần! Cho nên làm sao không thấp thỏm lo âu cho được?
"Biến mất? Chẳng qua là núp trong Liên Minh Thánh Điện nhân loại co đầu rút cổ không ra mà thôi. Tam thúc của ngươi vì hắn đã thi triển Đại Dự Ngôn Thuật trước khi bắt đầu thánh chiến. Thông qua Đại Dự Ngôn Thuật, y dự đoán được Long Hạo Thần sẽ trong thời gian gần đây xâm nhập lãnh địa ma tộc chúng ta, tại bên ngoài Khu Ma quan nhân loại. Nhưng y không thể dự đoán thời gian chính xác. Cho nên hiện giờ cần thương đoàn du ly của ngươi cung cấp tình báo chính xác nhất. Bệ hạ đã bày ra thiên la địa võng, đích thân giải quyết hắn, cũng ổn định cơ nghiệp vạn năm của tộc ta."
Nghe những lời của A Gia Lôi Tư, Nguyệt Dạ hít ngụm khí lạnh, thoáng chốc lòng dấy sóng triều, suýt không kiềm chế được.
Ma Thần Hoàng vì Long Hạo Thần mà đích thân ra tay. Trời ạ! Tinh Ma Thần Ngõa Sa Khắc vì hắn thi triển Đại Dự Ngôn Thuật. Lại thêm yêu cầu của phụ thân, ba ma thần cao nhất ma tộc muốn cùng nhau đối phó hắn, hắn có tài đức gì chứ? Đây chẳng phải là chết chắc rồi?
Bỗng chốc Nguyệt Dạ chấn kinh không nói nên lời.
Nhìn sắc mặt cô, A Gia Lôi Tư nhíu mày nói.
"Con bé này, có nghiêm túc nghe lời của phụ vương nói?"
"A! Có ạ…" Nguyệt Dạ vội vàng điều chỉnh cảm xúc, thì thào nói. "Cha, con chỉ là cảm thấy hắn đáng giá không? Ngay cả bệ hạ cũng đích thân ra tay."
A Gia Lôi Tư hừ một tiếng, nói.
"Cái này ngươi không cần biết quá nhiều, liên quan đến bí mật quan trọng của ma tộc chúng ta. Ngươi nên biết, vì đoán được hướng đi tương lai của thằng nhóc này, còn có tương lai ma tộc, tam thúc của ngươi dốc sức thi triển Đại Dự Ngôn Thuật đã tổn hao nhiều căn nguyên. Hiện tại vẫn đang bế quan trị thương, hơn nữa tình trạng cực kỳ không tốt. Mười phần sức mạnh ít nhất mất tám phần, nếu không thì coi như là năng lực như y cũng không thể đoán ra thời gian chính xác như vậy. Thế nên tình báo của ngươi phải nhanh chóng vận chuyển, không thể sai lầm, hiểu rõ chưa? Làm xong chuyện này phụ vương sẽ hướng bệ hạ thỉnh công trạng. Tin tưởng có thể che giấu việc ngươi từ hôn."
"Dạ, con nhất định sẽ dốc sức thu thập tình báo!" Nguyệt Dạ cúi đầu không để Nguyệt Ma Thần trông thấy đôi mắt hoảng hốt.
A Gia Lôi Tư nói.
"Đi đi, phải nhanh chóng truyền tin, sáng mai ta sẽ cùng bệ hạ và tất cả ma thần ở trong Ma Đô xuất phát tới Khu Ma quan, bày thiên la địa võng. Lần này tuyệt không thể để thằng nhóc đó trốn thoát!"
"Vâng." Cố kiềm nén tâm tình kích động, Nguyệt Dạ cẩn thận ra khỏi tẩm cung của phụ thân. Vừa ra khỏi cửa, cô suýt nhịn không được chạy hướng chỗ mình ở.
Hiện giờ cô không có suy nghĩ gì khác, chỉ muốn nhanh chóng truyền tin cho Long Hạo Thần. Chính cô cũng không biết vì sao mình xúc động như vậy.
Trở về chỗ mình, đang lúc cô chuẩn bị dùng tốc độ nhanh nhất truyền tin, đột nhiên nhận được một tin tức, truyền đến từ Vạn Thú quan. Khi cô thấy tin này thì như bị sét đánh.
Nguyệt Dạ cung cấp tin tức chính xác, Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức bị cầm tù trong đại doanh ma tộc ngoài Khu Ma quan. Long Hạo Thần đã nhận tin tức rời đi.
Long Hạo Thần không ngờ rằng mình lúng túng đi Nguyệt Dạ thương đoàn một chuyến lại được đến tin tức chính xác. Trước mắt thì Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức còn sống, ma thần bắt họ áp giải đến Khu Ma quan. Xem ra là muốn tiến hành một ít giao dịch với Khu Ma quan.
Ma tộc biết rõ địa vị của Săn ma giả trong Liên Minh Thánh Điện, trước đây không phải chúng chưa từng dùng Săn ma giả trao đổi với nhân loại cái gì.
Xem tình hình thì thứ chúng muốn trao đổi rất có thể Vương Miện Ma Thần. Dù sao không lâu trước đó bên Khu Ma quan đã chết hai ma thần. Nếu không thể lấy lại Vương Miện Ma Thần, vậy thì ít nhất mười năm hai ma thần sẽ không xuất hiện. Điều này đối với ma tộc là tổn thất khá to lớn.
Sau khi được tin tức chính xác, Long Hạo Thần lập tức trở về Linh Hồn Thánh Điện, từ biệt điện chủ Trần Hoành Vũ, một hàng tám người lên đường ngay, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Khu Ma quan.
Thời gian kéo dài càng lâu thì Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức càng nguy hiểm. Hơn nữa trong tay Hiệp Giả Thánh Nguyệt đích thực có một Vương Miện Ma Thần. Nếu thật trả lại Vương Miện Ma Thần cho ma tộc thì không hay rồi!
Dù thế nào thì nhất định tìm mọi cách cứu ra Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức, đây là điều họ phải làm.
Từ Vạn Thú quan đến Khu Ma quan, khoảng cách tương đương với phân nửa Liên Minh Thánh Điện. Trong biên cảnh Liên Minh họ không cần che giấu cái gì, Long Hạo Thần mang Thải Nhi cưỡi Tinh Vương, sáu người khác đều nhờ linh cánh bay với tốc độ cao nhất.
Rời khỏi Vạn Thú quan, Trần Anh Nhi im lặng rất nhiều. Đối với Long Hạo Thần thì tin tốt duy nhất là cảm xúc của Thải Nhi tốt hơn nhiều. Mỗi khi ánh mắt hai người giao nhau, trong mắt nàng sẽ bất giác lộ ra dịu dàng và tình yêu. Nhưng Thải Nhi cũng lặng lẽ nói với Long Hạo Thần, nàng sẽ càng cố gắng tìm lại ký ức, nhất định phải đem mình hoàn chỉnh giao cho Long Hạo Thần. Lời ngầm là trước khi nhớ lại, hình huống giống đêm hôm đó sẽ không xảy ra nữa.
Từ khi Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức xảy ra chuyện, đến lúc họ xuất phát đi Khu Ma quan, đã chậm trễ ba ngày. Ma thần kia có tùy tùng, vậy nên tốc độ chạy đến Khu Ma quan chắc sẽ không nhanh lắm. Đối với đám Long Hạo Thần, tình huống tốt nhất là nhanh chóng chạy đi, cố gắng chặn giữa đường trước khi đối phương đến đại doanh ma tộc Khu Ma quan.
Cứ như vậy, khả năng cứu Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức lớn hơn nhiều.
Đương nhiên, dù có thể thành công chặn lại, họ phải đối mặt thử thách nghiêm trọng. Họ có thể chiến thắng ma thần xếp ba mươi sáu hạng đầu hay không?
Bởi vì thích khách báo tin chưa nói rõ ma thần là ai thì đã chết, bởi vậy họ không biết tình hình đối thủ.
Theo Long Hạo Thần suy đoán, tuy ma thần xếp trong ba mươi sáu hạng đầu nhưng chắc thứ bậc không quá cao, khả năng hai mươi bốn hàng đầu cũng rất thấp. Nhưng dù là vậy, họ phải đối mặt kẻ địch nhất định là ma thần có được lĩnh vực! Sức mạnh hiện nay của họ đối mặt một ma thần như vậy, khả năng chiến thắng không cao. May mắn mục tiêu của họ không phải giết chết ma thần, quan trọng nhất là cứu hai người Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức.
Cố gắng chọn khoảng cách gần nhất bay nhanh nhất, Long Hạo Thần và đồng bạn dùng bảy ngày bảy đêm mới chạy tới Khu Ma quan. Không thời gian vào trong Khu Ma quan bẩm báo với Hiệp Giả Thánh Nguyệt, họ trực tiếp bay lên một ngọn núi trong Ngự Ma Sơn Mạch, nhìn hướng đại doanh ma tộc phương xa.
Bay liên tục bảy ngày đêm, mỗi ngày thời gian nghỉ ngơi không hơn sáu tiếng đồng hồ, mọi người đều rất mệt mỏi, đây còn là trên đường có Tinh Vương làm trạm dừng cho họ thay phiên nghỉ ngơi.
Gió núi lạnh lẽo, thổi từng áng mây không ngừng đánh vào người họ. Hơi nước lạnh lẽo khiến tinh thần mọi người tỉnh táo đôi chút.
Long Hạo Thần nâng tay lên phóng ra một Thánh Quang Tráo, ngăn cách gió bên ngoài. Tẩm trong Thánh Quang Tráo, có thể cho mọi người nhanh chóng hồi phục thể lực.
Mở ra bản đồ, mọi người ngồi quanh thành một vòng.
Long Hạo Thần chỉ bản đồ, nói.
"Vị trí hiện tại của chúng ta là từ dãy núi phía bắc dọc xuống chính là Khu Ma quan. Lúc không khí trong lành, từ nơi này có thể trông thấy đại doanh ma tộc. Tuy tốc độ của chúng ta chắc đủ vượt qua ma thần chạy tới Khu Ma quan, dù chúng ta không biết tốc độ chính xác của gã nhưng chỉ cần gã mang theo thuộc hạ, từ Vạn Thú quan đến Khu Ma quan ít nhất mất nửa tháng."
Trần Anh Nhi nói.
"Vậy chúng ta có nên chuẩn bị chặn lại không? Nhưng vấn đề lớn nhất bây giờ là chúng ta không biết gã từ hướng nào vào đại doanh ma tộc. Vị trí chúng ta chặn lại nhất định phải cách xa đại doanh ma tộc, nếu không gã được ma thần bên đại doanh tiếp ứng thì chúng ta sẽ nguy hiểm."
Long Hạo Thần nói.
"Đúng vậy, đây là vấn đề lớn nhất của chúng ta. Thế nên nhất định phải nghĩ hết cách tìm kiếm vị trí của ma thần đó. Nhưng ít ra đã có phương hướng đại khái. Dù là ma tộc hay chúng ta, lúc chạy đi đều tìm nơi gần với mục đích nhất. Vậy nên hướng ma thần đến chắc sẽ không sai biệt lắm. Thải Nhi, việc tìm tung tích của ma thần giao cho cô. Hàn Vũ, anh để Tà Nhãn phối hợp cùng Thải Nhi. Bây giờ lập tức xuất phát, có tin tức thì truyền về trước tiên. Thải Nhi, cô nhớ kỹ, lát nữa chúng ta sẽ tiến vào biên cảnh ma tộc, ở hướng chính nam một trăm dặm nghỉ ngơi, chúng tôi sẽ ở đó chờ cô."
"Tốt, tôi đi ngay." Thải Nhi gật đầu, mang theo Tà Nhãn Lĩnh Chủ Hàn Vũ triệu hoán ra nhanh chóng rời đi.
Trong mọi người, có năng lực không để kẻ địch dùng ma pháp dò tìm phát hiện gồm Long Hạo Thần, Thải Nhi, Lâm Hâm, Trần Anh Nhi. Trong đó Long Hạo Thần, Lâm Hâm, Trần Anh Nhi đều dựa vào tinh thần lực che chắn mình, Thải Nhi là năng lực ẩn thân. Những người khác phải dùng một ít trang bị ma pháp mới che giấu được. Dù là tốc độ hay năng lực ẩn giấu mình, Thải Nhi đều giỏi nhất trong mọi người. Lại thêm Tà Nhãn Lĩnh Chủ có thể thi triển tinh thần dò xét phạm vi lớn, hiển nhiên là lựa chọn tốt nhất làm trinh sát.
Thải Nhi đi rồi, Long Hạo Thần nói với mọi người.
"Tất cả nghỉ ngơi tại đây, cố gắng hồi phục thể lực và tinh thần. Tôi đi Khu Ma quan một chuyến. Nếu ma thần nhanh chóng chạy tới đây, nhất định sẽ nêu điều kiện với Khu Ma quan, nếu không thì gã không cần giữ cho Đoạn Ức, Dương Văn Chiêu sống. Tôi đến Khu Ma quan xác nhận một chút là có thể chắc chắn gã đã tới chưa."
Tuy khả năng ma thần đến đại doanh ma tộc rất thấp, nhưng vì an toàn, Long Hạo Thần vẫn chạy đi một chuyến.
Phân công xong Long Hạo Thần lập tức đứng dậy, cưỡi Tinh Vương bay tới Khu Ma quan. Mấy người khác ngồi tại chỗ nghỉ ngơi, cố gắng hồi phục mệt mỏi.
Đây là hai năm sau lần đầu tiên họ hành động tập thể. Dù Trần Anh Nhi rất lo lắng an toàn của Dương Văn Chiêu, trong lòng cũng có loại cảm giác hưng phấn. Khi bóng dáng Long Hạo Thần dần biến mất trong mắt họ, họ không hẹn mà cùng chung cảm giác, có đoàn trưởng thật tốt! Có hắn, tương đương với nòng cốt, họ phải làm là hành động theo chỉ thị của Long Hạo Thần.
Hai năm không gặp, sức mạnh mỗi người đều bay vọt, không thay đổi là sự tin tưởng và ăn ý với nhau.
Chuyến đi của Long Hạo Thần dài hơn họ tưởng tượng nhiều, mất mấy canh giờ. Khi mọi người hơi sốt ruột thì bóng dáng Tinh Vương mới xuất hiện trong tầm mắt.
Không đợi Tinh Vương đáp xuống đất thì Long Hạo Thần đã nhảy khỏi lưng nó, rơi xuống trước mặt đồng ban. Từ sắc mặt trầm trọng của hắn, mọi người liền cảm giác chắc chắn xảy ra chuyện.
"Làm sao vậy? Đại ca, có phải nhóm Văn Chiêu…" Trần Anh Nhi thanh âm run run hỏi ra câu này. Cô sợ nhất là nghe được tin Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức bị hại.
Long Hạo Thần lắc đầu, trầm giọng nói.
"Anh Nhi, đừng lo, không có gì, không phải nhóm Dương Văn Chiêu xảy ra chuyện, là liên quan đến chúng ta."
"A?" Trần Anh Nhi ngây ra, mấy người khác đầu óc cũng mờ mịt. Sao họ mới đi tới Khu Ma quan đã gặp chuyện liên quan đến mình?
Long Hạo Thần hít sâu, dường như đang cố bình ổn cảm xúc.
"Tôi mới gặp Hiệp Giả Thánh Nguyệt, hỏi tình hình chúng ta muốn biết. Ma thần đó chắc chưa tới Khu Ma quan, ít nhất trước mắt Khu Ma quan chưa nhận được tin tức gì."
Mọi người không ngắt lời, vì họ biết biểu tình trầm trọng của Long Hạo Thần hiển nhiên không phải vì chuyện này. Tính tình trầm ổn như hắn mà lại xuất hiện cảm xúc không ổn định, nhất định đã xảy ra chuyện.
Nhìn đồng bạn sắc mặt khẩn trương, biểu tình của Long Hạo Thần hơi thả lỏng.
"Nói đến thì không biết chuyện này đối với chúng ta là tốt hay xấu. Nhìn từ mặt nào đó thì chắc là tốt, nhưng tôi lo lắng Khu Ma quan sẽ vì chúng ta gặp tai họa hủy diệt."
"Lúc tôi gặp Hiệp Giả Thánh Nguyệt, không ngờ ông ấy nói đang tìm tôi. Bởi vì nhận được một lá thư mật, nói rõ phải đưa cho tôi. Người truyền thư còn nói với Hiệp Giả Thánh Nguyệt, tôi sắp tới Khu Ma quan, nhất định phải đưa thư cho tôi, có liên quan đến sống chết."
Nghe tới đó, Tư Mã Tiên kiềm không được hỏi.
"Đại ca, trong thư viết cái gì?"
Long Hạo Thần nói.
"Nội dung trong thư rất đơn giản, để tôi đi Nguyệt Dạ thương đoàn một chuyến. Bởi vì chuyến đi này nên tôi về muộn một chút, nhưng được đến tin tức quan trọng liên quan đến sống còn của chúng ta."
Sắc mặt mọi người bỗng chốc biến nghiêm trọng. Ngay cả Long Hạo Thần còn nói đây là tin liên quan đến sống còn của họ, có thể thấy tin này quan trọng cỡ nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận