Thần Ấn Vương Tọa
Chương 170: Cứ Kình
"Hạo Nguyệt, tuyệt đối không thể cho ngươi cái này, ta phải dùng nó luyện đan dược!"
Cái đầu thứ năm khinh thường hừ một tiếng, lắc đầu với y xong xoay trở lại.
Nguồn truyện:
Truyện FULL
Long Hạo Thần mỉm cười nói.
"Ý cậu chàng là kêu anh cất nội đan Sâm Chu đi, có nó ở đây thì khói độc không thành vấn đề."
"A?" Lâm Hâm ngẩn ra. Y là người thông minh, lập tức kịp phản ứng. "Đại ca, ý cậu là, thuộc tính cái đầu thứ năm của Hạo Nguyệt là…"
Long Hạo Thần gật đầu.
"Anh đoán không sai, là độc."
Nghe tới chữ độc, vẻ mặt mọi người đều có chút biến hóa. Trách không được trước đó Hạo Nguyệt ra sức cắn nuốt khói độc nồng đậm kia, thì ra là vì thúc đẩy thuộc tính thứ năm, độc. Độc thuộc tính, đây là lần đầu tiên họ nghe nói. Trong số ma thú đã biết thì dường như không có loại thuộc tính này. Đương nhiên, ma thú thực vật như Ma Quỷ Thực Nhân Hoa là ngoại lệ.
Cái đầu thứ năm của Hạo Nguyệt ngẩng lên. Trong tiếng rống trầm thấp, hai mắt nó bắt đầu lóe sáng, ánh tím sáng ngời lấp lánh. Nói cũng kỳ, khi mắt nó lóe sáng thì khói độc xung quanh giống như gặp phải cái gì kinh khủng lắm, điên cuồng tản ra. Trong chớp mắt, khói độc ở phạm vi ba trăm mét đã bay tán loạn. Hơn nữa theo Hạo Nguyệt tiến lên, khói độc vẫn đang né tránh.
Đây quả thật so với Thánh Vệ số mười một hoặc là nội đan Sâm Chu thì hiệu quả hơn. Tầm mắt đột nhiên thoáng đãng, mọi người bởi vì hoàn cảnh Vực Tử Vong Thâm Uyên đầm lầy này mà tâm tình u ám chợt biến tốt.
Màu sắc đầm lầy kỳ thật là đỏ sậm, có chỗ là nâu đậm, có chỗ là màu vàng đen. Còn có vài chỗ là màu xanh nhạt. Bây giờ tầm mắt trống trải, mọi người có thể thấy rõ thêm nhiều thứ. Trong phạm vi Ma Quỷ Thực Nhân Hoa sinh trưởng, thực vật chỉ có mình chúng nó. Qua phạm vi này, các thực vật khác bắt đầu xuất hiện.
Như cũ dây mây là chính, còn có một ít thực vật mọi người không biết.
Hạo Nguyệt bốn vó tung bay, sải bước đi trong Thâm Uyên đầm lầy. Dường như nó hoàn toàn không sợ gì hết, không thèm quan sát tình hình xung quanh. Nói cũng kỳ, từ khi mọi người ngồi trên lưng nó, ma thú có gan ra tập kích đã hoàn toàn biến mất.
"Ủa, mọi người nói có kỳ cục không, thằm lằn núp trong đầm lầy đâu mất rồi?" Trần Anh Nhi vẻ mặt tò mò nhìn tứ phương. Không cần tự mình đi bộ, còn rất an toàn, tâm tình cô tốt hẳn lên. Lúc trước bị khói độc mê hoặc khiến buồn bực cũng bớt nhiều.
Lâm Hâm cười gian nói.
"Vậy mà không rõ sao? Thằn lằn gặp phải tổ tông thằn lằn, còn không chạy vắt giò lên cổ?"
"Grao!" Tiểu Quang đột nhiên quay đầu lại, hung dữ nhìn chằm chằm Lâm Hâm.
Lâm Hâm bị ánh mắt hung dữ của nó làm giật nảy mình.
"Đại ca, Hạo Nguyệt làm gì thế!"
Long Hạo Thần cười nói.
"Hạo Nguyệt nói là, nó không phải thằn lằn, kêu anh đừng so sánh nó với đám bò sát thấp kém, nếu không nó sẽ ném anh xuống."
Lâm Hâm cười nói.
"Rồi, rồi, Hạo Nguyệt của chúng ta là mạnh nhất. Thằn lằn gì, coi như là rồng cũng không so sánh được. Đúng không?" Vuốt mông ngựa không mất tiền, y luôn không keo kiệt. Ít nhất thì sẽ không keo kiệt ở phương diện này.
Hạo Nguyệt hừ một tiếng, không thèm để ý đến y.
Có lẽ bởi vì cái đầu thứ năm, Tiểu Tử mới sinh ra, cho nên nó biểu hiện đặc biệt cố gắng, gần như dựa vào sức mình hoàn thành nhiệm vụ mở đường.
Cách Tiểu Tử mở đường rất đơn giản, há miệng, hướng trước mặt phun ra khí. Nó phun ra khí màu sắc giống con mắt, cũng là tím đen. Nơi nào có nó phun khí là mặc kệ dây mây chắc khỏe cỡ nào cũng hòa tan, dĩ nhiên một đường thông suốt.
Chẳng qua, Long Hạo Thần để ý thấy Tiểu Tử không ngừng hít thở sâu. Mỗi lần hô hấp, dường như đều đang hấp thu một ít khí thể trong đầm lầy. Cùng với nó hít vào thở ra, khói độc phương xa càng hỗn loạn.
Tuy Long Hạo Thần không thể khẳng định thực lực Tiểu Tử so với mấy đầu khác thì như thế nào, nhưng độc thuộc tính nếu dùng tốt, sợ rằng càng khủng bố hơn bất cứ thuộc tính nào.
Chỉ trong khoảng thời gian ăn cơm, khoảng cách Hạo Nguyệt đi tới so với lúc trước đám Long Hạo Thần tiến lên thì càng xa, càng thêm tiến sâu vào đầm lầy. Mọi người cũng nghỉ ngơi hồi phục tốt.
Tấm lưng rộng rãi của Hạo Nguyệt dài hơn mười mét, tuy ngồi bảy người nhưng không chật chội. Chỉ là Long Hạo Thần bởi vì cẩn thận, luôn ở sát bên Thải Nhi, cho nên hai người rất gần nhau.
Tiếp tục tiến lên, Hạo Nguyệt đi nhanh khoảng một tiếng đồ hồ, họ đã tiến vào nơi sâu trong đầm lầy. Khí thế mạnh mẽ của Hạo Nguyệt khiến đường đi thuận lợi nhiều. Đổi lại lúc trước, chỉ sợ họ tốn thời gian gấp ba cũng không thể đến nơi đây.
Lại lần nữa xuyên qua dây mây rậm rạp, trước mặt xuất hiện một cái hồ nhỏ. Hồ nước không sâu, ở nơi hỗn tạp này không ngờ trong suốt thấy đáy.
Hạo Nguyệt luôn tiến tới trước lần đầu tiên dừng bước chân, năm cái đầu nhìn tứ phương, trong mắt lần đầu tiên lộ tia do dự.
Long Hạo Thần có thể cảm thụ được nội tâm Hạo Nguyệt e ngại và sợ hãi. Trong cảm giác của hắn cũng mơ hồ hiện tia bất an.
Đã có suy đoán, Long Hạo Thần hét.
"Mọi người chuẩn bị chiến đấu, chú ý xung quanh!"
Ngay lúc này, Thải Nhi bỗng phản xạ nhìn một phương hướng. Long Hạo Thần cảm nhận được thân thể nàng chợt căng cứng, ánh mắt lập tức nhìn cùng hướng.
Một luồng sáng lạnh trong chớp mắt đó vụt qua.
Luồng sáng này tốc độ thật quá nhanh, gần như sát mặt hồ bắn ra. Tốc độ lấp lóe nhanh còn hơn đao phong. Hạo Nguyệt bỗng phát ra tiếng gầm, thân thể khổng lồ nghiêng một bên.
Long Hạo Thần có thể cảm nhận được trong tiếng rống sự đau đớn, lập tức từ trên lưng Hạo Nguyệt nhảy xuống. Cùng lúc đó, một bóng vàng tách ra khỏi người hắn, ngồi lại trên lưng Hạo Nguyệt.
Chân phải đằng trước của Hạo Nguyệt, không ngờ có một vết thương. Có thể thấy, cái vảy dày đến nửa mét lại bị cắt ra một nửa, mơ hồ lộ mạch máu bên trong. Chẳng qua vết thương đang lấy tốc độ kinh người khép lại.
Tuy Long Hạo Thần không có khả năng thử công kích để xem độ dày của vảy Hạo Nguyệt, nhưng hắn cùng nó chiến đấu chung rất nhiều lần, khá hiểu rõ lực phòng ngự của Hạo Nguyệt. Lấy cường độ ngoại linh lực của nó, cho dù chưa tiến hóa thì chỉ sợ hơn vạn, tiến hóa rồi rất có khả năng tăng gấp đôi. Dưới tình huống như vậy lại bị kẻ địch chớp mắt phá tan phòng ngự, thời gian tránh né và ứng biến đều không có, lực công kích mạnh bao nhiêu mới làm được?
Cũng trong lúc này, bỗng nhiên, con ngươi Long Hạo Thần co rút. Bởi vì hắn hoảng sợ thấy, trong hồ nhỏ trong vắt đang có gần trăm luồng sáng lạnh bay ra, bắn hướng Hạo Nguyệt. Tốc độ cực mau, mắt thường khó bắt kịp.
"Hạo Nguyệt!" Long Hạo Thần gần như phát điên hét lên.
Cùng lúc đó, Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán chém trước mặt. Ngàn vạn luồng sáng vàng hóa thành vô số điểm sáng bắn trên không trung. Một kích kia, Long Hạo Thần đã dốc hết toàn lực, chẳng những linh lực toàn diện đánh ra, càng đem tốc độ tấn công và phạm vi bao trùm tăng lên đến cực độ, chính là Diệt Ma Thiểm.
Hạo Nguyệt gầm một tiếng, hai cánh to sau lưng bỗng giang rộng, dùng sức vỗ, thúc đẩy thân hình khổng lồ bay lên không trung.
Hạo Nguyệt không phải hiền lành gì. Ngay lúc thân thể bay lên, năm cái đầu to, năm cái miệng phun khí đánh hướng hồ nhỏ trong suốt.
Tiếng nổ điếc tai, Long Hạo Thần chỉ thấy mình như bị cái chùy đập trúng, cho dù là vũ khí mạnh cỡ Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán cũng phát ra tiếng rền rỉ. Lực phản chấn to lớn khiến cả người Long Hạo Thần bay ngược ra sau. Nhưng hắn dựa vào Diệt Ma Thiểm, thành công cho Hạo Nguyệt thời gian bay lên trời.
Kêu rên, sắc mặt Long Hạo Thần tái nhợt, quang mang vàng của Linh Hồn Xiềng Xích cùng xuất hiện trên người các thành viên Liệp Ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất.
Những luồng sáng sắc bén không có ý định buông tha Long Hạo Thần. Chúng nó gần như dán sát đất, chớp mắt đuổi theo người Long Hạo Thần. Theo biểu hiện thương tổn Hạo Nguyệt thì có thể thấy lực phá hoại của chúng cực mạnh. Rõ ràng Huy Hoàng Thánh giáp của Long Hạo Thần không thể ngăn cản.
Nhưng, ngay lúc đó, thân thể Long Hạo Thần bị một luồng sáng trắng lôi kéo bay lên trời. Gần như giây phút sinh tử thì quang mang trắng xâm nhập.
Mỗi người đều có cảm giác lạnh sống lưng. Mấu chốt là sự nguy hiểm này đến quá đột ngột. Từ lúc Hạo Nguyệt bị tập kích đến khi Long Hạo Thần nhảy xuống, rồi rất nhiều đồn tấn công xuất hiện, cả quá trình hoàn thành chỉ trong một, hai lần hít thở.
Tiếng gầm kịch liệt vang lên, năm màu khí đánh vào hồ nhỏ, bộc phát tiếng đánh. Năm loại nguyên tố bạo tạc gần như lật tung cái hồ không lớn này.
Diện tích hồ nhỏ không quá một, hai trăm mét. Linh lực khổng lồ điên cuồng khuếch tán trong không khí. Từng luồng sáng vàng ngay lúc này bay lên trời, tản ra tứ phía.
Nhân cơ hội này, mọi người rốt cuộc thấy rõ luồng sáng lạnh đó là cái gì. Phát hiện này khiến họ kiềm không được hít ngụm khí lạnh.
Ngực Long Hạo Thần liên tục phập phồng, mới rồi hắn cảm giác toàn thân mình lạnh lẽo. Nếu không phải có chuẩn bị trước, để Nhã Đình trên lưng Hạo Nguyệt, thời khắc mấu chốt dựa vào năng lực Khiên Dẫn của Thánh Dẫn Linh Lô kéo mình trở về lưng Hạo Nguyệt, lần này muốn tránh đều không có khả năng. Bởi vì hắn không có cả thời gian phóng ra linh cánh!
Đây rốt cuộc là loại quái vật gì? Mặc kệ là Long Hạo Thần hay đồng bạn, sau khi thấy rõ ràng ma thú đánh bất ngờ thì không ai biết nó cả.
Loại quái vật này đúng là đặc biệt. Hình dáng không cao lớn, chỉ khoảng hai thước, là một loại cá kỳ quái. Cả người dẹp lép, chiều ngang không rộng lắm, chỉ khoảng một thước, thân dài mà dẹp. Nhưng hình dạng nó thật rất dữ tợn. Phía đỉnh đầu có răng cưa sắc bén dài hơn một thước, hơn nữa hai bên đầu có răng cưa. Trong Thâm Uyên đầm lầy quang mang rất tối, vẫn có thể thấy răng cưa lấp lánh quang mang sắc bén.
Phải biết thứ này toàn thân chỉ dài hai thước, riêng trên đầu răng cưa dài hơn một thước, chiếm cứ một nửa thể tích thân thể! Đây là hình dạng kinh khủng cỡ nào? Phần đuôi vây cá rất to, có thể mạnh quẫy đập thân thể nó. Hơn nữa trên người mỗi một quái ngư đều tản ra linh lực sắc bén. Loại linh lực này trước giờ Long Hạo Thần chưa từng thấy, tuyệt không phải là ma thú cá thủy thuộc tính có được. Có một ít giữa phong thuộc tính là không gian thuộc tính, hoặc là nói hỗn hợp cả hai.
Khi đám quái ngư xông ra, rõ ràng là linh lực phong thuộc tính thúc đẩy. Nhưng răng cưa lại tản ra không gian thuộc tính. Chính vì vậy nên lực công kích của nó mới mạnh đến thế. Đây chính là vết cắt không gian!
Đám quái ngư xuất hiện trong tầm mắt mọi người ít nhất có vài chục. Dưới đòn đánh năm loại nguyên tố của Hạo Nguyệt, đám quái ngư bị trúng chính diện bỗng chốc bay tứ tán dịch thể trắng, còn lại đa số quái ngư thì bình an. Trên thân thể bóng loáng của chúng tản ra quang mang bạc nhàn nhạt, linh lực đánh ra kỳ lạ là trượt khỏi người chúng, không chân chính tổn thương thân thể.
Không sai, đây chính là ma thú hỗn hợp hai thuộc tính phong và không gian. Chỗ đáng sợ nhất của chúng, chắc là lực công kích, lực phòng ngự và tốc độ cũng không tệ lắm. Ở trong Thâm Uyên đầm lầy này không ngờ tồn tại loại ma thú như thế. Càng đáng sợ là, chúng nó là sinh vật quần cư. Chỉ sợ trong cái hồ nhỏ sinh hoạt khoảng trăm con.
Long Hạo Thần hít ngụm khí lạnh, lập tức từ Giai Điệu Vĩnh Hằng triệu hoán ra hai Đại Thánh Vệ, khiến chúng nó xem rõ là loại quái vật gì.
Hai Đại Thánh Vệ vừa liếc mắt, gần như đồng thanh nói ra một cái tên mọi người cực xa lạ.
"Cứ Kình, không ngờ lại là Cứ Kình. Chẳng phải Cứ Kình đã sớm tuyệt chủng rồi sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây?" Hai vị Thánh Vệ có Cường Giả Chi Hồn này gần như không có cảm xúc, nhưng lúc này đều lộ ra chấn kinh.
Long Hạo Thần hỏi.
"Cứ Kình là cái gì?"
Thánh Vệ số mười một thanh âm rõ ràng có phần sợ hãi.
"Đó là một ma thú rất khủng bố. Sức chiến đấu riêng của mỗi cá thể đã là cực kỳ mạnh, tương đương với ma thú cấp tám, hơn nữa còn là quần cư. Lực phá hoại của chúng cực kỳ khủng bố. Đỉnh đầu mọc ra vật chính là sừng của chúng. Tuy là một bộ phận thân thể nhưng cũng đồng dạng là vũ khí đáng sợ nhất của chúng. Loại ma thú này có thể lên bờ lẫn bơi dưới nước. Nhược điểm lớn nhất là không biết bay. Nhưng lực công kích ẩn núp rất mạnh, cho dù là ma thú và nhân loại biết bay, khi gặp phải chúng nó mà không kịp bay lên, thì rất có thể bị cắn xé. Thời viễn cổ, loại ma thú này từng xưng bá một thời, sau đó gặp phải thiên địch con rồng mới mai một. Không nghĩ đến giờ còn có thể gặp lại chúng. Ở thời chúng ta, cần xem trong sách cổ mới thấy được chúng."
Long Hạo Thần hít ngụm khí lạnh, khó trách đám quái vật này khủng bố đến thế, thì ra là ma thú cấp tám. Hơn một trăm ma thú cấp tám! Nếu chúng nó biết bay, lựa chọn duy nhất của mình chính là dẫn theo đồng bạn lập tức trốn vào Giai Điệu Vĩnh Hằng. Nếu không, có thêm gấp đôi sức người cũng không đủ cho chúng nó cắn.
Lúc này, bên dưới từng con quái thú Cứ Kình đều phát ra tiếng gầm trầm thấp. Tiếng chúng nó gào không vang dội, nhưng trong tiếng trầm thấp có cảm xúc sâu trầm. Lúc trước Hạo Nguyệt phun ra đòn đánh Cứ Kình có ba con chết, vài con khác chỉ là bị thương. Cùng là ma thú cấp tám, nếu như một đối một thì Hạo Nguyệt hiển nhiên mạnh hơn chúng nhiều. Nhưng gặp phải nhiều Cứ Kình như vậy, Long Hạo Thần chỉ còn cách tạm né tránh mũi nhọn.
Nhưng Hạo Nguyệt tính tình không tốt lắm, bị chúng nó tấn công chịu thương, lại thêm Long Hạo Thần rơi vào nguy hiểm thập tử nhất sinh, triệt để chọc giận nó.
Từng ngụm khí không ngừng bắn hướng hồ nhỏ. Đặc biệt là Tiểu Tử mới mọc ra, phun ra ngụm khí màu tím hồng độc tố. Các thành viên Liệp Ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất trông thấy đều có cảm giác tim đập chân run.
Chẳng qua, Cứ Kình không uổng là sinh vật cổ đại, chúng nó có cách kháng cự riêng. Đa số Cứ Kình bắt đầu quay quanh một phương hướng nhanh chóng tiến lên. Có thể thấy rõ, từng vòng sáng trắng bạc nở tung, dâng lên không trung, hình thành từng mảnh tấm chắn màu bạc trắng. Cùng lúc đó, càng thêm kỳ dị là, bên dưới hồ nước bởi vì đòn đánh của Hạo Nguyệt mà biến hỗn tạp, nhưng có luồng sáng bạc lan tràn, không ngờ rất nhanh lại biến trong suốt, dường như tất cả độc tố đều bị tẩy trừ.
Đúng vậy! Nếu không có năng lực kháng cự kịch độc, đám Cứ Kình không có khả năng sinh hoạt trong Vực Tử Vong.
Tuy Hạo Nguyệt phun ra hơi thở cường đại, nhưng đối mặt nhiều Cứ Kình chung sức ngăn cản cũng không có cách nào. Chỉ có thể từng cái bị bắn ra, không thể thực hiện tác dụng công kích.
May mắn có cái đầu thứ năm kịch độc, cho nên lúc này chỗ họ đứng, xung quanh đều tràn đầy khói độc, nhờ trên người Hạo Nguyệt tản ra hơi thở đẩy lùi khói độc. Có thể tưởng tượng, nếu đám Long Hạo Thần dựa vào linh cánh bay lên trời, cho dù nhờ kỹ năng cản khói độc, chỉ sợ linh lực mau chóng tiêu hao. Có thể lao ra đám khói độc hay không thì rất khó nói. Huống chi, ai có thể khẳng địch trong khói độc không ẩn núp có kẻ địch siêu mạnh?
Hạo Nguyệt năm cái đầu không ngừng phát ra tiếng rống phẫn nộ, hiển nhiên là bởi vì bất mãn bị tấn công lén. Đôi cánh to sau lưng không ngừng vỗ đập, linh lực dao động đang liên tục tăng lên.
Long Hạo Thần vỗ lưng Hạo Nguyệt, an ủi.
"Thôi, đây là chỗ của chúng nó, ta bay qua là được."
Tuy Hạo Nguyệt không cam lòng, nhưng cũng sẽ không làm trái ý Long Hạo Thần. Thế nên nó không cam lòng vỗ đôi cánh mang mọi người bay tới trước, định vượt qua cái hồ nhỏ tìm chỗ đáp xuống, tiếp tục tiến lên. Dù sao bay trên trời mang theo bảy người, còn cần kháng cự khói độc, đối với nó mà nói cũng là tiêu hao không ít.
Nhưng rất nhanh sắc mặt nhóm Long Hạo Thần biến đổi. Bởi vì đám Cứ Kình vốn sinh hoạt trong hồ nhỏ nhưng lại đuổi theo Hạo Nguyệt. Không có ý định tha cho bọn họ.
Đám Cứ Kình muốn làm cái gì? Long Hạo Thần lòng chấn kinh. Không thể không nói, nếu đáp xuống đất, họ không phải đối thủ của Cứ Kình, mặc kệ là thân thể hay linh lực, lực công kích, nhiều Cứ Kình như vậy thật quá đáng sợ.
Thánh Vệ số mười một nói.
"Cứ Kình quần cư, cực kỳ đoàn kết, cho nên đặc biệt ghi hận. Vừa rồi các ngươi giết chết đồng bạn của chúng, chúng nó tuyệt sẽ không bằng lòng ngừng lại."
Long Hạo Thần cười nhạt.
"Chúng nó làm cách này có thể đối phó người khác, nhưng còn chúng ta? Chỉ sợ đã kiếm nhầm người. Đã đi thời gian dài như vậy, ta nên nghỉ ngơi thôi. Đi nào, chúng ta trở lại tháp Vĩnh Hằng."
Đuổi theo thì cần phải có mục tiêu. Nếu Cứ Kình mất đi mục tiêu, chúng nó có thể làm sao chứ? Chỉ còn cách trở lại nơi chúng nó sinh sống.
Quang mang vàng lấp lóe, chậm rãi khuếch tán, bao phủ thân thể khổng lồ của Hạo Nguyệt và mọi người. Quang mang thu lại, ngay sau đó, đám Long Hạo Thần toàn bộ xuất hiện ở tầng một tháp Vĩnh Hằng.
Trở về tháp Vĩnh Hằng, mỗi người đều có cảm giác nhẹ nhõm. Ít ra thì nơi đây an toàn, không cần lo lắng trong Vực Tử Vong sẽ đột nhiên chui ra sinh vật khủng bố nào.
Chẳng qua, Long Hạo Thần vẫn rất có hứng thú với Cứ Kình, kéo hai Thánh Vệ hỏi han. Từ miệng chúng nó, Long Hạo Thần được đến một số tin tức liên quan Cứ Kình.
Loại sinh vật Cứ Kình đích thực cực mạnh, nếu không phải chúng nó có nhược điểm bẩm sinh không thể bay, chỉ sợ năm đó thời gian xưng bá đại lục sẽ kéo dài hơn.
Sở dĩ chúng nó có hai loại thuộc tính là bởi vì cơ thể. Trên sừng chúng có không gian thuộc tính, thân thể thì là phong thuộc tính. Hai loại thuộc tính hỗ trợ lẫn nhau, bởi vậy lúc công kích tốc độ cực nhanh.
Hạo Nguyệt có thể giết chết vài Cứ Kình coi như là khá may mắn. Bởi vì nó đột nhiên tấn công, hơn nữa Cứ Kình không ngờ sẽ xuất hiện kẻ địch chúng nó không đối phó được, bởi vậy mới bắt đầu chúng không phòng ngự cái gì.
Căn cứ theo lời hai Thánh Vệ, trong đầm lầy dù cho có Vua Sâm Chu cấp mười, đối mặt bầy Cứ Kình cũng không dám dễ dàng xâm nhập lãnh địa. Lực công kích của cái sừng chỉ sợ không thua bất cứ trang bị truyền kỳ nào.
Đồng dạng, bởi vì Cứ Kình cường đại, mỗi bộ phận trên người Cứ Kình có thể nói đều là vật chí bảo.
Đầu tiên là thân thể Cứ Kình, có thể chịu được hai loại thuộc tính dao động trong người, cơ thể chúng có sức chịu đựng hơn ma thú khác nhiều. Đương nhiên, đây là không nói đến quái thai Hạo Nguyệt có nhiều thuộc tính.
Thân thể Cứ Kình vị trí cứng nhất không phải sừng, mà là giữa lưng có một khối da rộng khoảng ba ngón tay màu bạc trắng, cực kỳ mềm dẻo. Tiếp đó chính là cái sừng to kinh khủng của Cứ Kình. Cái sừng kinh khủng đó, dù không có gia công cái gì, chỉ đơn giản cầm trong tay, đều là vũ khí không gian thuộc tính cấp Huy Hoàng, hơn nữa có lực công kích gần với cấp truyền kỳ. Dù sao, đến trong tay nhân loại, uy lực cái sừng sẽ giảm bớt một ít.
Nhưng nếu như gia công cái sừng? Thánh Vệ số mười một nói cho Long Hạo Thần biết, trong số vũ khí từ viễn cổ lưu truyền, đã từng lấy cái sừng làm nguyên liệu chế tác, không cái nào không trở thành đồ tốt cấp truyền kỳ.
Ma tinh của Cứ Kình không giống với ma thú khác. Ma tinh của nó có một loại công dụng đặc biệt, gọi là tiêu trừ. Có thể tiêu trừ tất cả độc tố và tác dụng phụ, giữ cho thân thể thanh khiết, sau khi gia nhập linh lực rồi, thậm chí có tác dụng trong phạm vi nhất định, là báu vật. Nếu vận dụng cho tốt, thứ này đủ khắc chế bất cứ ma thú và kẻ địch có chất kịch độc. Hơn nữa, ngay cả hiệu quả ăn mòn của hắc ám thuộc tính cũng sẽ bị tiêu trừ.
Bởi vậy, có thể nói toàn thân Cứ Kình đâu cũng là bảo bối. Đương nhiên, nếu muốn săn bắt loại ma thú này thì phải suy nghĩ kỹ. Chúng nó rất là thù dai. Cứ Kình giết địch, thường chỉ cần trong khoảnh khắc.
Căn cứ hai đại Thánh Vệ phân tích, có thể tụ tập nhiều Cứ Kình sinh hoạt tại đây, chỉ sợ trong hồ nước còn có một Cứ Kình đặc biệt mạnh, chẳng qua lúc trước không lộ mặt. Loại Cứ Kình có thể đột phá cấp tám thăng lên đến trình độ càng cao, chỗ đáng sợ nhất là nó có năng lực truyền tống trong chớp mắt. Không sai, nó không thể bay, nhưng ai có thể khẳng định, cực hạn truyền tống không gian của chúng là bao nhiêu? Lỡ đâu bị nó tập kích một cái, thử tưởng tượng, cái sừng nhọn của Cứ Kình đã sắc bén tới vậy, thế thì Vua Cứ Kình càng kinh khủng tới đâu?
Long Hạo Thần không tỏ thái độ, nhưng có một vị luôn đứng bên cạnh hắn, làn thu thủy đa tình, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, hô hấp dồn dập.
Đừng hiểu lầm, đó không phải Thải Nhi, mà là sắp chảy nước miếng, Vương Nguyên Nguyên.
Cũng khó trách Vương Nguyên Nguyên sẽ chảy nước miếng. Cô có không gian thuộc tính trong các loại chức nghiệp giả đã là cực hiếm thấy, trang bị có không gian thuộc tính càng ít ỏi. đây cũng là vì sao lúc trước Long Hạo Thần muốn cho cô thêm một bộ trang bị truyền kỳ trước, nhất không thể thực hiện.
Lúc này nghe nói cái sừng sắc bén của Cứ Kình uy lực lớn như vậy, Vương Nguyên Nguyên không động tâm mới là lạ.
Cô có được huyết mạch Cự Linh Thần, cũng truyền thừa vũ khí huyết mạch là Cự Linh Thần tấm thuẫn. Nhưng cô chỉ có duy nhất một vũ khí cường đại này mà thôi. Cự Linh Thần tấm thuẫn có cực hạn, chính Vương Nguyên Nguyên hiểu rõ. Vũ khí này tuy có thể cho cô công phòng một thể, nhưng đối với không gian thuộc tính mà nói, Cự Linh Thần tấm thuẫn thật là quá nặng. Đặc biệt là trang bị thêm Vô Ngân Thủy Tinh, trọng lượng của nó liên tục gia tăng. Thời gian dài chiến đấu, Vương Nguyên Nguyên không dám dốc sức ứng đối. Thực tế thì, vũ khí truyền thừa huyết mạch Cự Linh Thần tấm thuẫn này vốn cũng xem như là đòn sát thủ, chứ không phải vũ khí xài hằng ngày.
"Vương Nguyên Nguyên, ta hiểu suy nghĩ của cô. Đừng vội, để chúng ta nghĩ cách xem. Nếu như có thể, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này."
"Ừ!" Vương Nguyên Nguyên ừ một tiếng. tuy cô rõ ràng có chút xao động, nhưng giờ không nói thêm cái gì. Dù sao, Cứ Kình thật rất nguy hiểm.
Long Hạo Thần kêu đồng bạn tập trung lại.
"Chỗ tốt của Cứ Kình thì mọi người cũng nghe thấy rồi, có thể nói toàn thân đều là bảo vật. Nếu được thì đương nhiên chúng ta hy vọng đạt được nhiều Cứ Kình. Đây không chỉ là tốt cho mình, dù đem bán đi cũng có thể tăng cường thực lực liên minh của chúng ta. Đổi được công huân cũng đủ cho mọi người đổi trang bị tốt."
Không cần Long Hạo Thần nói, vẻ mặt mọi người đều lộ ra háo sức. lúc trước gặp phải Sâm Chu, mọi người đều có úy nghĩ này. Gặp phải sinh vật cổ đại hiếm như vậy, có thể lấy được lợi ích thì đương nhiên không muốn thả ra rồi. Liệp Ma giả như họ đều sống trên mũi đao uống máu, vĩnh viễn đặt tăng cường thực lực ở hàng đầu. Không tìm thấy Sâm Chu, nhưng Cứ Kình thì ngay trước mắt.
"Trước tiên ta cần bàn bạc hành động đã, chia rõ chủ yếu và thứ yếu. Đầu tiên, đối với chúng ta mà nói, điểm quan trọng hàng đầu, là an toàn. Mặc kệ Cứ Kình có thể đem đến lợi ích lớn bao nhiêu, chúng ta phải ở điều kiện an toàn tính mạng rồi mới đi bắt chúng."
Câu này Long Hạo Thần nói dứt khoát. Bởi vì hắn không hy vọng nhất là thấy đồng bạn bởi vì lợi ích mà đi mạo hiểm. Cho nên hắn cố ý nhấn mạnh điểm này.
Nói xong câu đó, ánh mắt hắn lướt qua khuôn mặt từng người, nhìn họ đều nghiêm túc gật đầu mới nói tiếp.
"Tiếp theo chính là lên kế hoạch kỹ càng. Cứ Kình bình thường đều là ma thú cấp tám, nhưng Vua Cứ Kình rất có thể giống như Vua Sâm Chu, là ma thú cấp mười cường đại, hiện tại chúng ta không thể đụng độ. Một khi gặp phải Vua Cứ Kình, chúng ta rất có khả năng thương vong. Cho nên, mục tiêu của chúng ta chỉ có thể là Cứ Kình bình thường. Đối với chúng ta, tình huống tốt nhất chính là bầy Cứ Kình không có Vua Cứ Kình. Nhưng để phòng ngừa, ta phải tính đến kết quả tệ hại nhất. Mọi người nêu lên ý kiến đi, chúng ta quyết định xong rồi hành động."
Tiếp đến là thời gian nghỉ lấy sức và thảo luận.
Tuy rằng trong tháp Vĩnh Hằng, đa số người không thể hồi phục linh lực, nhưng may trước đó không tiêu hao gì mấy. Nhưng tiến vào Thâm Uyên đầm lầy rồi, cảm xúc mọi người luôn căng thẳng, nay trong tháp Vĩnh Hằng có thể thả lỏng, giữ trạng thái tốt nhất nghênh đón trận chiến.
Sau khi định ra chiến thuật rồi, Long Hạo Thần không lập tức mang mọi người trở lại Thâm Uyên đầm lầy tiến hành kế hoạch, ngược lại cùng mọi người leo lên tầng hai tháp Vĩnh Hằng.
Hạo Nguyệt mở ra đôi cánh to, bay bềnh bồng trên mây khói tầng hai. Tất cả mọi người ngồi trên lưng Hạo Nguyệt. Cảm thấy mới lạ nhất dĩ nhiên là Thải Nhi, mất trí nhớ, khiến nàng quên hết nơi này.
Không biết họ đã rèn luyện bao nhiêu lần ở tầng hai này, cho nên kỹ xảo không chiến của mọi người đều là từ đây luyện ra. Nhưng mãi đến khi họ rời khỏi liên minh không có đột phá hai cửa cuối cùng tầng hai. Hai cửa này Long Hạo Thần giữ lại là vì để cho đồng bạn rèn luyện kỹ xảo không chiến, nhưng hiện tại hắn đã có quyết định mới.
Hạo Nguyệt dưới sự chỉ huy của Long Hạo Thần, chậm rãi bay tới trước, mây khói xung quanh không ngừng vụt qua phía sau. Phương xa có thể mơ hồ thấy một tòa tượng đá vàng.
Các cửa đã thông qua sẽ không lại xuất hiện, mắt thấy pho tượng biến càng rõ ràng, Long Hạo Thần khiến Hạo Nguyệt ngừng lại.
Tư Mã Tiên nghi hoặc nói.
"Đại ca, lúc này chúng ta còn cần phải tiến hành rèn luyện sao? Tiêu hao linh lực rất khó bổ sung lại!"
Long Hạo Thần lắc đầu.
Lâm Hâm ở một bên rất khinh bỉ nói.
"Lão trọc, ông thật là khúc gỗ mà, còn chưa hiểu ý đại ca sao? Đại ca muốn tăng thực lực của tất cả chúng ta. Mở mắt ra mà nhìn!"
Long Hạo Thần cũng không giải thích, mỉm cười, bốn linh cánh sau lưng mở ra, bay ra ngoài. Trong hai tay, Quang Chi Liên Y và Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán cùng lúc xuất hiện. Giây phút bay ra, hai mắt hắn biến sắc bén.
Khi hắn bay tới trước không đến hai mươi mét, thì bỗng nhiên, một luồng sáng xanh từ trên trời giáng xuống. Ngay sau đó, một khô lâu lặng lẽ xuất hiện giữa không trung.
Khô lâu này nhìn qua rất kỳ lạ, kích cỡ của nó nhỏ hơn Thánh Vệ số mười một một chút, số cánh sau lưng lại nhiều hơn Long Hạo Thần một đôi, có tới sáu cánh. Cùng với một đoàn lửa xanh nhập vào đầu nó, toàn thân phát ra luồng sáng chói mắt. Mơ hồ có thể thấy, phong nguyên tố nồng đậm đang xoay quanh nó.
Vũ khí của khô lâu cũng rất quái, không phải trang bị bình thường mà là hai đoản kiếm hình rắn. Đoản kiếm cũng là màu xanh, đằng trước lưỡi rắn tựa như lưỡi kiếm. Không cần nghi ngờ, vũ khí này một khi đâm vào người sẽ sinh ra lực phá hoại mạnh cỡ nào.
Lửa xanh chói mắt kịch liệt nhấp nháy trong hai hốc mắt. Thân thể nó gần như chớp mắt biến hư ảo.
Mọi người đều rất quen khô lâu nên hiểu ra ngay, không phải thân thể nó biến hư ảo, mà là ở phạm vi nhỏ di động cực nhanh, tùy thời có khả năng hoàn toàn bộc phát ra tốc độ.
Không sai, khô lâu màu xanh này, chính là cường đại Cường Giả Chi Hồn của tầng hai, cũng là khi tất cả đến tầng hai rồi, thầy giáo dạy không chiến chân chính, cường giả khô lâu có phong thuộc tính cường đại.
Nhìn nó, bao gồm cả Long Hạo Thần, mỗi người đều có cảm giác lạnh lẽo. Họ từng bị Khô Lâu Xanh này ngược đãi không nhẹ! Tốc độ quái quỷ của nó đến nay vẫn còn mới mẻ trong đầu mỗi người.
Long Hạo Thần cung kính hành lễ kỵ sĩ với Khô Lâu Xanh, bốn cánh sau lưng mới giương rộng ra, Quang Minh Thánh Hỏa nồng đậm chớp mắt dâng lên.
Trong Thâm Uyên đầm lầy, Thánh Vệ số mười một, Thánh Vệ số mười hai dùng thực lực cường đại và kinh nghiệm thực chiến, chứng minh giá trị của bọn chúng. Chính Lâm Hâm đã nói, Long Hạo Thần đang chuẩn bị chinh phục cường giả khô lâu trước mắt rất có thể là Thánh Vệ số mười, do đó tăng cường thực lực đoàn đội. Đối mặt Cứ Kình tốc độ cực nhanh, tác dụng của Thánh Vệ số mười thật là rất lớn, cũng là điểm mấu chốt trong chiến thuật của Long Hạo Thần. Chẳng qua trước đó khi Long Hạo Thần và đồng bạn bàn bạc đối sách thì đem mình đặt ở vị trí đó mà thôi.
Khi thân thể Long Hạo Thần tiến lên một bước nữa, chớp mắt, Khô Lâu Xanh động.
Không thể hình dung nổi tốc độ nó lộ ra. Ánh mắt mọi người gần như chớp mắt bị nó hành động bị phá vỡ.
Cho dù là lúc trước trong chiến đấu, mọi người cùng nó học tập kỹ xảo không chiến, hầu như đều là dựa vào ý niệm và cảm giác. Bởi vì thị giác không thể bắt giữ động tác của Khô Lâu Xanh. Do đó có thể thấy, tốc độ của nó kinh khủng cỡ nào.
Quang mang xanh nhạt vụt qua, đã đến sau lưng Long Hạo Thần, một đòn đâm hai tay tiêu chuẩn của thích khách, thẳng đánh tới hai bên xương sườn Long Hạo Thần. Khô Lâu Xanh không thèm quay người lại, chỉ nắm ngược đoản kiếm.
Lúc nó động thì Long Hạo Thần cũng động. Nhưng hắn không định làm bất cứ động tác tránh né nào, mà là cũng lật tay đâm ra bắt chước Khô Lâu Xanh. Chẳng qua, hắn dùng là đơn kiếm mà không phải song kiếm. Khi đối mặt Khô Lâu Xanh thì hắn đã nắm ngược lại Quang Chi Liên Y trong tay trái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận